Tuấn Lạc dẫn Phiêu Tuyết ra khỏi Trúc Uyển, giày gấm giẫm trên lá trúc khô phát ra những tiếng rắc rác.
Hộ vệ và Thủy Bích muốn đuổi theo lại bị Tuấn Lạc ngăn lại.
Trên trời trăng tròn ngời sáng, hắn theo ánh trăng một đường đi về phía trước, ngày tháng trùng lặp, Phiêu Tuyết giống như đang trong cõi mơ, Tuấn Lạc cưỡi bạch mã giải cứu nàng ra khỏi sự vây khốn nặng nề.
Nàng nắm tay hắn thật chăt, không còn sợ hắn đột nhiên biến mất nữa. Phiêu Tuyết dùng tay kia kéo kéo gương mặt của mình, không nghĩ sinh bệnh lại có thể được hắn quan tâm nhiều như vậy.
“A Li, chúng ta đi đâu đây?”
Phiêu Tuyết ngẩng mặt lên hỏi hắn. Đôi chân Tuấn Lạc không ngừng mà chỉ nắm chặt tay nàng: “Ta dẫn ngươi đi Băng Liên cung, chúng ta đi gặp mẫu hậu.”
Bước chân Phiêu Tuyết ngừng một chút, thiếu chút nữa ngã nhào, “A? A Li, chuyện này…”
Chuyện này thật sự là quá bất ngờ.
Lâu nay Tử quý phi vẫn là điều cấm kỵ của Tuấn Lạc, hắn chưa bao giờ dẫn nàng đi thăm bà. Tay của hắn dường như tăng thêm lực, lòng bàn tay úp lấy lòng bàn tay, nhiệt độ truyền đến rất kiên quyết, Phiêu Tuyết yên lặng cảm nhận sự ấm áp của hắn.
Hai người đi xuyên qua con đường nhỏ, bốn phía tối đen, Phiêu Tuyết lại không sợ hãi, cho dù không nhìn thấy phía trước nhưng chỉ cần có hắn, hắn nhất định sẽ dẫn nàng về phía ánh sáng. “A Li, Băng Liên cung ở đâu?”
Vì sao Phiêu Tuyết cảm thấy con đường này càng đi càng quen? “Băng Liên cung ở ngay phía trước.”
Hai người đi dưới ánh trăng, vì không làm náo loạn những cấm quân tuần tra dọc đường, Tuấn Lạc chọn một con đường quanh co không một bóng người. Phiêu Tuyết nhùn lại bốn phía, cảm thấy chỗ này hình như đã đi qua.
Cảnh vật quen thuộc, thảm cỏ quen thuộc, không khí quen thuộc… Còn có… Âm thanh quen thuộc. Xa xa truyền đến tiếng nữ nhân cười đùa: “Ha ha… Ha ha… Hì hì…”
Một tiếng nối tiếp một tiếng, tiếng cười khi dài khi ngắn. Hai người càng đi càng gần, sau đó tiếng khóa sắt bị kéo, tiếng đồ sứ bị đập vỡ, tiếng nha hoàn thét chói tai làm cho Phiêu Tuyết giật thót, “Nương nương, đừng chạy, mảnh sắt sẽ cắm vào trong thịt.”
“Đúng vậy, nương nương, nếu lại làm mình bị thương Hoàng Thượng sẽ trách tội chúng ta, người nghe lời một chút, đừng chạy loạn.”
Âm thanh bối rối liên tiếp, Phiêu Tuyết sợ hãi nắm chặt tay Tuấn Lạc, sợ hắn nghe thấy mấy lời này sẽ khó chịu. Tuấn Lạc như biết được suy nghĩ trong lòng Phiêu Tuyết nên trấn an nàng: “Ta đã quen rồi… A Ngữ, ngươi sợ sao?”
Hiêu Tuyết nhìn hắn, đúng vậy nha, sắc mặt như bình thường, nhưng nàng biết trong lòng hắn nhất định là rất khó chịu a, bất kể là bao nhiêu lần, mỗi lần nhất định là sẽ rất đau đớn. Nàng lắc đầu nói: “Không sợ.”
Trong mắt tràn đầy ánh sáng biểu lộ suy nghĩ của nàng. Tuấn Lạc nở một nụ cười thật đẹp, giọng nói hắn hơi khàn khàn, có lẽ là do vừa rồi ở Trúc Uyển nghẹn ngào một lúc: “Đừng sợ, tất cả đều có ta ở đây.”
Hắn nói đừng sợ, Phiêu Tuyết quả nhiên lập tức không sợ, ngay cả âm thanh bên trong thê thảm cỡ nào Phiêu Tuyết cũng không hoảng hốt.
Nàng tự nói với mình, bên trong chính là mẹ hắn, người mẹ đã sinh ra A Li, cũng là mẹ của nàng. Hai người đi vào cửa Băng Liên cung, thị vệ canh cửa vừa nhìn thấy Tuấn Lạc lập tức quỳ xuống hành lễ, cấm quân ở đây đều là những người đặc biệt trung thành, sau khi Tuấn lạc đi vào lập tức khôi phục trạng thái đề phòng. Càng tới gần cung điện, tiếng cười đứt quãng càng rõ ràng, bi thương như muốn phá vỡ bầu trời đêm làm trái tim Phiêu Tuyết cũng khó chịu theo. Bước chân của nàng ngừng lại, ngăn cản cả bước chân của Tuấn Lạc.
Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ này, Tuấn Lạc cao lớn tuấn dật dắt Phiêu Tuyết nhỏ nhắn xinh xắn, thân ảnh hai người đứng trước cửa điện. Trong đầu Tuấn Lạc chỉ có một ý nghĩa, Tô Tử Hoàn đã là người mù, Phiêu Tuyết cũng sắp gặp phải tương lai tàn khốc này, cuộc đời này của hắn đã không thể để Tô Tử Hoàn nhìn thấy gương mặt của Phiêu Tuyết, hắn không thể đánh mất cơ hội để Phiêu Tuyết nhìn thấy Tô Tử Hoàn.
Tại sao hắn lại đánh mất nhiều thứ hắn quý trọng như vậy? Nếu có thể, hắn sẽ cùng Phiêu Tuyết làm rất nhiều chuyện mà trước đây hắn không dám làm. Vô tình, hắn lại cầm tay Phiêu Tuyết thật chặt, sau đó dẫn nàng vào trong. Nếu chuyện như vậy phải xảy ra thì hãy để hắn một mình gánh vác đi.
Hôm nay hắn đã có năng lực chống đỡ tất cả, hắn sẽ không hèn yếu nhẫn nhịn nữa. “Rầm ——-”
Bên trong lại vọng ra tiếng một bình hoa bị ném vỡ vụn, giọng nữ thê lương gào thét: “Không nhìn thấy, đây là đâu? A Li —- A Li—-”
“Nương nương, Hoàng Thượng không có ở đây, cẩn thận đụng phải cột, Đồng Nhi tới giữ nương nương!”
Phiêu Tuyết nghe âm thanh bên trong truyền đến, trái tim cũng thắt lại.
Trong thiên hạ có người nào không có mẹ? Nàng cũng là người có mẹ a….
Nếu người ở trong là Liễu Như Mi, chỉ sợ nàng sớm đã bất tỉnh. Khi Phiêu Tuyết còn đang thất thần, Tuấn Lạc đã dắt nàng vào trong điện, chỉ thấy bên trong hết sức rộng rãi, ngoài một cái lồng sắt còn lại đều là đồ vật trang trí thượng đẳng.
Ngay cả chậu hoa cũng nạm viền vàng, trong góc còn có hai bình hoa rất lớn cắm mấy cành Khổng Tước Linh được lựa chọn tỉ mỉ. Chủ nhân của hai giọng nói Phiêu Tuyết vừa nghe thấy vừa nhìn thấy Tuấn Lạc đã lập tức quỳ xuống, bò trên đất, một người thì không dám ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng! Người đã tới.”
Một người thì quy củ hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hai nha hoàn này vừa hô lên lập tức truyền đến âm thanh kéo khóa sắt, Phiêu Tuyết đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân hất màn chạy ra, trên chân còn mang theo vết máu loang lổ.
Nữ nhân kia kêu khóc, hai mắt nhắm chặt, hai tay vung loạn phía trước: “A Li, A Li đâu? A Li của nương…”
Phiêu Tuyết nhìn thấy cảnh này hai mắt lại như suối khô, muốn khóc cũng không sao khóc được, chỉ có thể ý tức lấy tay che miêng, cố gắng không để mình phát ra âm thanh nghẹn ngào. “Nương”
Tuấn Lạc tiến lên phía trước, nắm thật chặt cánh tay đang múa may giữa không trung của Tô Tử Hoàn. Tiếng khóa sắt rầm rầm vang lên, trên mặt đất hiện lên vài vết cắt, mỗi một tiếng vang lên Phiêu Tuyết lại đau một lần.
Nàng khống chế thân mình run rẩy, quay đi để không phải nhìn cảnh tượng này, A Li sao có thể một mình tiếp nhận tất cả chuyện này? Tâm tính Lũng Thái Hậu thật sự vô cùng độc ác… Sao có thể dùng khóa sắt tôi luyện trăm năm đối với một nữ nhân như vậy? Đôi mắt người mù không tốt nhưng thính giác lại cực kỳ tốt.
Trong một khắc Phiêu Tuyết xoay người kia, Tô Tử Hoàn lập tức lên tiếng hỏi: “Ai? Còn ai ở đây?”