Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, hoàng đế hạ chỉ ban chiếu, Lễ thân vương cùng đám người Tôn Đồng muốn mưu phản bức vua thoái vị, đều đã bị xử quyết, đám người còn lại nhốt Thiên Lao, nên trảm thì trảm, lưu vong thì lưu vong, giáng thành tiện tịch thì trở thành tiện tịch, nhất thời có thể nói liên lụy rất nhiều người, khiến ai nấy đều bất an.

Ngày ấy xét nhà Lễ phủ thân vương, kim ngân thành hòm, kỳ trân đầy sổ, quan lại phải kiểm ba ngày mới được hết được. Đầu phố thành Tây tù nhân quỳ đầy, chờ bị hành quyết, trong đó không ít quan lại trong triều, giơ tay chém xuống, mấy trăm đầu người rơi xuống đất, Đại Tấn đã rất nhiều năm không chưa có trường hợp này ảnh hưởng lớn như thế.

Phạt xong, thì luận công ban thưởng, mà Xương Quốc Công lại khước từ sự ban thưởng của hoàng thượng, chỉ nói là trời cao che chở, uy nghiêm thiên tử vẫn còn, lúc bọn họ ở tường thành cùng quân Liêu giao chiến, trời cao bỗng nhiên giáng xuống hai lần sấm chớp, âm thanh điếc tai, đánh chết vô số quân Liêu, sau đó dẫn binh đuổi đến hoàng cung cứu giá thì bị vây bên ngoài Chu Tước cung, nhưng đột nhiên thần lôi lại giáng xuống thêm lần nữa, nếu không bọn họ làm sao dễ dàng chém giết Lễ thân vương, kịp thời tới chính sự điện cứu giá.

Hoàng đế ban đầu không tin, cho là ông mượn cớ khoái thác, ai ngờ sau đó phái người đi tra rõ, phát hiện ngoài cửa Chu Tước cung có một cái hố sâu, đất khô cằn đen kịt, giống như bị thiên lôi đánh vào vậy, cuối cùng mới không thể không thu lại ban thưởng, đổi thành tế thiên ở trong cung, cảm tạ trời xanh che chở.

Xương Quốc Công phủ đã vinh sủng đến cực hạn, nếu ban thưởng thêm lần nữa thì không còn tước nào để phong, lửa cháy đổ thêm dầu, thêu hoa trên gấm, chưa chắc là chuyện tốt, trong lòng hoàng đế cũng hiểu được đạo lý này, nhưng Tạ gia liều chết cứu giá, vẫn muốn tỏ rõ thái độ cần có.

Tạ Bằng Chi chết không vinh quang gì cho cam, tang sự cũng không có gióng trống khua chiêng, kín tiếng đến khó mà lôi kéo sự chú ý của người ta, ngoại trừ Xương Quốc Công âm thầm than thở, cũng chỉ có mẹ đẻ hắn Lưu thị thật lòng rơi vài giọt nước mắt.

Tàn cục đã được thu dọn thì cũng đã là cuối tháng, hoàng đế ban thánh chỉ, sắc lập Chiêu quý phi làm hoàng hậu, cai quản lục cung, cả Thẩm Diệu Bình cũng được thơm lây, bởi vì chuyện của Tạ Ngọc Chi, hoàng đế dường như cũng muốn thăng quan cho gã.

“Thăng quan? Thăng quan thì không cần đầu, Ngự Sử tuần thành đã rất tốt rồi, bổng lộc miễn cưỡng đủ để ta nuôi gia đình sống tạm, tiền dư có thể mua vải may quần áo, ăn Tết mặc y phục mới, so thường nhân thì đã tốt hơn rất nhiều.”

Tạ Ngọc Chi mặc đơn giản, một thân thường phục xanh nhạt, tỏa ra khí chất âm trầm, đặc biệt tuấn tú, khí chất so với trước ôn hòa hơn, mặc dù y với đệ đệ Tạ Bình Chi không có nhiều giao tình, nhưng vẫn theo lệ trai giới, làm hết lễ nghi.

Nghe Thẩm Diệu Bình nói, y cười mà không cười hỏi: “Sao không thăng quan? Vẫn uy phong hơn một chức Ngự Sử tuần thành nho nhỏ.”

Thẩm Diệu Bình trải qua việc này, tựa hồ cũng nhìn thấu điều gì, cũng bớt tùy tiện, càng thận trọng hơn, nhưng gương mặt vẫn kia như trước làm điên đảo chúng sinh, khiến đại cô nương tiểu tức phụ xấu hổ thẹn thùng, tim đập thình thịch.

“Ta làm quan, cũng không cần uy phong.”

Thẩm Diệu Bình ôm Tạ Ngọc Chi từ phía sau, nghiêng đầu hôn một cái mặt lên mặt y, ôn nhu khiến người ta sợ hãi. Người kia vừa quay đầu, liền chạm vào đáy mắt đen yên tĩnh kia, không khỏi thất thần trong chốc lát.

Cảm nhận có nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên mi tâm, mí mắt Tạ Ngọc Chi run lên, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, y ôm cổ Thẩm Diệu Bình, cùng đối phương một phen môi răng quấn quýt, nửa ngày mới mở mắt ra, cười mà không cười hỏi: “Em không cần uy phong, có mưu đồ gì?”

Thẩm Diệu Bình nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi y, mắt môi tuấn tú, mặt mày như ngọc, làm say lòng người: “Ta cũng không biết mình mưu đồ gì nữa, mà ta biết, chức quan quá lớn ta không làm được, chức nhỏ quá thì không hứng thú, vị trí này vừa vừa, ta thoả mãn rồi.”

Một đời nữa, cũng không nhất định phải kinh tâm động phách, năm tháng dằn dặt, cũng hiếm có người sống tới bảy mươi, trẻ trung rồi cũng già đi, sẽ gặp phải rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, gặp gỡ cũng không phải ngẫu nhiên, nhất định sẽ học hỏi được chút gì từ người ta, lòng Thẩm Diệu Bình lại không có lớn như vậy, gã chỉ là một người bình thường mà thôi.

Mỗi ngày cưỡi ngựa tuần phố, mắt thấy khói bếp lượn lờ bay lên, chợ từ từ ồn ào, tiểu tử bán bánh bao rất hiếu thuận, vì phụng dưỡng cha mẹ tuổi già, trời chưa sáng đã bày hàng; Tôn chưởng quỹ ở Tế Thế Đường là người rất tốt, gặp người cùng khổ đều sẽ tặng thuốc; còn có tiểu thương trước đây bị người Liêu đập phá quầy hàng kia, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Diệu Bình đều sẽ nhiệt tình tặng một đĩa thịt bò kho tương, đẩy qua đẩy lại, làm mỗi lần Thẩm Diệu Bình nhìn thấy hắn đều né; ca cơ Dạ Xuân lầu, sáng sớm đã ở trên lầu luyện ca, giọng ca như chim hoàng oanh xuất cốc, êm tai vô cùng…

Tới giờ tan làm, hoàng hôn bao trùm chân trời bằng những ráng màu rực rỡ, Thẩm Diệu Bình sẽ về nhà tìm Tạ Ngọc Chi.

Phong cảnh dọc đường làm gã cảm thấy so với quan trường đầy sóng gió kia vẫn thơ mộng hơn, che chở bách tính nơi này bình an, so với việc trước đây ngơ ngơ ngác ngác mà sống càng có ý nghĩa hơn. Nói không chắc trăm ngàn năm sau, sách sử cũng sẽ ghi lại ba chữ “Thẩm Diệu Bình” này, đời sau sẽ biết rằng, gã cũng từng tới cái triều đại phồn hoa phong lưu mà sống một đời.

Đẩy cửa sổ chạm trổ hoa văn, gió phả vào mặt rùng cả mình, đình đài bên ngoài tu sửa xong xuôi, tinh xảo như trước, Thẩm Diệu Bình đưa tay ra rồi thu về, nhìn Tạ Ngọc chi cười nói: “Huynh xem, tuyết rơi đầu mùa.”

Trời rắc hoa tuyết, bay vào lòng bàn tay còn chưa thấy rõ đã tan ra trong nháy mắt, Thẩm Diệu Bình không phải lần đầu tiên thấy tuyết, nhưng lần này mang ý nghĩa khác.

Tay Tạ Ngọc Chi đẩy một cái, ngồi trên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lại, thấy hoa tuyết từ không trung xoay vòng rồi đáp xuống, y nói với Thẩm Diệu Bình: “Tuyết ở đây còn chưa đủ đẹp, đẹp hơn nữa, cũng bị bốn bức tường này vây tới xấu xí, năm xưa ta xuất chinh Mạc Bắc, đúng vào mùa đông, ở đấy hoa tuyết như lông ngỗng bay, trong giây lát đã rơi dày đặc, đứng ở chỗ cao mà nhìn, giang sơn ngàn dặm xa xa như bao phủ trong lớp áo bạc, trải dài không dứt, có thể nói là bao la.”

Thẩm Diệu Bình kéo áo lông cừu che lại chân y: “Vậy huynh bây giờ không thể chinh chiến sa trường, trong lòng có thấy tiếc nuối không?”

“Ta không còn trẻ, đã sớm qua cái thời thiếu niên hăng hái, trước đây có thể sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ thì không, ai cũng muốn sinh ra vào thời thái bình thịnh thế, tướng quân chinh chiến sa trường cũng không ngoại lệ.”

Tạ Ngọc Chi kể xong, từ ngoài cửa sổ thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thẩm Diệu Bình, trong mắt tràn ý cười, nhẹ giọng nói: “Da ngựa bọc thây chưa bao giờ là kết quả mà ta muốn cả…”

Y bây giờ cũng rất tốt, chân què rồi, không thể chinh chiến sa trường nữa, hoàng đế cũng sẽ thôi cảnh giác với Xương Quốc Công phủ, tân đế đời tiếp theo nếu như là từ trong bụng hoàng hậu, thì có thể sống an ổn.

“Kết thúc tốt nhất là chúng ta cùng nhau chết già, sau đó cùng chôn chung một chỗ.”

Tuyết càng lớn, Thẩm Diệu Bình ôm eo Tạ Ngọc Chi, kéo y từ trên bệ cửa xuống, nha hoàn ngoài sân thấy thế, thức thời nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, chắn giá lạnh bên ngoài.

Tạ Ngọc Chi liếc xéo hắn: “Em trước đây không phải nói ta nặng quá, ôm không nổi sao?”

Thẩm Diệu Bình khẽ cười thành tiếng: “Ta nói huynh nặng thì huynh nặng, ta nói huynh ngốc thì huynh ngốc hay sao?”

“…”

Sau mấy ngày, tuyết lớn dần, gia đình giàu có thì thôi, nhà nghèo chết đầu đường không phải số ít, triều đình theo lệ phát cháo, ở bốn thành đông tây nam bắc bố thí cháo, việc này thuộc Đô sát viện phụ trách, Thẩm Diệu Bình mỗi ngày tuần phố xong, thời gian rảnh cũng qua hỗ trợ.

“Đa tạ Đại nhân, đa tạ Đại nhân.”

Bách tính nghèo khó xếp hàng thật dài, trong tay bưng chén cháo, lấy hai cái bánh bao liền hoảng loạn không ngừng mà ngồi xổm bắt đầu ăn, Thẩm Diệu Bình cầm trong tay cháo muỗng khuấy khuấy, để gạo dưới đáy nồi nổi lên, lúc này mới tiếp tục phát.

Có người ở quét sạch tuyết đọng trên mặt đường, đường phố cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện hai kiệu phu, bọn họ khiên cái kiệu nhỏ tới, cuối cùng dừng ở cạnh chỗ phát cháo, Thẩm Diệu Bình mới vừa nghỉ ngơi, thấy thế không khỏi chăm chú nhìn, nghĩ thầm trời lạnh như thế này ai còn chạy đến đây.

Màn được một bàn tay trắng trẻo vén lên, sau đó một người mang theo khăn che mặt bước ra, nữ tử này mặc áo lông cáo, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, mà dáng người sạch sẽ, chắc là mỹ nhân, đối phương xuống kiệu hướng tới chỗ Thẩm Diệu Bình, làm gã đầy mặt ngờ vực.

“Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp, có còn nhớ Tuyết Y không.”

Nữ tử dịu dàng hạ bái, Thẩm Diệu Bình nghe vậy, lúc này mới nhận ra nàng, theo bản năng đứng lên: “Ra là Tuyết Y cô nương, tìm tại hạ có việc gì thế?”

“Vô ý quấy rầy đại nhân, chỉ là nghe nói triều đình ở đây bố thí cháo, Tuyết Y tuy là nữ tử, nhưng vẫn muốn góp sức mọn, mong rằng đại nhân đừng cười.”

Tuyết Y nói, váy dài khẽ nhúc nhích, Thẩm Diệu Bình lúc này mới phát hiện trong tay nàng là một cái hộp, khóa hơi mở, bên trong ngân phiếu giá trị cùng vàng vụn, còn có trâm ngọc và vòng phỉ thúy, giá trị không nhỏ.

Thẩm Diệu Bình ngẩn ra: “Chuyện này…”

Tuyết Y đưa hộp, không nói lời gì đưa cho hắn: “Đây là giúp đỡ bách tính nghèo khó trong kinh, kính xin đại nhân đừng chối từ, đem những thứ đồ này đổi thành áo cơm bố thí.”

Thẩm Diệu Bình lúc này từ chối: “Không được, một cô gái sinh sống cũng không dễ dàng gì, cô nương vẫn nên giữ lại tiền mình làm ra đi.”

Tuyết Y lắc đầu: “Đại nhân yên tâm, những thứ này cũng không phải của mình Tuyết Y, còn có tỷ muội khác trong Dạ Xuân lầu, các nàng nghe nói Thẩm đại nhân mỗi ngày đều ở trong thành phát cháo, cũng muốn giúp đỡ, mỗi người góp một chút mới nhiều thế này.”

Thấy Thẩm Diệu Bình vẫn còn do dự, Tuyết Y cười khẽ một tiếng nói: “Đại nhân là một vị quan tốt, ta không ngại nói thẳng, hôm nay ở đây bố thí là người khác, chúng ta có thể sẽ kiên quyết không phản ứng, tiền bạc góp vào không biết rồi sẽ rơi vào trong túi ai, tỷ muội trong lầu đều xuất thân nghèo khó mới lưu lạc chốn khói hoa, đối những người dân này cũng cảm động, Tuyết Y vốn chỉ muốn một mình quyên tặng, có thể các nàng nghe nói việc này do đại nhân quản, mỗi người cũng muốn góp một chút sức.”

Thẩm Diệu Bình có chút buồn bực: “Tại hạ cũng chưa từng dạo chơi thanh lâu, sao… Sao các nàng…”

Tuyết Y lại không giải thích, nữ tử sinh ra trong hoàn cảnh này, lòng ai cũng sáng rõ, ngày ấy Ngũ hoàng tử Đại Liêu ở Dạ Xuân lầu gây sự, tuy Tạ Ngọc Chi tới giúp, không ai biết vì sao, nàng cũng không rõ nhưng nhất định là Thẩm Diệu Bình ở sau lưng mở miệng, bằng không Tạ tướng quân sao lại đích thân đến.

Với cả, Thẩm Diệu Bình tuy rằng là tuần thành Ngự Sử nhìn không đứng đắn, nhưng nếu bách tính gặp chuyện, gã sẽ quản, nhắc tới ai cũng nói một chữ tốt.

“Ngài và Tạ tướng quân đều là người tốt, lòng bách tính như gương sáng, Tuyết Y không tiện ở lâu, phải cáo từ.”

Tuyết Y kéo áo khoác lông cáo trên vai, đón gió tuyết quay về kiệu, kiệu nhỏ xanh đen xa dần, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Thẩm Diệu Bình nhìn nàng rời đi, tâm tình phức tạp, cuối cùng cẩn thận cất hộp, dự định hôm nay hết giờ ra hiệu cầm đồ đem chỗ này đổi thành quần áo, lương thực mùa đông, một đứa nhỏ mặc rách nát núp ở góc tường bên cạnh tránh gió, tiếng hít nước mũi khiến Thẩm Diệu Bình không khỏi quay lại nhìn.

Tay cầm hai cái bánh màn thầu còn nóng trong sọt ra, thêm bát cháo nóng, Thẩm Diệu Bình đi tới đặt ở trước mặt nó hỏi: “Nhóc, sao vừa nãy không đi xếp hàng.”

Đứa nhỏ khịt khịt mũi, khuôn mặt nhỏ lạnh tới đỏ chót, thấy Thẩm Diệu Bình mặc quan phục, hào hoa phú quý dị thường, chỉ cảm thấy người này như thần tiên: “Một người chỉ có thể lãnh một lần… Đệ… Đệ vừa nãy lĩnh rồi… Mẫu thân có bệnh… không tới được…”

Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm đứa nhỏ này rất thành thực, lấy bánh màn thầu còn nóng trong tay đưa cho nó, cười nói: “Không sao, lúc đệ lĩnh cháo cơm giải thích nguyên do, bọn họ sẽ cho đệ hai phần.”

Quầy cháo vẫn chưa dọn, cũng không sao, Thẩm Diệu Bình ngồi xổm ở góc tường cùng gã nói chuyện phiếm: “Đệ bao nhiêu tuổi?”

Đứa nhỏ húp cháo vang lên tiếng thật kêu, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Mười hai tuổi.”

“Có từng đọc sách không?”

“Mẹ đệ biết chữ, mẹ dạy đệ, thế nhưng nhà đệ mua không nổi sách, sau này đệ muốn thi khoa cử làm quan lớn, sau đó mua nhà lớn hiếu kính mẹ.” Đứa nhỏ nói, một đôi mắt đen láy, thần thái sáng láng, nếu không phải trong tay bưng chén cháo, chắc đã khua tay múa chân rồi.

Thời xưa giấy rất quý, sách cổ, sách độc bản dù có ngàn vàng cũng khó mua được, chỉ có thế gia đại tộc mới có tủ sách vạn quyển, tay Thẩm Diệu Bình sờ đầu đứa nhỏ, nghĩ thầm ở đời sau tuổi này chắc sắp tốt nghiệp tiểu học, nhưng ở Đại Tấn, đứa nhỏ như vậy chỗ nào cũng có.

Thẩm Diệu Bình vỗ đầu gối, đứng lên nói: “Nhóc này, về sớm một chút đi, bên ngoài lạnh, đừng làm cho mẹ đệ lo lắng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio