Đãi các nàng đi rồi, toàn bộ đại điện náo nhiệt có vẻ trống trải hẳn lên. Chỉ chốc lát hai người cũng song hành đi đến, Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng đầu, ánh vào trong mắt là số ít vương chi khác họ của Đông Li quốc Nam Cung Hiên Dật, lúc này hắn một thân giao long bàn lĩnh y phục hàng ngày màu tím, hơn nữa mặt mày anh tuấn, cả người có vẻ phong lưu không kềm chế được. Một người khác một thân sắc áo cà sa màu đen râu bạc phiêu phiêu đó là Trí Năng cao tăng. Đông Phương Tuấn Lạc thấy bọn họ hai người cũng không xa lạ, trực tiếp phốc xuy ra tiếng cười: “Hai người này cùng một chỗ thật là kỳ quái”
Nam Cung Hiên Dật từ nhỏ là thư đồng của thái tử, cùng Đông Phương Tuấn Lạc có thể không quen thuộc sao? Hai người đều là cao thủ diễn trò, năm đó Lũng Thái Hậu không giết Đông Phương Tuấn Lạc, cũng nhờ cùng Nam Cung Hiên Dật diễn một tuồng kịch. Sau Đông Phương Tuấn Lạc lại bị mất hoàng quyền cùng Nam Cung Hiên Dật chặt đứt hơn phân nửa quan hệ, nay ở ngoài mặt chính là thiển giao như nước mà thôi. Mà Trí Năng cao tăng…… Đông Phương Tuấn Lạc mặt mày cười đến càng thêm loan.
(sợ anh rùi, thám tử trải khắp nơi) Lũng Thái Hậu gặp Đông Phương Tuấn Lạc vẫn là thiếu niên tâm tính như cũ, vẫn chưa hiểu ra.
Nàng chỉ biết Đông Phương Tuấn Lạc ngoài mặt cùng Hiên Dật quan hệ, lại không biết ảo diệu trong đó.
Về phần Trí Năng cao tăng, bởi vì hắn cùng Đông Phương Tuấn Lạc là quan hệ cá nhân, nàng cũng không thể biết một hai. Lũng Thái Hậu vội vàng phân phó: “Mau, cấp Trí Năng cao tăng ban ngồi”
Trí Năng lão hòa thượng cũng không cùng Lũng Thái Hậu khách khí, thấy ghế dựa liền ngồi, một tay khép lại để trước ngực, một tay điêm điểm lên phật châu, hai mắt hạp thượng ngôn ký: “Lão nạp đêm hôm qua xem tinh tượng, phát hiện trong cung ngày gần đây sẽ có lạc hồng tai ương, cố nhắc tới tỉnh chi, a di đà Phật thiện tai thiện tai……”
Lũng Thái Hậu vừa nghe, sắc mặt tức quẫn, lạc hồng? Chẳng lẽ là hôm nay hai đóa tịnh đế liên bị chiết điệu kia…… Cả người lập tức lâm vào trầm tư. “Mẫu hậu, người này rất không thú vị, trẫm đi đây”
Đông Phương Tuấn Lạc thấy Lũng Thái Hậu lâm vào trầm tư, rõ ràng đứng dậy rời đi.
Chuyện kế tiếp liền giao cho Hiên Dật bọn họ, hắn ở lại ngược lại lại hỏng việc. Lũng Tịch Ngọc thấy hắn đi, lập tức đi theo: “Ôi chao, Hoàng Thượng…… Xin đợi thần thiếp”
Đông Phương Tuấn Lạc khóe miệng mang cười, một tay ôm lấy Lũng Tịch Ngọc ôm trong lòng, nhẹ nhàng ở nàng bên tai thổi khí: “Ái phi…… Đêm qua có hay không nhớ trẫm?”
Lũng Tịch Ngọc vẻ mặt đỏ bừng, đắc ý muốn chết, nam nhân này chung quy là của nàng! Cố Phiêu Tuyết kia tính cái gì? Cầm nghệ khó nghe, nhát gan lại sợ sự, ngay cả nha hoàn hồi môn cũng không bảo đảm được, còn muốn bảo trụ nam nhân? Đông Phương Tuấn Lạc ôm Lũng Tịch Ngọc một đường đi ra khỏi Từ Vĩnh Cung, những người khác cũng lập tức theo đi, Đông Phương Tuấn Lạc sắc mặt nhất hắc, nói với người theo phía sau: “Các ngươi đừng đi theo trẫm, trẫm ngại phiền”
Bọn thị vệ hai mặt tướng khuy, không biết nên hay không nên nghe lệnh, không có cách nào, ai bảo hắn là con rối Hoàng Đế đâu? Mọi người hướng tới người họ Lũng duy nhất ở đây (một lũ hỗn đản), Lũng Tịch Ngọc tức giận đến dậm chân: “Hoàng Thượng nói các ngươi cũng dám không nghe? Người đâu, đều kéo xuống chém cho ta!”
Những người này, cũng không xem tình huống sao? Không phải là muốn giám thị hắn cả lúc cùng nàng trên giường đi? Quả thực là muốn chết! “Nương nương tha mạng……”
Mọi người đều lui. “Tốt lắm, lúc này thật im lặng ”
Đông Phương Tuấn Lạc trên mặt Lũng tịch Ngọc lướt nhẹ một chút, sau đó hôn lên môi nàng (aaa..
không chịu), hôn đến thiên hôn địa ám.
Bàn tay tham lam chui vào trong y phục của nàng, Lũng Tịch Ngọc lúc này một mảnh ửng hồng.
(edit đoạn này mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Híc) “Hoàng…… Hoàng Thượng……”
Ngay tại lúc nàng mong chờ động tác tiếp theo của hắn, hắn dừng tay. Đông Phương Tuấn Lạc ngẩng lên, nhìn cái trán trơn bóng của nàng, trong lòng nghĩ tới một nữ nhân khác: “Ái phi về Lan Tịch Cung trước, trẫm buổi tối đi tìm ngươi……”
Hắn đối nàng cười, cười đến mức khiến nàng thất thần. “Hoàng Thượng hiện tại không đi sao?”
Lũng Tịch Ngọc lo lắng hỏi. “Trẫm đi đậu khúc khúc”
Đông Phương Tuấn Lạc lỗ mãng nói một câu xong, thân ảnh liền biến mất.