Lục lão phu nhân không thể tin mà lắc đầu: "Điên rồi, đúng là điên rồi!"
Ở trong mắt Lục lão phu nhân, phàm là người bình thường, làm sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Ngay cả Hứa Vi cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng toát, muốn bịt miệng con gái lại nhưng không kịp nữa.
Hứa Vi trong lúc nhất thời không biết nên đồng cảm cho Lục lão phu nhân sắp chết hay đau lòng cho con gái sắp đi quỳ từ đường.
"Mẹ, đây đều là hiểu lầm.
" Hứa Vi quá vội vàng, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Như vậy sao có thể là hiểu lầm, có lẽ cô ấy phải vắt óc nghĩ ra một lí do đàng hoàng hơn.
"Hiểu lầm? Ta cảm thấy nó muốn ta chết thì đúng hơn! Nhốt nó lại! Thím Lưu, nhốt nó lại cho tôi!" Lục lão phu nhân cảm thấy bản thân mình không hề có bệnh, tất cả chính là do hai mẹ con này, đặc biệt là Phó Chi chọc tức mà sinh bệnh.
Hứa Vi ôm chặt lấy con gái, hét lớn: "Không được! Mẹ, từ đường quá lạnh lẽo, bị nhốt ba ngày làm sao Chi Chi có thể chịu được? Để con hoặc là Cảnh Thanh, Dư Mặc thay con bé quỳ được không?"
"Con còn dám can thiệp?" Lục lão phu nhân càng tức giận: "Quỳ ba ngày! Không được cho nó ăn cơm, không bằng lòng thì đừng hòng ra!"
Hứa Vi muốn phản bác, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, phía sau lưng cô đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng.
"Nội Kinh Hoàng Đế có câu nói, tôn tóc chi phối tâm can, khí lực ngũ tạng, cho nên người sắc mặt xanh như cỏ sẽ chết.
"
Cả một phòng người, không ai có thể nghe hiểu Phó Chi nói cái gì.
Nhưng Phó Chi cũng không thèm để ý, cô ngẩng đầu, còn rất hiếu thuận, vỗ vỗ tay của Hứa Vi để trấn an, nói: "Càng tức giận sẽ chết nhanh hơn, mẹ không cần chọc giận bà nữa.
Việc đã đến nước này, tất cả đều nghe bà, con sẽ đến từ đường ngồi nửa ngày.
"
Lục lão phu nhân nhìn ra hàm ý trong lời nói của cô Quên đi, lời của người chết quan trọng nhất và Lười so đo với người sắp chết, cứ thỏa mãn ý nguyện của bà ấy đi.
Vốn dĩ phạt quỳ trong từ đường là do Phó Chi không biết chừng mực, nhưng hiện tại, Lục lão phu nhân liền cảm thấy, nó giống như bà đang tự tra tấn chính mình.
Bà vỗ vỗ trước ngực, đúng là bị chọc tức rồi, đầu quả tim đau nhói lên, không thể kiềm chế được, máu trong mạch cũng bắt đầu sôi sục.
Phó Chi nhìn bà một cái đầy ẩn ý.
Lục Sơ Uyển bên cạnh không chịu nổi ánh mắt này của cô, lạnh mặt nói: "Thím Lưu, thím không nghe thấy sao? Bà nội kêu đưa em ấy đến từ đường phạt quỳ!"
"Hả? À! "
Thím Lưu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt chuyển qua hướng của Phó Chi.
Cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cô đứng ở phòng khách, chiếc váy dài xếp li, đôi chân thẳng tắp nhỏ dài, có một loại cảm giác buông thả.
Thím Lưu cũng gặp qua không ít người, nhưng chưa từng gặp qua người nào có một loại khí chất như Phó Chi, giống như một miếng ngọc tuyệt đẹp được gia đình quý tộc đánh bóng, khí chất thanh lãnh, cho dù là Lục Sơ Uyển cũng không sánh bằng.
Không hề giống với những đứa trẻ đến từ nông thôn.
Thím Lưu trung thành một lòng với lão phu nhân, nhưng cũng không dám kéo Phó Chi xuống.
Cũng may chính Phó Chi không hiểu lý do vì sao, thấp giọng nói hai chữ "Dẫn đường", đi theo thím Lưu đến từ đường, chuyện này mới tính là đã kết thúc.
.