Dưới lầu, sau khi gặp qua Phó Chi sau, Lục lão thái thái gọi đứa con trai thứ hai của mình đi nói chuyện riêng.
Dù sao cũng là nhận nuôi một đứa con gái từ bên ngoài, Lục Cảnh Thanh bất chấp mọi chuyện có thể xảy ra, ngày hôm qua cũng đã cùng lão thái thái chào hỏi qua.
"Nghe nói mấy đứa trẻ từ trong cô nhi viện ra tay chân đều không sạch sẽ, Lục gia có nhiều đồ quý giá, con phải trông chừng thật kỹ càng, vạn nhất đều bị trộm làm sao bây giờ?" Lục lão thái thái biết Phó Chi là từ trấn nhỏ tới, vùng khỉ ho cò gáy đều là điêu dân, lo lắng cau mày.
Bà vốn cho rằng trong nhà đã có Sơ Uyển, nhà con thứ lại rất cưng chiều cháu gái, vì cháu gái nên có thể cùng nhà anh cả lui tới, còn rất vui mừng khi thấy vậy.
Trước mắt khen ngược, Lục gia xem là danh gia vọng tộc, nhưng cho tới bây giờ cũng không có đứa trẻ nào học kém, phẩm giá cũng rất tốt.
( là những gia đình, dòng họ có tiếng thơm, được xã hội trọng vọng.
Đa phần "danh gia vọng tộc" giàu có về tài sản nhưng cũng có gia đình chỉ có tiếng thơm về trí tuệ hay đóng góp cho xã hội.
)
Trừ bỏ nhan sắc, có thể nói là hai bàn tay trắng.
Lục Cảnh Thanh thái độ thực nghiêm khắc: "Mẹ, Chi Chi là con gái của con, con bé là đứa trẻ tốt, sau này cũng đừng nói ra những lời như vậy nữa! Hơn nữa, mọi tài sản sau này của con đều thuộc về con bé và hai anh trai của nó!"
Lục lão phu nhân sắc mặt cứng đờ.
Rất rõ ràng, con trai của bà đã nhận Phó Chi làm con gái nuôi.
Vốn dĩ năm nay con trai thứ hai của bà đối với bà và cả nhà con cả đều xa lánh, nếu mà vì Phó Chi mà cãi nhau thì mối quan hệ này coi như bỏ đi.
Bà suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng nó: "Ăn cơm đi, gọi mọi người xuống, chuẩn bị ăn cơm đi.
".