Chu Đình Đình có thể cảm nhận được sự kỳ quặc trong ánh mắt của các bạn cùng lớp thỉnh thoảng liếc nhìn cô ấy.
Từ lúc nhập học đến bây giờ, cô ấy luôn phấn đấu trở thành một con người hoàn mỹ, không bao giờ tụt hậu trong nghệ thuật và học tập, cô ấy dùng hết năm thanh xuân để xây dựng hình tượng nữ thần của mình, vậy mà chỉ vì Đỗ Mân nói một câu "Ghen tị" và "Ngu dốt" đã biến nó thành trò cười.
"Phó viện trưởng Đỗ, em cũng không có ý nghi ngờ bạn học Phó Chi, nếu lời nào của em làm cho ngài hiểu lầm thì thật sự xin lỗi ngài.
" Giọng điệu của Chu Đình Đình có chút nghẹn ngào.
Cô ấy không hiểu tại sao Đỗ Mân lại giúp Phó Chi, một người không có gì ngoài ngoại hình xinh đẹp để bắt nạt cô ấy, nhưng trong lòng Chu Đình Đình có một dự cảm không lành.
"Phó viện trưởng Đỗ, ngài là người mà Đình Đình kính trọng nhất, ai cũng có thể nghi ngờ cậu ấy, nhưng ngài không thể làm thế được, cậu ấy chỉ muốn đòi lại công bằng thì có gì sai?"
Điền Nặc áp lực mở miệng nói: "Hơn nữa, cứ cho là kỹ năng nói của Phó Chi rất tốt, nhưng nó không có nghĩa là không có ai viết bài cho cậu ta, ngài nói đúng không?"
"Các chủ đề kiểm tra được chọn ngẫu nhiên từ chủ đề trên máy tính trước cuộc thi mười phút.
Lục gia có thể mua chuộc cả máy tính sao?!" Chủ nhiệm Lưu cầm USB, rất phiền cái kiểu học sinh la la hét hét như Điền Nặc: "Tiểu Mã, anh hãy lấy USB này chiếu lên trên màn hình thời điểm Chu Đình Đình thực hiện phần thi, xem thử Phó Chi ở sau hậu trường đang làm gì.
"
Chu Đình Đình cuối cùng cũng biết linh cảm xấu của cô ấy đến từ đâu.
Hình ảnh chiếu trên màn hình lớn là Phó Chi và Hứa Vi cùng ngồi ăn viên sữa trong phút.
Cái bộ dáng lười nhác đó nhìn không giống như một người lo lắng để gian lận.
Đỗ Mân lạnh lùng trừng cô ấy một cái: "Lời xin lỗi của bạn học đây tôi không chấp nhận.
Khoản đầu tư của viện nghiên cứu vào trường Nhất Trung chẳng qua là cho tất cả học sinh một cơ hội cạnh tranh công bằng, còn bạn! không có đủ kỹ năng để làm như vậy, nhưng việc vu oan giá họa cho người khác lại rất thành thục.
"
"Tiểu Lưu, tôi không hy vọng tiền của FZ sẽ rơi vào trong tay những người như Chu Đình Đình đây.
Cho nên tôi xin phép đơn phương tuyên bố rằng sẽ lấy lại vạn tiền thưởng, bao gồm cả nhóm bạn đã nói giúp bạn học này ngày hôm nay, cánh cửa của viện nghiên cứu FZ vĩnh viễn sẽ không bao giờ chào đón!"
Yên tĩnh!
Nghe đến đó, cả hội trường bỗng dưng không còn một tiếng động, ngay cả Điền Nặc cũng không biết nên nói cái gì.
Chu Đình Đình kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Mân.
Đỗ Mân rất nóng tính, Phó Chi được nuôi dưỡng trong phòng thí nghiệm hơn năm.
Là được cưng chiều mà lớn lên, chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng bị người ta nói một câu không tốt.
Cô gái nhỏ tính tình rất tốt, đặc biệt là đối với người trong nhà.
Nhưng chỉ mới ra ngoài năm, đúng là thứ tồi tệ nào cũng đã gặp phải!
Đỗ Mân tràn đầy tức giận, sắc mặt tối sầm như mực.
Hội trường vẫn không ai dám lên tiếng.
"Bạo lực học đường ở Nhất Trung tốt nhất là xử lý cho sạch sẽ, trường học là nơi để dạy học và giáo dục học sinh, không phải nơi tụ tập đấm đá lẫn nhau.
" Đỗ Mân tiện tay cầm áo khoác trên trên ghế, hắn đã quen với cách hành xử tại Bắc Kinh, nói: "Còn việc này, nếu thầy không xử lý tại chỗ, thì chúng ta cứ theo quy định pháp luật mà quyết đi!"
Nói thì văn minh như vậy, không kiện người ta đến tán gia bại sản không phải là phong cách của Đỗ Mẫn.
Còn bạo lực học đường?
Chỉ cần một Đỗ Mân thôi cũng đã cho bọn họ hiểu thế nào là bạo lực xã hội!
Phía sau lưng chủ nhiệm Lưu toát mồ hôi lạnh: "Tôi đã hiểu ý của ngài rồi.
"
Ông đưa người ra ngoài cửa.
Bộ dáng của chủ nhiệm Lưu rất hèn mọn, bầu không khí trong hội trường rất vi diệu.
Mãi đến lúc hai người đi xa, Điền Nặc mới đi đến bên người Chu Đình Đình.
"Thẻ vào cửa của tớ! còn có vạn tiền thưởng! " Chu Đình Đình vốn dĩ chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, không nghĩ tới sẽ náo loạn một màn như này.
vạn tiền thưởng này chính là số tiền cô ấy muốn dùng để mua quần áo mới!
"Đình Đình, chuyện này cậu đừng bận tâm nữa, tớ vừa nghe thấy Lục phu nhân gọi điện thoại nói không muốn Lục gia giúp đỡ cậu nữa, cậu mau đi tìm Lục Dư Mặc cầu xin đi!".