Phòng học của lớp nằm ở một góc của tầng sáu, ánh sáng chiếu đến cũng không tốt lắm.
Chuông vào lớp đã vang lên rất lâu, trong lớp cũng không có người học bài, ồn ào nhốn nháo cả lên.
Nam sinh ngồi ở hàng sau cầm điện thoại gân cổ lên gào: "Vu Phi!! Mẹ nó, ông phục cậu rồi, đem thóc rải trên bàn phím, gà còn di chuyển tốt hơn cậu!"
"Kẻ địch bên kia là mẹ cậu hay sao mà không dám đánh?"
"Cậu chơi cũng không đánh người, tính ở hẻm núi đập đá à?"
Phó Chi dừng lại.
Mã Minh Quyền chú ý tới, cười ha hả sờ sờ bình giữ ấm trên tay: " Là tiếng địa Phương, đây đều là tiếng địa phương của nó, không có ác ý gì cả!"
Phó Chi: "...."
Mã Minh Quyền cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó đi lên bục giảng ổn định đám học sinh: "Vào học rồi, tất cả im lặng, thầy có hai câu muốn nói!"
Không ai đoái hoài tới.
Cũng may Mã Minh Quyền không bận tâm: "Lớp chúng ta học kỳ này có một bạn học mới chuyển đến.
Bạn học mới, các em đều hiểu đúng không, kỳ thật điều này có nghĩ là..
"
Nam sinh ngồi phía sau đập điện thoại lên bàn: "Vu Phi! Cậu, mẹ nó, không thể dùng cái não to như quả óc chó kia của cậu để suy nghĩ những gì ông đây vừa nói sao? Để ông đây lộn ngược cái hố trong não cậu ra, có phải là dãy Himalaya không?"
Mã Minh Quyền dõng dạc hùng hồn, cố gắng tăng âm lượng hơn đám học sinh bên dưới, thậm chí còn muốn vượt trội hơn: "Ý thầy là, điều này có nghĩa là! Đại gia đình người của chúng ta cuối cùng cũng chào đón một thành viên mới! Thầy...!"
Sự thật vẫn luôn khinh người quá đáng, nam sinh ngồi phía sau bị chọc giận: "Não trái của cậu là bê tông, não phải là cốt thép, cho nên lí do duy nhất phát triển não của cậu là để bù đắp cho thân hình cao mét kia à?"
"..."
Mã Minh Quyền lúng túng nhìn về hướng Phó Chi.
Phó Chi cúi đầu, dùng chút thiện lương còn lại tránh đi ánh mắt của Mã Minh Quyền.
Mã Minh Quyền cười giả tạo: "Được, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh học sinh mới nào!"
Ngoại trừ vài ba người vỗ tay, căn bản không ai để ý đến hắn.
Lúc này, Phó Chi đứng ngoài cửa mới động đậy.
Cô một tay xách theo cặp sách, còn chưa nhận đồng phục học sinh, đôi chân vừa dài vừa thon.
Không biết từ bao giờ tiếng ồn ào trong lớp bỗng dừng lại.
Mã Minh Quyền vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xem!
Lời hắn vừa nói vẫn có uy lực đi!
Trời quan mây tạnh, Mã Minh Quyền cảm thấy hắn có thể làm lại lần nữa, thần sắc kiêu ngạo: "Tự giới thiệu bản thân của em trước đi!"
Toàn bộ ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào cô.
"Tớ tên là Phó Chi, rất vui khi được trở thành bạn học của mọi người." Phó Chi rất lễ phép đứng trên bục giảng, hướng về các bạn học cúi đầu chào, mái tóc trượt qua vai rũ xuống gương mặt nhỏ trắng nõn.
Một tay chống trên chân, dây đeo cặp sách màu trắng khẽ đong đưa, mí mắt cô cụp xuống, nhìn qua trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một học sinh tiểu học vậy.
Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính chiếu vào người cô, dáng người ngay thẳng, bím tóc Hứa Vi thắt cho lười biếng nằm vắt vẻo trên cái cổ thiên nga trắng nõn của cô, gợn sóng theo xuống.
Lớp hoàn toàn trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ hơn.
"Chà...!Em nói gì thêm với các bạn đi?"
Mã Minh Quyền điên cuồng chớp mắt ám chỉ với Phó Chi.
Phó Chi nghĩ một lúc, nhẹ giọng bổ sung: "Chúc mọi người sức khỏe tốt."
Vài giây sau, cũng không biết là ai cười một tiếng trước, hô to: "Cậu cũng vậy nha, bạn học nhỏ ~"
Mã Minh Quyền chỉ vào một chiếc ghế trống: "Em ngồi cạnh Tô Tỉnh đi, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi bạn ấy."
Nữ sinh bị gọi tên ngẩn người một chút, sau khi định thần liền cúi đầu, mãi cho đến khi Phó Chi đến bên cạnh, cũng chưa dám nghiêng đầu nhìn cô..