Lục lão phu nhân ngồi ở chính giữa đen mặt: "Hồ nháo! Con có phải muốn ta tức chết mới cam tâm đúng không!".
Bạch Dao bên cạnh, tròng mắt cũng muốn phát hỏa: "Chú hai, cậu nhận nuôi Phó Chi còn chưa tính, sao có thể cầm tiền của Lục gia mở cửa sau cho con bé?"
Quyên góp một tòa nhà thực nghiệm, Lục gia phải bỏ biết bao nhiêu tiền!
Lục Cảnh Thanh xoay người sang một bên, chắn tầm mắt của lão phu nhân đến Phó Chi, lúc này mới ngẩng đầu, gằn từng chữ một: "Mẹ cùng chị dâu lo lắng nhiều rồi, tiền quyên góp cho Nhất Trung là do tôi cùng bạn tôi đầu tư vào.
"
Không giống Lục Cảnh Văn, trong ba đứa con trai của Lục lão phu nhân, Lục Cảnh Thanh có bản lĩnh nhất, tuổi còn trẻ liền cùng bạn bè đầu tư sáng lập công ty, nếu không phải con trai cả quá vô dụng, lại sợ công ty phá sản, lão phu nhân cũng sẽ không ép hắn ở lại, để con trai thứ hai điều hành công ty Lục gia.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần Lục Cảnh Thanh tuổi còn trẻ có thể mang theo vợ con dọn ra khỏi nhà cũ, còn ở thành phố A mua một đống biệt thự xa xỉ, liền biết hắn bản lĩnh như thế nào.
Nào giống như một nhà Lục Cảnh Văn, bởi vì không có tiền không bản lĩnh, chỉ có thể ở tại nhà cũ ăn bám.
Bạch Dao trong lòng hụt hẫng: "Cứ cho đây là tiền cậu kiếm được nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí a!"
Hứa Vi không hiểu ý tứ của bà ta: "Cảnh Thanh tiêu tiền của chính mình, chị dâu, chị đang lo lắng cái gì?"
"! "
Bạch Dao bị cô làm cho nghẹn, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào đáp lại.
Lục Sơ Uyển đưa ly nước cho Bạch Dao, tay chống ở trên cằm, nhìn chằm chằm Phó Chi, sau đó lại nhìn phía Hứa Vi, chưa kể đến cái khác, hai gương mặt này đặt lại gần nhau còn giống nhau đến chín phần.
Cô cười một cái, chuyển sang đề tài khác: "Em họ đến Nhất Trung, có cái gì không hiểu có thể hỏi chị.
"
Bạch Dao lấy lại tinh thần: "Chờ chị họ con sau khi gặp giáo sư Hà, sẽ dạy bù cho con học, không chừng trong tương lai con cũng có thể vượt qua kỳ thi cấp hai!"
Phó Chi có thể cảm giác được, người bác gái này đối với cô địch ý rất lớn, bà ta biết cháu gái nhỏ học tập không tốt, liền tóm lấy điểm này không buông.
Phó Chi nói: "Con có thể tự học.
"
Phản ứng Phó Chi vượt qua dự đoán của Lục Sơ Uyển, cô cho rằng Phó Chi ở biết đến danh tính của bọn họ, mặc dù không phải nịnh bợ lấy lòng, cũng không nên không nóng không lạnh như vậy.
Cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo, dù sao không làm cho người ta thích.
"Nếu như thật sự có bản lĩnh tự học, vậy mấy cái điểm ở trường học là sao? Ngày qua ngày đều đi học, còn không bằng những người khác!"
Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn Phó Chi một cái, tưởng tượng đến về sau cùng nhóm chị em plastic tụ họp lại, khả năng sẽ có người mang Phó Chi tới đâm chọt bà, nghĩ đến tim càng đau nhức.
Thím Lưu rót cho bà một tách trà nhân sâm, Lục lão phu nhân thật sự là cảm thấy sốt ruột, cầm tách trà lên uống, lúc này mới bình tĩnh lại, chỉ là thỉnh thoảng vẫn quét về phía Phó Chi, trong ánh mắt chói lọi viết ta muốn bị ngươi bức chết rồi .
Phó Chi quay đầu, trực tiếp tránh đi tầm mắt của lão phu nhân.
Lục lão phu nhân: "!.
"
Hứa Vi nhìn nhìn con gái nhỏ, liền đau lòng không thôi: "Mẹ, Chi Chi có tham vọng là chuyện tốt, con bé còn rất hiểu chuyện, còn mang cho mẹ quà gặp mặt!"
Hứa Vi vừa nói vừa đứng dậy, đưa chậu cây trong túi cho thím Lưu.
Lục lão phu nhân đại khái liếc nhìn qua túi xách, trong chậu hoa sứ xanh ngọc có đóa hoa màu lam nhạt, cũng không biết tên, nhưng đoán liền biết là cây hoa dại có thể tìm thấy ở bên vệ đường của vùng nông thôn, ngoại ô.
Là nó?
Là cái đó ư??
Con trai ta vung tiền như rác cho nó, nó liền cho bà nội nó một bông hoa dại sao?
Lão phu nhân trong lòng "!.
" một lúc.
Đại khái là hôm nay có quá nhiều chuyện không hay, bà ta mệt mỏi, sờ sờ nếp nhăn nơi khóe mắt: "Quên đi, đưa nó tới vườn hoa đi, đem nó ra đó và chăm sóc cho tốt.
".