Phiêu Tuyết bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, quả thật là dừng bước, đã bao lâu không gặp Lũng Tịch Ngọc? Từ sau khi mời trà ở Từ Vĩnh cung, căm giận của Phiêu Tuyết đã đạt tới cực hạn, sau đó cũng nhắm mắt làm ngơ, ngay cả trước lúc xảy ra chuyện lớn như thế cũng nghe không thấy người không gặp, sau đó lại nghe nói nàng mang thai, cho dù là tước phẩm vị trở thành tài tử, hay bị giận chó đánh mèo cùng nhau nhập lãnh cung, Phiêu Tuyết cũng chưa từng gặp lại nàng. Thời gian thấm thoát, nhiều mây gió như vậy vây tới, mặc kệ là người thắng hay kẻ bại, Lũng Tịch Ngọc cũng đã trả giá rất nhiều, nhà tan cửa nát, cả đời không thể thoát thân, Phiêu Tuyết nghĩ vậy cũng không thể hận nữa, chung quy cũng do mềm lòng. Phiêu Tuyết do dự chốc lát rồi yên lặng trở về, Nguyệt Linh vội vàng đuổi theo. Nguyệt Linh nghĩ chỉ cần nương nương không tiếp tục đi về phía trước nữa là tốt rồi, phía trước rất lúng túng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nguyệt Linh không nghĩ tới trong đầu vừa nghĩ như vậy Phiểu Tuyết đã mở miệng: “Chúng ta về ăn cơm chiều trước đi, ăn xong lại đốt đèn sang gặp Lũng phi, bây giờ trong Trúc Uyển cũng chẳng có đồ vật gì, đợi Nguyệt Linh ngươi chuẩn bị một giỏ trứng gà rồi chúng ta mang sang cho Lũng phi bồi bổ thân thể…”
Nguyệt Linh nghe xong thở dài một hơi thật sâu, nương nương vẫn muốn gặp Lũng tài tử a… Đây chẳng phải là minh tri sơn hữu hổ thiên hướng hổ sơn hay sao… (biết núi có hổ mà vẫn đâm đầu lên núi) Nàng đành phải yên lặng chấp nhận, sau đó tiếp túc đi theo Phiểu Tuyết trở về. Phía trước Trúc Uyển, Nguyệt Hiên cầm một chiếc khăn lụa cẩn thận lau cánh cửa, miệng còn lầm bẩm như đang nhớ cái gì. Khi Phiêu Tuyết và Nguyệt Linh trở về đã nhìn thấy cảnh tượng này của Nguyệt Hiên. Phiêu Tuyết tò mò hỏi: “Nguyệt Hiên, ngươi đang làm gì vậy?”
Nguyệt Hiên vốn đang tập trung lau, nghe thấy giọng nói của Phiêu Tuyết, ngẩng đầu lên: “Nương nương đã trở lại…”
Nàng lập tức nói vọng vào trong viện. Những người khác rảnh rỗi thì chạy ra đón, còn Nguyệt Phàm và Thủy Bích vẫn bận rộn đằng sau, Phiêu Tuyết tiếp tục hỏi Nguyệt Hiên: “Nguyệt Hiên, ngươi đang làm gì vậy?”
Dựa theo suy nghĩ của mấy nha đầu này, nhất định lại muốn làm chuyện gì đó. Quả nhiên như vậy, Nguyệt Hiên trả lời: “Nương nương, ta đã bàn bạc với Thủy Bích, đổi hai chữ Trúc Uyển này đi, tên lãnh cung Trúc Uyển này rất lạnh lẽo, đổi thành một cái nào nhiệt chút cũng tốt…”
Phiêu Tuyết vừa nghe xong không nói lời nào: “Biết như vậy là tốt… Vẫn để như vậy đi, giữ lại hai chữ Trúc Uyển này.”
Nàng nghĩ tới câu chuyện mà Tùy Nghị kể, dù sao đây cũng là một loại vướng bận, nàng tuy là người theo thuyết vô thần nhưng trong lòng cũng im lặng nghĩ: “Xin Hà phi nương nương phù hộ…”
Về phần phải phù hộ cái gì, nàng cũng không biết, dù sao cứ phù hộ là tốt rồi. Nguyệt Hiên thấy nói không đổi cũng dứt khoát thu khăn lại, không lau nữa. Phiêu Tuyết cười đi vào sân, một ngày đã trôi qua hơn phân nửa, Thủy Bích từ trong phòng bếp bưng đồ ra, Nguyệt Niên cũng bê một cái bàn ra ngoài, Trúc Uyển không lớn, chỉ có đại sảnh mới có thể làm phòng ăn.
Phiêu Tuyết ở phòng lớn, bọn Thủy Bích Nguyệt Phàm ở ba căn phòng nhỏ phía sau, nhà ở bốn phía, ở giữa có mảnh sân nhỏ cùng đình nghỉ mát. Thủy Bích đặt đồ ăn xuống rồi bảo Nguyệt Quế ra phía sau gọi Nguyệt Phàm đến ăn cơm, Phiêu Tuyết ngồi xuống trước, nhìn ba loại đồ ăn trên bàn, trứng xào, rau xào, thịt hầm dưa, còn có bát nước canh, so với canh hạt sen tổ yến, thịt nướng hoàng kim, vây cá trước kia ở Trai Nguyệt cung không biết kém hơn bao nhiêu phần.
Ở Cố phủ cũng chưa từng ăn những món ăn như thế này, nhưng ít nhất còn có ba món mặn một món canh, Phiêu Tuyết cầm lấy đũa, nói với sáu người đang đứng: “Mọi người mau ngồi xuống cùng ăn đi, thu dọn cả ngày đều đã mệt rồi.”
Nguyệt Linh nói gì cũng không ngồi, Thủy Bích tuy đã quen ngồi cùng Phiêu Tuyết nhưng thấy năm người còn lại không ngồi nên cũng dứt khoát đứng. Phiêu Tuyết biết các nàng đang bận tâm cái gì, nàng khuyên nhủ: “Mau ngồi xuống đi, trong lãnh cung cũng không có chủ tử với nha hoàn, các ngươi theo ta là cùng nhau chịu khổ, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng coi như may mắn, có phúc cùng hưởng, nếu các ngươi không ngồi xuống ta lập tức đuổi các ngươi về.”
Phiêu Tuyết nói xong liếc mắt nhìn Thủy Bích một cái, Thủy Bích lập tức ấn các nàng xuống cạnh bàn, bắt các nàng ngồi xuống. Phiêu Tuyết híp mắt cười, bắt đầu mở màn, hàm hàm hồ hồ khen Thủy Bích một câu nấu không tệ, cười cực kỳ ngọt ngào. Trong lòng Thủy Bích có chút chua xót. Khi mọi người đã ăn được một nửa, Phiêu Tuyết thấy cơ hội nên nói với mấy người: “Ăn cơm xong chúng ta đi thăm Lũng phi một chút đi”
Giọng nói như đang thông báo hành trình vậy. Thủy Bích vừa nghe xong là người đầu tiên buông đũa: “Tiểu thư, gặp nàng làm gì? Nàng hại chúng ta chưa đủ thảm sao?”
Phiêu Tuyết bất đắc dĩ nói: “Thủy Bích…”
Thủy Bích quay đầu, sau đó cầm đũa lên tiếp tục im lặng ăn cơm.
Tiểu thư lại bắt đầu vờ ngớ ngẩn, ngoại trừ trợn mắt không còn cách nào khác. Nguyệt Linh nói: “Hình như Hoàng Thượng có cho Lũng tài tử một nha hoàn chăm sóc”
Ngụ ý là Phiêu Tuyết không cần phải lo lắng, lòng thương người không cần nặng như vậy. Phiêu Tuyết gật đầu nói: “Chỉ cần đến đưa vài thứ là được, đưa xong sẽ trở về…”
Phiêu Tuyết nghĩ đến Lũng Tịch Ngọc đang mang thai lại một mình trong lãnh cung, nha hoàn hầu hạ có chu đáo hay không còn chưa biết, nay đã không còn Lũng gia để dựa vào, làm gì cũng khó. Nguyệt Quế thở dài một hơi,“Nương nương tốt nhất……”
Nguyệt Niên: “Vậy đợi ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau sang nhìn một cái đi.”
Nguyên Hiên nói: “Nhiều người thì sức lớn, như vậy nương nương đi qua, cho dù Lũng tài tử có muốn làm gì cũng khó, vậy nên chúng ta cùng đi,”
mọi chuyện cứ như vậy được quyết định. Đêm, mặt trời hoàn toàn hạ xuống, Thủy Bích cuối cùng vẫn không vui lê dép, Nguyệt Hiên Nguyệt Linh ở phía trước cầm đèn, Nguyệt Quế Nguyệt Phàm ở phía sau cầm giỏ trứng, Thủy Bích vào nhà cầm một cái áo choàng ra.
Đoàn người chuẩn bị xong liền đi ra cửa. Phiêu Tuyết bước từng bước sang thăm Lũng Tịch Ngọc, nhìn một vòng ánh sáng xanh trên trời, không khỏi thấy bùi ngùi.
Thì ra trong số tân nương vì tranh giành hoàng quyền mà gả vào hoàng cung này, người thắng cuộc cuối cùng không phải Lũng Tịch Ngọc, cũng không phải mình, mà là Khanh Bật Liễu vẫn không có tiếng tăm gì. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Phiêu Tuyết liền có thêm một chút cảm tình khó hiểu đối với Lũng Tịch Ngọc.