Phó Chi chữa khỏi bệnh cho Lục lão phu nhân, lấy được 800 vạn và một cuốn giấy sắt.
Chỉ còn hai tuần nữa sẽ đến sinh nhật của Hứa Vi, Phó Chi dùng 800 vạn, lấy danh nghĩa của Hứa Vi nhận nuôi 5 con chim cánh cụt trong vườn kiểng ở nước R.
Lục lão phu nhân lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho Lục Cảnh Thanh.
Đầu tiên khen ngợi y thuật của Phó Chi, luôn miệng nói cảm ơn vì đã cứu mạng của mình, sau đó nói đến vấn đề chính: "Cảnh Thanh à, cái cuộn giấy sắt kia là một lời cam kết, có thể đổi được một nửa cổ phần của Lục gia chúng ta, rất quan trọng, Chi Chi còn nhỏ, con lấy cuộn giấy về lại cho mẹ đi.
"
Lúc đó, Lục Cảnh Thanh đang cầm trong tay cuộn giấy sắt mà con gái đưa cho.
Hắn nói: "Mẹ, Chi Chi là con gái, trong nhà chỉ có con bé và Vi Vi có tiếng nói.
Con cũng không quản được.
"
Vừa nói chuyện, Lục Cảnh Thanh cất cuộn giấy sắt vào trong két sắt, khóa lại.
Lão phu nhân u sầu, tiền không còn, cuộn giấy sắt cũng không có.
Bà khóc lóc với Lục Cảnh Thanh: "Tiền của mẹ đã bị Chi Chi lấy đi hết rồi, thịt heo ăn không được, chơi bài cũng không có tiền thua, mẹ không muốn sống nữa!"
Lão phu nhân yêu tiền, coi trọng mặt mũi, tiếc mạng.
Dù sao cũng là mẹ ruột, Lục Cảnh Thanh biết bà ấy thật sự khó chịu, tiếc đến phát tức, hắn nói: "Con đã bỏ ra 500 vạn ở nước ngoài mua được một khối ngọc quý, đến lúc đó sẽ cho người làm cho mẹ một cái vòng cổ, không phải tháng sau mẹ đã hẹn với Mã phu nhân để chơi bài sao?"
Vậy cũng rất nở mày nở mặt, nhưng lão phu nhân vẫn không quên được cuộn giấy sắt.
Vì thế Lục Cảnh Thanh liền bịa ra một lí do rất chính đáng: "Con cũng không biết Chi Chi để cuộn giấy ở nơi nào, nhưng mới đây con vừa thấy Dư Mặc đến tìm Chi Chi, cuộn giấy chắc hẳn đã bị Dư Mặc cầm đi rồi.
"
Lời trong ý ngoài cũng là kêu lão phu nhân đến tìm con trai cả mà kiếm chuyện
Lão phu nhân hiểu ra, cúp máy.
Lục Cảnh Thanh nãy giờ đang mở loa ngoài, ngoài cửa, Lục Dư Mặc cũng ngộ ra, hắn sắp phải đối mặt với sự tra tấn của lão phu nhân.
Lục Cảnh Thanh cũng không có chút áy náy, thậm chí sau khi nhìn thấy con trai, còn lạnh lùng liếc mắt nói: "Học hành chăm chỉ, đừng mỗi ngày đều bị phạt đứng góc tường.
"
Được rồi.
Lục Dư Mặc muốn hắc hóa ngay tại chỗ.
Hắn trở về phòng, chuyện đầu tiên làm là lấy điện thoại ra, tạo một cái nhóm không có Lục Cảnh Thanh, đặt tên "Chúng ta mới là người một nhà"
Hắn ở trong nhóm biên tập 99+ lời phàn nàn đối với Lục Cảnh Thanh, chuẩn bị kéo bè kéo cánh.
Chỉ là đợi mãi cũng không thấy ai trả lời.
Hứa Vi đang nói chuyện với Chi Chi, điện thoại của cô để ở trong phòng của Lục Cảnh Thanh.
Lục Cảnh Thanh nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy hành vi của con trai lớn thật sự quá ấu trĩ.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn đưa ra một lựa chọn đúng đắn, tạo một cái nhóm không có Lục Dư Mặc, đặt tên là "Những thành viên thân yêu nhất trong nhà"
Hắn nói: "Dư Mặc trẻ con, luôn thích phàn nàn về người khác, không phải muốn nói nó không tốt, chắc hẳn mọi người cũng đã có năng lực phán đoán của riêng mình đúng chứ?"
Hai ba con Lục gia kéo bè kéo cánh, tạo đủ nhóm trò chuyện, Hứa Vi vẫn không hiểu nổi.
Cô ấy vẫn tò mò về y thuật của Phó Chi: "Tức là đi theo một vị trung y lớn tuổi ở trong thôn nhỏ để học sao? Mẹ có biết ông ấy không? Có thể gặp người không? Mẹ muốn cảm ơn ông ấy vì đã chăm sóc cho Chi Chi.
"
Phó Chi nhìn tin nhắn trong nhóm, sau đó mới giải thích: "Mẹ không quen biết.
"
Phó Chi suy nghĩ, những người dạy y học cho cô đều là những nhà nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, hiện tại đang làm đội ngũ chuyên môn ở một quốc gia nhỏ, nghiên cứu và điều trị các bệnh bùng phát, nhưng không phải là không thể gặp nhau, cô nói: "Bọn họ không ở thành phố A, mẹ có thể nhìn thấy họ thông qua bản tin thời sự.
"
Hứa Vi: "! "
Phó Chi đang nói về bọn họ, là Bản Tin Thời Sự.
Thị trấn nhỏ chưa từng xảy ra thiên tai hay thảm họa do con người gây ra nên cũng không có tin tức gì, cô ấy ngượng ngùng cười: "Mẹ biết rồi.
" Học sinh viết văn cũng thường sử dụng phương pháp phóng đại, cô ấy có thể hiểu được!.