Không biết ngơ ngác đã mấy ngày, chỉ biết trong cung lễ hỏi đã đến, nhìn mũ phượng mạ vàng được khảm Đông hải dạ minh châu, hỉ phục đỏ thẫm như trời chiều…..
Tơ lụa như tuyết, những thứ cần cho lễ hỏi của thiên tử đều có, cực lỳ xa hoa lãng phí. Phiêu Tuyết nhìn vật phẩm vô giá này chỉ cảm thấy phiền lòng, hoàn toàn không cảm thấy kiêu ngạo, nàng nhìn bức thư pháp của Thủy Bích: “Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo……”
Đây là bán nữ cầu vinh, nàng không còn thấy mới lạ.
(quân tử yêu tiền nhưng phải có đạo lý trước) Càng nhìn càng phiền, Phiêu Tuyết rời Như Tuyết các, một mình thong thả bước tới đình nhỏ giữa hồ. Cố Phiêu Tuyết một mình ngồi trong đình, tùy tiện nhặt lên một viên đá ném vào mặt hồ, cho đến khi nghe thấy “Lạch cạch”
một tiếng mới nhìn những gợn sóng nhộn nhạo giữa hồ. Mặc Duy Thận nghe thấy tiếng đá rơi, từ trong đường nhỏ sau núi nhỏ đi ra.
“Thì ra Phiêu Tuyết ngươi ở trong này……”
Phiêu Tuyết nghe tiếng quay đầu, thấy Mặc Duy Thận một thân trường bào màu đứng trước mặt, lại hoảng hốt đem người trước mắt lầm thành người kia.
Lập tức vọt vào trong lòng hắn: “Duy Thận ca ca……”
Mặc Duy Thận ôm nàng vào lòng an ủi như khi còn nhỏ: “Phiêu Tuyết không sợ, Duy Thận ca ca sẽ không rời đi, Duy Thận ca ca sẽ tiến cung gặp ngươi…… Tuyệt đối sẽ không để cho ngươi một mình lẻ loi hiu quạnh”
Thật ra sáng nay hắn cũng nhận được ý chỉ, hắn làm sao không đau lòng? Chính là quân vi thần cương, hắn thân bất do kỷ. Hắn ôm lấy Phiêu Tuyết, thoáng nhìn bốn phía, xác định không có ai mới thận trọng nhắc nhở: “Lần này tuyển phi thật ra là ngụy trang, Lũng Thái Hậu đã sớm an bài chất nữ (cháu gái) phải làm hoàng hậu, sau khi ngươi tiến cung có thể giả ngu liền giả ngu, có thể vào thâm cung liền vào thâm cung, không cần cùng hoàng quyền tranh đấu……”
Hắn biết Cố Phiêu Tuyết không đơn giản như bề ngoài, nhưng hắn vẫn khuyên giải như thế, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phiêu Tuyết ở trong lòng hắn nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật hắn không nói nàng cũng sẽ không đi tranh vinh sủng, nàng là Tể tướng chi nữ, nếu như cùng chất nữ của Thái Hậu tranh thủ tình cảm, người đầu tiên bị khai đao chính là nàng. Nếu nàng cũng chết ở thâm cung, thì để cho Phi Sương cái đồ con lợn kia tiến cung có gì khác nhau? Mặc Duy Thận thấy nàng như đã hiểu rõ, tâm tình lo lắng cũng trầm xuống. Phiêu Tuyết bướng bỉnh cười, không phải là tiến cung thôi sao? Có gì lo lắng? Cùng lắm là “binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn”
thôi…… Phiêu Tuyết biết chính mình trong mắt người khác không có nhiều khả năng, đảo mắt đã khôi phục lại thành một nữ tử coi cờ bạc như mạng. “Duy Thận ca ca, chúng ta chơi xúc xắc đi?”
Mặc Duy Thận như là đã quen nàng chuyển biến nhanh như vậy, không nhận lời nàng, chỉ yêu chiều nói: “Trưởng thành đi, đừng suốt ngày chỉ biết chơi xúc xắc”
.
Hắn kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, bất đắc dĩ nhìn nàng “Nửa tháng sau ngươi đã tiến cung, đứng với Duy Thận ca ca một lúc đi, chỉ sợ ngày sau sẽ khó có cơ hội”
Nói xong hai người nhìn về phía mặt hồ gợn sóng bất thường, chỉ thấy ánh nước lăn tăn, thật giống như hai tâm tư không bình tĩnh. Cũng không biết bọn họ đứng bao lâu, hai người thường thường nhìn nhau cười, hình ảnh tốt đẹp như vậy đọng lại trong mắt Phi Sương. Cách đó không xa dưới lê thụ, một nữ tử xinh đẹp hơn Phiêu Tuyết đứng ở nơi đó, trên đầu nàng hoa lê nở rộ tỏa hương bốn phía, gió thi thoảng thổi qua, lê thụ rơi rơi hai ba cánh hoa tuyết trắng.