Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người trưởng thành luôn có tư duy nhất định, nhất thời rất khó thay đổi thói quen, người bình thường lần đầu đạp xe không té thì nên cám ơn trời đất, trước đó có vài người chật vật không thôi, 囧 chồng chất, làm bốn phía liên tục cười vang.

Đến phiên Trần Ức thời điểm, như trước có nhiều du khách ở bên cạnh quan sát tham gia trò vui, chỉ thấy gã lên xe, ban đầu phương hướng có hơi lệch, nhưng lại rất nhanh đi theo đường thẳng, vèo một cái đạp thẳng đến đích.

“Hay!”

Đoàn người vây xem trong nháy mắt nổ ra tiếng ủng hộ, Phó Tu Niên cũng vỗ tay, chủ sạp không nghĩ tới Trần Ức lại thắng được, không cam tình tình nguyện móc ra tờ một trăm nhăn nhúm, thái độ không tốt, tiếp theo lại dùng loa chào mời khách: “Tất cả mọi người nhìn thấy chưa ạ, anh trai này mới vừa thắng, không dối trên lừa dưới nha, đồng biến thành , xe của tôi không cài cơ quan, chỉ cần tứ chi linh hoạt, rất nhanh có thể đạp được.”

Có Trần Ức làm chứng, không ít người được chủ sạp khích lệ, dồn dập đến thử một lần, Phó Tu Niên vốn nghĩ bọn họ cần phải đi, kết quả Trần Ức lại đứng sau xếp hàng, xem bộ dáng là tính thử lần nữa, Phó Tu Niên đụng đụng vai gã cười hỏi: “Nè, một lát bà chủ đuổi anh thì đi làm sao bây giờ?”

Trần Ức híp mắt: “Ngồi dưới đất, ăn vạ.”

Trần Ức nói xong lại đạp thêm một lần, bà chủ hiển nhiên nhận ra gã, sắc mặt hết sức khó coi, động tác thô lỗ đưa gã một trăm đồng tiền, giơ loa nói: “Người thành công chỉ có thể thử một lần nha, chỉ có thể thử một lần, mọi người đi ngang ghé xem đi…”

Trần Ức chiếm được lợi thì ra vẻ, cố ý hỏi chị ta: “Bà chủ, không thành công có thể thử mấy lần?”

Phó Tu Niên sợ gã bị đánh, không đợi bà chủ trả lời liền vội vàng kéo Trần Ức đi, ở bên cạnh có cửa hàng của tiểu thương, hai người mua hai hộp mì cùng ruột nướng, ông chủ phỏng chừng nhìn thấy đằng sau có người quay phim, không dám chào giá trên trời, chỉ mắc hơn bên ngoài một hai đồng.

Thời gian bất tri bất giác trôi, mấy chốc đã đến buổi chiều, nhiệt độ nóng rực cũng hơi hạ thấp, Phó Tu Niên cùng Trần Ức tìm chỗ không người yên lặng, ngồi xổm ở ven đường ăn xong mì.

Phó Tu Niên thở dài xa xôi, giọng thỏa mãn: “Ăn no, thật hạnh phúc.”

Trần Ức mua cho cậu một hộp sữa chua, càng nhìn càng cảm thấy được Phó Tu Niên như kẻ ngốc vậy, ngồi xổm ở ven đường nhìn ra xa, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: “May mà anh không bị em lây bệnh ngốc đấy.”

Phó Tu Niên: “Chính anh là nguyên nhân mà.”

Trần Ức: “…”

Bên này là khu phong cảnh, có núi có sông, bất quá người trẻ tuổi đa phần đều thích kích thích, du khách chiếm đa số là người có tuổi, cách đó không xa có một quầy trò chơi, Phó Tu Niên rất hứng thú nhìn một lát, sau đó giật nhẹ ống tay áo Trần Ức nói: “Em muốn chơi.”

Trần Ức nheo mắt, tựa cười mà không cười: “Em đi đi.”

Phó Tu Niên ngại ngùng nói: “Em không có tiền…”

Trần Ức nghĩ thầm không có tiền mà tùy tiện vậy đó, đứng lên hoạt động một chút gân cốt, sau đó kéo Phó Tu Niên lên, nắm tay cậu nói: “Đi, anh đem em đi chơi.”

Trần Ức là một người mâu thuẫn, bề ngoài nhìn như kẻ phong lưu lang thang, mà tiếp xúc lâu, sẽ làm người ta cảm giác thập phần an tâm, dường như trời sập xuống cũng không cần gánh vậy, Phó Tu Niên rập khuôn đi cùng gã, giống như em trai nhỏ.

Sạp hàng bày hơn ba mươi món đồ chơi, mỗi món cách nhau nửa mét, chủ quầy là một đàn ông hút thuốc, trong tay có một cái móc câu cán dài, ước chừng móc bốn mươi, năm mươi cái vòng màu sắc khác nhau.

Trần Ức tựa lên vai Phó Tu Niên nhìn một chút, sau đó lên tiếng hỏi: “Ông chủ, bán làm sao?”

Người đàn ông run cái cột, lớn tiếng nói: “Mười đồng ba vòng, mua nhiều hơn tính rẻ cho cậu.”

Trần Ức nói: “Bốn mươi vòng, một trăm đồng tiền, được không?”

Chủ sạp là người thoải mái, nghe vậy cũng không phí lời, nhanh tay ào ào đếm bốn mươi vòng, Trần Ức trả tiền xong, cho vòng vào tay, đến trước mặt Phó Tu Niên nói: “Chơi đi.”

Cách quầy m có một đường ranh giới, du khách nhất định phải ở đây ném vòng qua, Phó Tu Niên cầm mười cái vòng, sau đó nhìn Trần Ức nói: “Còn lại cho anh chơi.”

Trần Ức lấy tay vò lỗ tai cậu: “Em căn bản không làm được.”

Lúc trước tham gia “Tôi đến từ phương xa”, lúc bắt cá thời gã đã nhìn ra rồi, tay phải Phó Tu Niên không linh hoạt, nhưng chơi thôi mà, vui vẻ là quan trọng nhất, mấy ai thật sự lưu ý mấy thứ đồ chơi nhỏ trên sạp hàng kia.

Hàng trước đặt mấy thứ rẻ bèo, đằng sau mới đặt mấy thứ lớn, trong đó tượng Tôn đại thánh, còn có thêm hai mười đồng kẹp lên, Phó Tu Niên tựa hồ nhìn trúng rồi, nhưng đáng tiếc ném chín vòng đều không trúng, Trần Ức đứng phía sau cậu, nắm tay Phó Tu Niên thấp giọng nói: “Hạ thấp trọng tâm, tay đừng run.”

Trên người gã luôn có mùi kẹo thoang thoảng, ngọt, cực kỳ không phù hợp với tính cách, Phó Tu Niên làm theo lời gã, thuận theo lực đạo của Trần Ức ném vòng, vòng màu xanh neon tạo thành hình parabol trong không trung, cuối cùng lại trúng vòng kim cô của Tôn đại thánh, nhưng mà đúng vào lúc này, một cái vòng hồng nhạt cũng cùng ném tới.

Phó Tu Niên cùng Trần Ức thấy thế, cùng nhau ngẩn ra, nhìn sang, phát hiện là một ông cụ đang ném vòng, vừa nãy bọn họ tới đã nhìn thấy ông ta ở chỗ này, chỉ là không nghĩ tới lại cùng nhìn trúng một vật.

Theo đạo lý vật này Phó Tu Niên ném trúng trước, đồ vật cần phải về tay cậu, nhưng có thể chủ sạp không thấy, trực tiếp đem Tôn Ngộ Không cho ông cụ, đưa lưng về phía Phó Tu Niên thấp giọng nói: “Vật này theo lý phải đưa cậu nhóc kia, thấy cụ ném nửa ngày cũng không trúng, cháu để ông được lợi, cầm đi, đi thôi.”

Trần Ức mắt sắc, nhìn thấy ông chủ đem hai mươi đồng rút ra, bất quá cụ ông thấy thế cũng không hề nói gì, cầm vật trang trí, hài lòng đi mất.

Phó Tu Niên thu lại nụ cười, nhìn ông chủ nói: “Vật này là chúng tôi ném trúng trước?”

Chủ sạp haiz một tiếng, chẳng để ý nói: “Thanh niên, nhường ông cụ, chịu thiệt là phúc.”

Trần Ức: “Vậy tôi chúc anh phúc như Đông Hải.”

Gã dùng tay được sẽ chẳng dùng miệng, trước đây ở trên mạng mắng người, thuần túy là bởi vì không có cách nào đu dây điện để xử mấy tên anh hùng bàn phím, mà hiện thực có mấy người da dày thịt béo, mắng hai câu cũng không thấm vào đâu.

Chủ quán nói thẳng: “Chơi hay không chơi, không chơi thì cút, đừng quấy rầy tôi làm ăn.” Nói xong thấp giọng dùng giọng nói quê hương thăm hỏi mười tám đời đời tổ tông đầy thô tục.

Bước chân Trần Ức vừa giật giật, Phó Tu Niên liền nhanh chóng kéo gã lại: “Đừng để ý đến hắn, chó cắn anh một cái, chẳng lẽ anh còn muốn cắn ngược lại nó à.”

Trần Ức cười lạnh: “Cắn một cái sao? Anh cắn chết hắn.”

Phó Tu Niên: “…”

Chủ sạp vừa cầm một món đồ trang trí ra, như cũ đặt thêm đồng, cũng không biết bao nhiêu lần sử dụng chiêu trò này, Trần Ức đem vòng trên tay đưa cho Phó Tu Niên cầm, vén tay áo lên nói: “Không được…”

Phó Tu Niên không hiểu: “Không được cái gì?”

Trần Ức: “Anh phải dạy hắn ta cách làm người.”

Trò ném vòng cũng đơn giản, đừng nói cách m, cách mười mét gã cũng có thể ném trúng, Trần Ức ném vòng xanh neon qua, vừa vặn bao lấy tệ trên vật trang trí, chủ sạp thấy thế muốn đứng lên, nhưng mông còn còn chưa rời ghế tựa, một cái vòng bay đến, trực tiếp trúng con búp bê Nga quý nhất trong sạp.

Ông chủ: “…”

Mà cái này vẻn vẹn mới chỉ là bắt đầu, lúc sau Trần Ức lại như mở treo móc giống nhau, ném là chuẩn, trong tay gã có bao nhiêu cái vòng, thì gom được bao nhiêu thứ, sau mười phút, đồ vật bày trên sạp đều bị gã lấy hết.

Chung quanh chẳng biết lúc nào tập hợp một đống người xem náo nhiệt, có mấy tên nhóc giơ ngón tay cái lên với Trần Ức: “Người anh em, thật đáng gờm!”

Mặt chủ sạp cũng tái rồi, lồng ngực lên xuống bất định, ngồi nửa ngày cũng không nhúc nhích, không nghĩ mình bày sạp gặp được kẻ khó xơi. Trần Ức đặt đồ mình lấy được đặt sang một bên, quầy hàng nhất thời trống một khoảng. Phó Tu Niên cười liếc gã một cái, sau đó đối với chủ sạp nói: “Ông chủ, sao anh không đem thứ gì mới mẻ hơn?”

Ông chủ hùng hùng hổ hổ đứng lên, trực tiếp ghét bỏ phất tay đám người Trần Ức, ý là không tiếp họ nữa, có quần chúng vây xem không đồng tình: “Này, sao lại vậy, làm ăn lúc này lúc khác, ông kiếm lợi từ mấy người ném không trúng, gặp kẻ lợi hại thì không mở cửa, lòng dạ đen tối!”

Lòng ông chủ đau tới chảy máu, mọi người lại ầm ĩ: “Cmn, thứ gì cũng bị hắn lấy mất, còn làm ăn gì nữa!”

Nói xong liền bắt đầu dọn đồ vào cái túi phía sau, hình như tính dọn sạp, Trần Ức nhìn đồ vật chất thành đống bên chân một chút, hỏi Phó Tu Niên: “Có thích gì không?”

Phó Tu Niên nhìn sơ, cuối cùng lấy tệ vật trang trí cầm lên: “Em thích cái này.”

Trần Ức hình như không có hơi để nói, cười đè vành mũ cậu: “Thích thì cầm.”

Nói xong liền quay người đi đến chỗ ông chủ, Trần Ức không biết cùng hắn nói cái gì, làm lòng hắn ta kích động, trải qua một phen thương thảo, liền cúi đầu ủ rũ.

Phó Tu Niên đứng xa, không thấy rõ chuyện gì xảy ra, lúc này, bên cạnh có một nữ du khách bỗng nhiên cẩn thận từng li từng tí tới gần cậu, lên tiếng dò hỏi: “Anh… anh là Phó Tu Niên sao?”

“Hả?”

Phó Tu Niên nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu, gần quá, nữ du khách lúc này mới xác nhận đúng là cậu, lúc này hưng phấn che miệng, vui vẻ không biết nên làm thế nào mới tốt: “Anh đúng là Tu Tu thật sao, em là fan của em, vừa nãy đi theo anh, sợ quấy rầy anh quay chương trình nên không dám tới gần, anh có thể giúp em ký cái tên không?”

Cô gái nói xong, trong túi lấy ra sổ tay du lịch cùng bút đưa cho cậu, mặt ánh lên vẻ mong chờ, Phó Tu Niên cười gật đầu, sau đó thấy đối phương kinh hỉ thiếu chút nữa rít gào thành tiếng, cậu lại đưa tay hơi đè lại môi, đốt ngón tay trắng nõn cùng khẩu trang đen tuyền hình thành sự so sánh rõ ràng: “Suỵt —— chương trình còn chưa phát sóng, chúng ta nhỏ tiếng một chút.”

Cô gái nghe vậy điên cuồng gật đầu: “Em quá hạnh phúc, hôm nay cùng ông bà đi ra du lịch, không nghĩ tới lại gặp anh!”

Trần Ức thật xa, nhìn thấy Phó Tu Niên đang cùng một tên cô gái nói chuyện, còn tưởng rằng cậu gặp gỡ mỹ nữ, trực tiếp cất bước đi tới, chiều cao và khí chất rất có tính áp bức.

Ai biết cô gái kia nhìn thấy Trần Ức không chỉ có không sợ, kinh ngạc, rồi mắc cỡ đỏ mặt trực tiếp quay người sang, ở chỗ cũ hưng phấn nhảy lên hai lần, một lát sau ổn định tâm tình, lúc này mới xoay người lại, ôn nhu ngại ngùng nói: “Trần Ức, em cũng là fan của anh, anh có thể giúp em ký cái tên không ạ ~ “

Phó Tu Niên ở bên cạnh ký tên xong tên, nghe vậy khụ một tiếng nói: “Cô không phải fan tôi sao?”

Không quan trọng lắm, em là fan cp của hai anh mà ấu ấuuu!!!!!

Cô gái thiếu chút nữa đem lời nói trong lòng thốt lên, lại nhịn được một cái thần kì, ôm ngực nói: “A a a, em thích hết cả hai anh!!!”

Trần Ức không nhiều lời, nhận sổ kí tên, ký ở dưới chữ ký của Phó Tu, chữ viết như rồng bay phượng múa, mười phần lực đạo, mơ hồ có thể nghe thấy ngòi bút ma sát trên trang giấy nghe sàn sạt.

Còn có cái gì mà khiến người ta kích động hưng phấn hơn gặp được một cp thật cơ chứ?

Hai người Trần Ức đi rồi, cô gái cầm sổ ký tên như bảo vật, tỉ mỉ nhìn chữ ký một lần, kết quả phát hiện Trần Ức vẽ một trái tim nho nhỏ giữa tên hai người, trong nháy mắt ngọt đến không có cách nào hấp thu nổi ——!!!

Thời gian vô tình lặng yên trôi qua, màn đêm từ từ buông xuống, Phó Tu Niên cùng Trần Ức đi dạo chung quanh, gió lạnh thổi vào mặt, xua tan tia nóng rực mọi người trong lòng, Phó Tu Niên không biết vì sao, chợt nhớ tới năm ngoái bọn họ quay “Tôi đến từ phương xa”, cũng là mùa hè thế này.

“Trần Ức,” Phó Tu Niên bỗng nhiên gọi tên gã.

“Hả?” Trần Ức thoáng nhíu mày nhìn về phía cậu.

Mà Phó Tu Niên cũng không nói gì, chỉ là nắm tay gã.

Màn đêm từ từ buông, vỉa hè có mấy quán thịt nướng, Phó Tu Niên nghĩ không đủ tiền, vốn định như buổi trưa ăn mì thôi, kết quả Trần Ức trực tiếp đi qua mua xâu thịt về, trong tay còn cầm một chai nước chanh.

Phó Tu Niên thấy thế có chút kinh ngạc: “Còn tiền ngồi xe bus về nữa?”

Trần Ức hì một tiếng: “Sợ cái gì, bất quá thì đi bộ về đi.”

Phó Tu Niên không rối rắm làm gì, cùng Trần Ức chia đôi que thịt nướng, tiêu diệt sạch sẽ, trời bắt đầu tối, du khách nối gót kề vai, các cô trên tay cầm gậy huỳnh quang, hoặc là cầm đèn, như sao từng điểm hội tụ thành một đại dương.

Phó Tu Niên lấy khẩu trang xuống, thở ra một hơi thật dài, bám vào lan can nhìn mặt hồ xa xa, sóng nước lấp loáng, bỗng nhiên nói: “Thời gian trôi nhanh, mùa hè năm ngoái chúng ta mới vừa quen nhau.”

Trần Ức không biết nhớ tới cái gì, cùng gật đầu.

Phó Tu Niên đá cục đá bên chân, sau đó đụng cánh tay Trần Ức, híp mắt hỏi: “Lần đầu gặp em anh có cảm giác gì?”

Mùa hè năm đó nóng hơn năm trước, tiếng ve kêu ồn ào, cây xanh tỏa bóng, người khác đều rửa tay bới cơm, chỉ có Trần Ức dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, sau đó Phó Tu Niên đi tới.

Lúc trước bất quá chỉ hơi nhấc mắt, còn bây giờ Trần Ức có thể nhớ tới dáng dấp của cậu, còn kỹ hơn những võ công tâm pháp trước đó nữa.

Áo hoodie xám nhạt, ngũ quan tuấn tú, cười rộ lên làm người ta say, đứng ở trước mặt gã che đi một phần mặt trời chói lọi, sau lưng nhuộm một màu vàng.

Trần Ức đột nhiên nói: “Ba phải.”

Phó Tu Niên không phản ứng lại: “Cái gì?”

Trần Ức vừa cười nói: “Bánh bao mềm.”

Mềm đến nỗi ai cũng có thể bắt nạt, ai cũng có thể gặm hai cái.

Nếu như Trần Ức hiện tại so sánh với trước kia, rất nhiều người đều sẽ phát hiện gã và người trước đây dường như có chút bất đồng, từ đầu giả vờ hung ác người đầy gai nhọn, bây giờ lại hiền hoà hào hiệp, khí chất có chút biến hóa.

Giống, nhưng không hoàn toàn giống.

Phó Tu Niên tựa hồ muốn nói gì đó, bầu trời lúc này bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, cậu cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy trên bầu trời đêm có pháo hoa nổ tung, như sao băng, tro tàn chưa tắt, ngay sau lại một âm thanh khác vang lên, pháo bông liên tiếp trên màn đêm tràn ra, lộng lẫy chói mắt, làm người nín hơi.

Người đi đường không đi nữa, dồn dập dừng chân ngước nhìn, hưởng thụ mỹ cảnh nháy mắt này, Phó Tu Niên khá kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều pháo bông vậy?”

Trần Ức vẩy vẩy cuống vé: “Vé vào cửa ghi, buổi tối bảy giờ đối diện cầu Lâm Giang có đại hội pháo bông, em không thấy à?”

Phó Tu Niên không nói, nhìn bầu trời nhìn xuống đất ngắm pháo hoa, mà lại không nhìn Trần Ức, mãi khi bả vai chùng xuống, Trần Ức chủ động tới hỏi hắn: “Hôm nay khó quên không?”

Hai người bọn họ rất ít khi đơn độc ra ngoài du ngoạn thế này, ngày hôm nay đúng là khó quên, nhưng đối với Phó Tu Niên mà nói, ở cùng gã mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý giá.

Phó Tu Niên hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Trên vai Trần Ức vác túi du lịch, gã cho tay vào, chỉ nghe tiếng vang của nhựa cọ vào nhau, ngay sau đó như làm ảo thuật mà từ bên trong lấy ra một lượng lớn kẹo, đủ màu sắc như một bó.

Là loại kẹo rất bình thường, to bằng ngón cái, in hoa quả, plastic quản liền trường liền nhỏ nhắn, một lượng lớn nắm trong tay, lại như một bó đủ mọi màu sắc hoa, Trần Ức trước mặt sững sờ của Phó Tu Niên đem kẹo giơ lên trước mặt, nhấc mí mắt, hỏi ngược lại: “Vậy cái này, đủ khó quên chưa?”

Phó Tu Niên trong nháy mắt ngốc ra, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Ức một chút, liền cúi đầu nhìn kẹo, lại nhìn Trần Ức, lại nhìn kẹo, đến nửa ngày mới phản ứng được, sau đó khóe miệng xuất hiện ý cười, như mặt nước gợn sóng, từng vòng lan rộng, mắt sáng lấp lánh.

Phó Tu Niên cười đến híp cả mắt, nhận lấy kẹo, ngớ ngẩn hỏi: “Anh kiếm đâu ra vậy?”

Trần Ức nghiêng đầu nhìn cậu: “Há, anh đi bán thận.”

Phó Tu Niên cầm kẹo quơ quơ, túi nhựa vang lên ào ào, tựa cười mà không cười nói: “Anh lại gạt em.”

Trần Ức dùng ngón tay tính: “Kinh phí một trăm, ngồi xe buýt , chơi xe đạp chi đồng, mua mì sữa chua xúc xích là , chơi xe đạp thắng được hai trăm, còn lại thằng ngốc.”

Phó Tu Niên lột vỏ kẹo nhét vào trong miệng gã: “Sau đó thì sao?”

Trần Ức tiếp tục nói: “Chơi ném vòng một trăm, còn lại một trăm, anh hỏi chủ sạp mấy thứ này bán bao nhiêu tiền, hắn nói ba trăm, anh bán hết lấy hai trăm, thêm vào hai mươi đồng trên đồ trang trí, tổng cộng ba trăm bảy.”

Gã vui vẻ nói: “Mua xong kẹo với đồ nướng thì còn hai trăm.”

Phó Tu Niên ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười không nổi: “Anh đừng nói nữa, anh cẩn thận bị mấy chỗ du lịch cho vào danh sách đen, người ta tới tiêu tiền, anh lại kiếm không ít.”

Trần Ức nghe vậy khẽ cười một, kéo người lên, sau đó dưới bầu trời đầy pháo bông ôm cậu vào lòng, pháo hoa nổ vang bên tai, trong lúc hoảng hốt gã ở bên tay Phó Tu Niên nói cái gì đó, mà ống kính không thu được.

“Lần đầu gặp em, anh cảm giác, chúng ta không là người của một thế giới.”

“Lần thứ hai nhìn thấy em, anh nghĩ, em ngoan ngoãn hiền lành…”

“Rất thích hợp lấy về nhà làm vợ.”

Phó Tu Niên một lòng đối tốt với Trần Ức, Trần Ức có thể cảm giác được, không nói, cũng không có nghĩa là gã không biết, chỉ là nhiều năm trôi qua, một người độc lai độc vãng, theo thói quen chuyện gì cũng đem giấu ở trong lòng.

Không phải trên thế gian này thâm tình thì sẽ không bị phụ lòng, hai người có thể ở cùng nhau, thật ra là đã rất may mắn.

Mùa hè một năm trước, Phó Tu Niên cũng từng tặng kẹo cho Trần Ức, hân hoan vui sướng thuần túy nhất đều nâng ở trên mặt…

Yên hỏa lộng lẫy trôi qua, chỉ còn lại tro tàn, bốn phía lại bắt đầu náo động lên, ở đây là ngoại thành, giao thông buổi tối không thuận tiện. Trần Ức cùng Phó Tu Niên chuẩn bị đi về, bọn họ vốn định ngồi phương tiện công cộng, kết quả nhân viên công tác tổ tiết mục trực tiếp nói cho thể cung cấp xe.

Trần Ức ngồi ở trong xe, vỗ tiền còn lại trong túi quần, ha một tiếng: “Sớm biết vậy tiêu hết cho rồi.”

Phó Tu Niên đem chân gác lên đầu gối gã, ôm kẹo không chịu buông tay: “Anh không đi làm ăn cũng uổng, há miệng chờ sung rụng.”

“Cọ quần anh bẩn bây giờ, bị táo bón hả?” Trần Ức vô chân cậu một cái, kết quả Phó Tu Niên không vững, trực tiếp trượt xuống dưới, Trần Ức lại đưa tay kéo chân của cậu lên, an an ổn ổn đặt ở trên đầu gối mình.

Lúc về trời đã tối mịt, kết quả mới ra cửa thang máy, ở xa lại nghe thấy một trận khóc lóc tiếng huyên náo, cửa không khóa, Trần Ức tiện tay vặn một cái, một thằng nhóc mập vừa lúc bay vọt tới, kết quả không chịu được phản lực, mông chạm đất.

Tiếng khóc dừng lại, thế giới trong nháy mắt yên tĩnh.

Trên đất đứa nhỏ ước chừng sáu, bảy tuổi, mặc quần yếm, béo ị đáng yêu, khóe mắt vẫn còn vài giọt nước mắt, vừa thấy người mình đụng phải là ai, liền lau nước mắt từ dưới đất bò dậy: “Bác hai, ba muốn đánh con, con không muốn về nhà, bác cho con ở nhờ đi.”

Nói xong trực tiếp khóc sướt mướt muốn tìm Phó Tu Niên.

Trần Ức vui vẻ, căn bản không để nhóc mập đụng tới Phó Tu Niên, trực tiếp một tay kéo dây quần của nó lên: “Tiểu tử thúi, chắc ăn trứng ngỗng chứ gì?”

Trần Tiểu Mộng đang đứng ở trong phòng khách, tóc tai rối như tơ vò tất nhiên là vừa trải qua “ác đấu”, nghe vậy giận tới thiếu chút nữa giậm chân: “Nó tan học lén lút chạy tới, các anh không ở nhà, nó liền tới nhà em, vừa nãy cha nó gọi, thằng nhóc này trực tiếp vứt điện thoại em xuống hồ cá rồi!”

Nhóc mập này là con trai của em ruột Phó Tu Niên, còn nhỏ tuổi đã nghịch ngợm gây sự, gây họa thì lại về đây trốn, tiểu bá vương gan to bằng trời.

Trần Ức cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo điện thoại em không kháng nước.”

Trần Tiểu Mộng giận đẩy hắn một cái, kết quả phát hiện bên cạnh còn có người quay phim, liền lúng túng thu tay lại, cuối cùng chống gậy giận đùng đùng đi: “Nhóc này ai quản thì quản, em không quản!”

Phó Tu Niên rút hai tờ giấy, ngồi xổm lau nước mắt cho thằng nhóc mập: “Con sao lại tới đây, ba con đâu?”

Nhóc mập ta cảm thấy bác hai Phó Tu Niên ôn nhu, thích bác hai nhất, nghe vậy ôm cổ cậu nói: “Phó Tư Bình bận họp, mẹ ở nước ngoài xem show thời trang, họ không quản con, con tan học gọi tài xế đưa con tới chỗ chú.”

Trần Ức lại xách nó ra: “Lớn rồi còn khóc, ngồi đây chơi một mình đi.”

Cuối chương trình cần quay cảm tưởng ngắn gọn, nhóc mập nghe Trần Ức không đuổi mình, lập tức nhanh nhanh chạy đi.

Phỏng vấn riêng lẻ, Trần Ức ở trong phòng, Phó Tu Niên ở phòng khách, bọn họ cũng không ai biết nhân viên công tác sẽ hỏi cái gì, cái tiết mục này chuyên ra đề khó để hành hạ người khác, từng bước một khiêu chiến giới hạn của khách mời, thăm dò bọn họ tính cách thật sự bên trong mỗi người

Trần Ức bên ngoài rất lạnh lùng, về đến nhà không tự chủ sẽ lộ rõ lòng mình ra, lười biếng mệt mỏi, MC nữ phỏng vấn cười khen gã một câu: “Anh rất tuấn tú, kỳ thực tôi cũng coi như là fan anh, anh mắng người đặc biệt có ý tứ, nhưng từ khi quay “Vi thần”, ít nhìn thấy anh và anti-fan đấu trí đấu dũng.”

Trần Ức ăn ngay nói thật: “Phải, bởi vì trước đây không có fan, muốn mắng người chỉ có thể tự mình đi mắng, hiện tại có fan, không cần tự mình mắng nữa.”

Nữ phóng viên nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Kỳ thực tôi càng muốn hiểu đây là một dạng trưởng thành, so với trước đây, anh bây giờ tiến bộ thật sự quá lớn, khi hot nhất, anh lại công khai, dẫn đến không ít người thoát fan, bây giờ suy nghĩ một chút có hối hận không?”

Trần Ức khẽ lắc đầu: “Không hối hận.”

Nữ phóng viên hỏi: “Đối với fan như thế, không thấy hổ thẹn sao?”

Trần Ức suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Thần tượng là nơi ký thác tinh thần của fan theo một nghĩa nào đó, một người xem người khác là thần tượng, nói như vậy trên người người này khẳng định có một loại tính cách đặc biệt hấp dẫn, cũng sẽ không tự chủ mà theo đuổi, tôi hi vọng đó không chỉ là vì vẻ ngoài…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio