Chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại Lệ Nam Lễ và Phó Chi.
Lệ Nam Lễ cũng không nói thêm nữa, thân hình cao ráo từ từ đứng dậy, vóc dáng hắn rất cao, chân lại dài.
Rời khỏi giường bệnh, chẫm rãi đi về phía cửa sổ sát đất.
Khung cửa sổ đem bóng dáng cao ráo của hắn cắt thành từng mảnh, hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn qua Phó Chi, dừng ở nốt ruồi đỏ tươi trên xương quai xanh của cô, lông mày nhướng lên.
Biểu cảm của cô gái nhỏ cũng thờ ơ lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay ngay cả khi không trang điểm cũng xinh đẹp rạng ngời.
Đôi mắt hạnh lấp lánh một làn sương mờ, làn da lộ ra màu hồng trắng nõn.
Hoàn toàn giống với hình tượng bánh bao trắng mềm mà hắn tưởng tượng.
Hắn nhìn chằm chằm Phó Chi, đôi mắt hoa đào nhìn chăm chằm có chút xuân sắc, nhưng chỉ là trong vài giây, nhếch khóe môi, cố tình ngân cao giọng gọi Phó Chi.
Ôn nhu trìu mến: "Chi Chi.
"
"!.
"
Hai người cách nhau tầm nửa mét.
Phó Chi ngẩng đầu nhìn Lệ Nam Lễ, hơi cau mày.
Hắn nửa dựa vào cửa sổ sát đất, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cao cấp, từng cúc áo được cài lại tỉ mỉ, dáng vẻ anh tuấn, cả người toát lên khí chất cao quý làm người ta có chút không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà!
Phó Chi mím môi, sửa lại: "Gọi cô nhỏ.
"
Thật ra cũng không phải cô cố ý chiếm tiện nghi.
Chỉ là Lệ lão gia có thân phận đặc thù, ông là một trong những người cung cấp mẫu gen cho ba đời trước của thí nghiệm .
Thế nhưng các thành quả thí nghiệm của ba đời trước đều có khuyết điểm.
Đến thế hệ của Phó Chi, quốc gia hạ lệnh không để Lệ lão gia cung cấp mẫu gen nữa.
Lệ lão gia không đồng ý, khóc lóc nháo nhào đòi thắt cổ cũng đều thử qua hết, nhưng cũng không hiệu quả, cuối cùng ông nghĩ ra một cách, rút về đội hai.
không cung cấp gen, nhưng tham gia nghiên cứu.
ông và một đám chuyên gia tạo Phó Chi, theo suy nghĩ hợp tình hợp lý của Phó Chi, Lệ lão gia cũng miễn cưỡng được coi là ba của cô.
Phó Chi đương nhiên thân phận cũng sẽ lớn hơn.
Dừng lại khoảng mấy giây.
Cô trầm giọng nói: "Không được gọi là Chi Chi, cháu đúng là không biết lớn nhỏ gì cả.
"
"!.
"
Sau khi nhìn chằm chằm vào Phó Chi vài giây, đôi mắt đen thăm thẳm của Lệ Nam Lễ hiện lên một sự bất lực.
Hắn rất nhanh nhớ đến thí nghiệm , mím môi hỏi cô: "Em gọi ông nội tôi là gì?"
Phó Chi: "Lệ gia gia.
"
Lệ Nam Lễ nhìn qua khuôn mặt nghiêm túc của Phó Chi, thấp giọng nói: "Chi Chi, tôi cũng gọi ông ấy là gia gia! "
"Cái này không giống nhau.
" Phó Chi cắt ngang lời hắn.
Lệ lão gia dù sao cũng đã lớn tuổi, nhan sắc cũng không quá đẹp, Phó Chi tuy rằng ngoài miệng không gọi người, nhưng trong lòng vẫn rất kính trọng.
Cô lại nói: "Không cần để ý ta gọi ông ấy là gì, cái này cũng không quan trọng.
"
"Chúng ta gọi riêng ra, cháu nên làm tốt bổn phận và hiếu thuận với cô nhỏ.
"
Lệ Nam Lễ: "! "
Dừng một chút, Lệ Nam Lễ môi, cười nửa miệng: "Chi Chi, em muốn tôi hiếu thuận như thế nào?"
Phó Chi rất nghiêm túc, gằn từng chữ một nói: "Trước sửa lại xưng hô, gọi cô nhỏ.
"
Hắn gật gật đầu, cười nhẹ, tâm tình rất tốt nói: "Đều nghe Chi Chi.
"
Phó Chi xụ mặt: "Là cô nhỏ.
"
Lệ Nam Lễ: "Được, Chi Chi.
"
Phó Chi: "! "
Lệ Nam Lễ thong thả xắn tay áo lên, ánh mắt thâm thúy quét qua nốt ruồi đỏ tươi, rồi lại hướng lên trên mặt cô, có chút đăm chiêu.
Một lát sau, hắn bỗng dưng hứng thú, cánh môi, cố tình thấp giọng nói: "Bọn họ cho em mã gen, trong đó không có gen thẹn thùng à?"
"Liệu em có đỏ mặt khi tôi nhìn em như thế này?"
Giọng nói trầm ấm không nhanh không chậm vang lên, trong sự lạnh lùng lại có chút dịu dàng, dễ nghe lại có chút mị hoặc.
"!.
".