Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có câu nói rất hay, anti-fan có thể sẽ đến muộn, nhưng vĩnh viễn không mất đi, họ vui mừng khi chính chủ có chuyện không vui, có ship cp, thì có xé cp, muốn ship đôi này ý hả, tui muốn ship đôi kia hơn.

Fan Ngọc Lục như mặt trời ban trưa thời điểm, có một nhóm người cư nhiên ship Sầm Thanh và Trần Ức, thì thôi đi, nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà nhân khí giới giải trí hơn phân nửa cũng phải dựa vào mánh khóe của blogger, Sầm Thanh trên căn bản mỗi lần quay phim, cũng sẽ cùng bạn diễn xào cp, đặc biệt “Vi Thần” vừa chiếu, tỉ lệ người xem ti vi cũng đã gây áp lực cho cách bộ phim khác, Sầm Thanh làm diễn viên cũng tham gia hoạt động tuyên truyền, mà mỗi khi MC hỏi chuyện liên quan Trần Ức, thái độ anh ta đều thập phần ám muội.

MC: Quay “Vi Thần”, Trần Ức và anh diễn đối thủ, vậy anh có ấn tượng gì với anh ấy không?

Đương nhiên là không, Sầm Thanh lại khen không nổi, thế nhưng anh ta nhớ tới lời Phó Tu Niên nhắc nhở, cũng không dám đào hố Trần Ức, vì vậy chỉ có thể nhìn ống kính cười không nói.

MC: “Vi Thần” chiếu xong liền có tiếng vang, biên kịch cùng diễn xuất đều vô cùng tinh tế, Sầm lão sư là nam chính không cần phải nói, nam thứ Trần Ức chỉ là lần đầu tiên đóng phim, anh với kĩ thuật của anh ấy có ý kiến gì không?

Người bình thường cũng sẽ khó trả lời câu hỏi như thế, Sầm Thanh chỉ có thể tâng bốc Trần Ức một phen, khen chỉ ở trên trời có dưới đất không có, vốn chỉ là thông lệ chương trình, đổi thành ai thì Sầm Thanh đều sẽ như thế nói, nhưng lại có fan cp mang nhìn đời bằng cặp mắt kính màu hường cùng với anti quấy phá, dần dần lại bóng gió chuyện Sầm Thanh cùng Trần Ức có quan hệ, lại có người bảo Phó Tu Niên cùng Trần Ức không hợp nhau.

Fan Ức Niên: excuse me?!!!! Ship cp thì thôi còn phá mối quan hệ chính thức của người ta?! Con mẹ nó sao không lên trời mà ở?

Fan cp hai nhà xé rợp trời, quậy tới Trần Ức nói gì cũng thấy có liên quan, thậm chí còn có anti-fan đặc biệt tiến hành phân tích gương mặt cùng hành vi cử chỉ hằng ngày của gã, cuối cùng suy đoán gã không thích bị trói buộc, trời sinh lãng tử, không phải loại đàn ông thích sống an ổn, còn Phó Tu Niên tính tình trầm mặc, hai người sớm muộn cũng sẽ chia tay, không được lâu dài.

Trần Ức cùng Phó Tu Niên cũng không để ý tới dư luận, mà người đại diện lại không thể trơ mắt nhìn vào gió thổi mỗi lúc một to, cuối cùng thỏa thuận để họ nhận một chương trình tình nhân sinh hoạt ký—— “Tình cờ gặp người”.

Nghe tin, Trần Ức cùng Phó Tu Niên không khỏi rơi vào trầm mặc, chương trình này bọn họ nghe nói qua, căn bản là những mối tình đã được công khai của các minh tinh nổi tiếng sẽ thay phiên nhau lên sóng, có thể thỏa mãn lòng hiếu kì của fan đối với cuộc sống riêng của thần tượng, cho nên không có cố định khán giả, nhưng tỉ lệ người xem cũng không tồi.

“Tình cờ gặp người” mỗi kỳ hội mời ba cặp khách mời, sau đó dùng camera quay lại cuộc sống riêng trong một ngày, cũng không quấy nhiễu lẫn nhau, hậu kỳ cắt nối biên tập lại, có MC nam nữ cố định vừa quan sát vừa kết hợp lời thoại của diễn viên với lời bình khán giả, cuối cùng cắt ghép rồi trình chiếu.

An Nhược Vân nói: “Hiện tại fan cũng không coi trọng tình yêu của các cậu, nếu như có thể cho họ thấy sinh hoạt thân mật, tăng nhân khí cùng dẫn dắt dư luận cũng sẽ có trợ lực không nhỏ.”

Nói trắng ra là chính là show ân ái đi, đập chết anti-fan cp trên bờ cát.

Trần Ức nghe vậy chầm chậm vuốt tóc mái, lộ ra ngũ quan quá mức sắc bén, nhìn An Nhược Vân nói: “Tôi không ý kiến, chị hỏi Phó Tu Niên đi, em ấy đồng ý tôi sẽ đồng ý.”

Phó Tu Niên đối với việc cuộc sống riêng của mình bày ra trước mắt người khác thì có chút không thoải mái, nhưng cậu nghĩ thầm chương trình chỉ quay một ngày, không phải vấn đề lớn lao gì, nghe nói Trần Ức nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý.

An Nhược Vân cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi tìm tổ tiết mục kí hợp đồng, mấy ngày sau tổ tiết mục “Tình cờ gặp gỡ người” cũng xác định được những cặp khách mời khác, chính thức thông báo danh sách mấy vị khách mời.

Đôi đầu tiên là là thần tượng nam đoàn Tiêu Khải Thuần cùng bạn gái người mẫu Dương Phỉ, Tiêu Khải Thuần đi con đường thần tượng, lúc trước vẫn luôn giấu quan hệ tình cảm của mình, sau đó bất ngờ bị paparazi vạch trần mới bất đắc dĩ thông báo, gần nhất hận không thể biến thành người vô hình, có thể tưởng tượng fan nhà cậu ta quậy dữ thế nào.

Đôi thứ hai là ca sĩ Tô Nghiên cùng chồng là người Hàn quốc Kim Thái, vì bọn họ chẳng hề đi lưu lượng con đường, cho nên ít chịu dư luận, trái lại thành một đôi được mọi người coi trọng.

Cuối cùng chính là Trần Ức cùng Phó Tu Niên, giống như Tiêu Khải Thuần và Dương Phỉ vậy, tình huống của bọn họ lại hơi đặc biệt, ít ra có fan cp Ức Niên cùng Ngọc Lục ủng hộ nửa bầu trời, nhưng không thể nói là lạc quan.

Vừa nghe nói chương trình “Tình cờ gặp người” có Trần Ức cùng Phó Tu Niên tham dự, fan ủng hộ rơm rớm nước mắt, đặc biệt là fan vừa lọt hố sau kết thúc “Vi Thần”, quả thực lại sói ngửi thấy mùi thịt mà nhào tới.

Kịch bản ngược vậy đó, nên đi kiếm đường từ hiện thực cũng đâu quá đáng?!

Có ủng hộ, thì có phản đối, chương trình chưa phát sóng, ngôn luận âm dương quái khí gì cũng nói được, lời khó nghe thế nào cũng có, mà fan Trần Ức dũng mãnh, thà giết nhầm không buông tha, bật lại từng cái comment một.

“Tình cờ gặp người” là chương trình rất đặc thù, sinh hoạt tình nhân chỉ quay một ngày, hơn nữa có quy định cứng nhắc, quay từ sáng sớm bảy giờ, nói cách khác, khách mời nhất định phải rời giường trước thời gian quy định, bất luận địa vị thế nào cũng phải tuân thủ quy tắc chương trình.

Trần Ức bình thường lười biếng, mà dậy sớm tuyệt đối không thành vấn đề, Phó Tu Niên thì không ngủ nướng, bảy giờ ngày mai, nhân viên quay phim đúng giờ gõ cửa nhà gã.

Mở cửa là Phó Tu Niên, cậu mới vừa rửa mặt xong xuôi, ngũ quan tuấn tú, khí chất sạch sẽ, nói chuyện cũng là ôn nhuận hữu lễ, nhìn nhân viên công tác nói: “Mời vào.”

Tổ tiết mục có một vị nữ MC tên Tiêu Tiêu, dựa theo thông lệ cô sẽ tiến hành ngắn gọn phỏng vấn với hai vị khách quý khi quay, cũng dựa vào tình huống tuyên bố nhiệm vụ, Trần Ức rửa mặt xong từ buồng tắm ra, chào hỏi một chút mọi người, sau đó ngồi ở sofa phòng khách.

Tiêu Tiêu là một mỹ nữ nhanh trí, ăn nói nho nhã lễ độ, khiến lòng người cảm thấy thân thiết: “Chương trình quay hơi sớm, các anh chắc sáu giờ đã dậy, có quen không?”

Phó Tu Niên nói: “Tôi ổn, bình thường cũng dậy sớm.”

Trần Ức ngồi ở bên cạnh cậu, thoạt nhìn lười biếng, tựa hồ còn chưa hoàn hồn, Phó Tu Niên nhờ bàn trà che chắn nhẹ nhàng đá gã một chút, kết quả lại bị Trần Ức tránh thoát.

Tiêu Tiêu cười nhìn bọn họ liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn trang trí trong nhà, dò hỏi: “Lúc thường các anh ở nhà phân công thế nào, tỷ như rửa chén làm cơm, là thay phiên hay nhờ người làm?”

Phó Tu Niên lòng bất đắc dĩ, không biết nên nói như thế nào, Trần Ức dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng cậu một chút, khóe miệng ẩn ý cười, sau đó nói với Tiêu Tiêu: “Rửa chén làm cơm đều là nhờ em ấy, tôi hơi lười biếng.”

Phó Tu Niên nói bổ sung: “Xách đồ hay mấy việc chân tay thì của ảnh.”

Tiêu Tiêu gật gật đầu, gương mặt dịu dàng tất cả đều là ý cười, trong tay cô cầm cuốn tập, thỉnh thoảng căn cứ câu trả lời cúi đầu ghi chép, có khi hỏi một ít vấn đề linh linh, cuối cùng ôn nhu nói: “Một ngày có tiếng, nếu như các anh nguyện ý, nó có thể rất dài, nếu các anh không muốn, nó cũng có thể rất ngắn, chỉ xem các anh làm sao vượt qua, tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất, sau đó chương trình chính thức bắt đầu quay.”

Trong lúc phỏng vấn, nhân viên công tác lắp đặt camera bốn phía khắp phòng, sau này là thời gian của bọn họ, Phó Tu Niên mở thẻ nhiệm vụ của Tiêu Tiêu, thấy rõ nội dung thì nét mặt có chút quái dị lên, Trần Ức đặt cằm trên bả vai cậu, nghiêng đầu nhìn lướt qua, sau đó lông mày hơi nhíu…

“Mời khách quý hoán đổi nhiệm vụ gia đình.”

Chữ viết tay to bằng cái đấu đập vào mắt, rõ ràng xác thực đem thông tin phả vào mặt hai người, Trần Ức chậm nửa nhịp phản ứng lại, sau đó lung tung xoa xoa đầu Phó Tu Niên: “Anh buồn ngủ, chợt mắt tí.”

Nói xong gã muốn đứng dậy khỏi ghế, kết quả bị Phó Tu Niên kéo lại, Trần Ức quay đầu, chỉ thấy trên mặt cậu viết ba chữ ——

Đi làm cơm.

Huyệt thái dương Trần Ức đau quá, nội tâm từ chối, gã hơi dùng sức kéo Phó Tu Niên từ trên ghế sa lông lên, sau đó đẩy người vào phòng: “Ngoan, ngủ một giấc sẽ không đói bụng.”

Phó Tu Niên liền biết gã sẽ như vậy, xoay người kéo Trần Ức vào bếp, cảm giác như nông nô cách mạng thành công hát vang khúc ca vậy, học ngữ khí của gã, nhịn cười nói: “Ngoan, tuân thủ quy tắc chương trình.”

Trần Ức: “Ha, độc chết em thì làm sao bây giờ.”

Phó Tu Niên: “Không sao, không trách anh đâu.”

Trần Ức ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm động ghê.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio