Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Phiêu Tuyết xoay người một chút, giật mình hình như ép vào trên người nào đó, Phiêu Tuyết mạnh mẽ mở to mắt mới phát hiện chân mình lại không an phận gác lên người Tuấn Lạc.
Thè lưỡi, nhanh chóng thu chân của mình về. Nhìn quanh bốn phía, bày biện quen thuộc, đây là Như Tuyết Các của nàng, y phục trên người cũng đã đổi thành trung y thường ngày, Tuấn Lạc còn đang ngủ, dáng ngủ thật văn nhã, còn có một chút…… hương vị tinh khiết. Trải qua ngày chuyện hôm qua, sợ là sẽ chẳng còn ai liên tưởng hắn với từ đơn thuần nữa đi? Phiêu Tuyết vẫn nhớ khi hắn bãi giá hồi phủ, tiếng tiễn đưa điếc tai, một tờ lời khai, Túc thân vương – Tông Nhân phủ, Cố Tể tướng, Phương Trung Thư Lệnh, Vệ Phó Xạ, Hiên Vương gia, cùng nha phủ, binh lính đảm nhiệm chức vụ ở đây, tác phong làm việc so với của Lũng phủ ngày xưa là khác biệt quá rõ ràng, lần này Lũng gia xem như hoàn toàn gục ngã, khi Tuấn Lạc hạ ngọc tỷ thật mạnh trên thánh chỉ kia, khi thị vệ cấm quân tiếp nhận từng cổng cung của hoàng cung Đông Li, khi Nam Cung Hiên Dật đem tinh binh bao vây Từ Vĩnh Cung, tất cả kết cục đều đã định. Lũng phủ bị tịch thu, toàn bộ quan viên vẫn hay qua lại mật thiết với Lũng gia đều bị giam lỏng ở phủ, Lũng quý phi Lũng Thái Hậu bị cấm chừng, thay đổi toàn bộ lực lượng vũ trang hoàng thành, Phương Ngôn Phương đại nhân kể từ hôm nay bắt đầu sửa sang lại bản ghi chép chức vụ của quan viên, chuẩn bị một lần điều nhiệm quan viên triệt để, đến đây Tuấn Lạc rốt cục đã nắm trong tay toàn bộ Đông Li, Phiêu Tuyết chưa từng thấy hắn ngủ một giấc an ổn như hôm nay, ngay cả nàng gác chân lên người hắn hắn cũng không so đo “Còn sớm, ngươi dậy sớm như vậy làm gì?”
Phiêu Tuyết đang xuất thần, một giọng nói trong trẻo cắt đứt trầm tư của nàng, là Tuấn Lạc. “Ngươi tỉnh rồi?”
Phiêu Tuyết nhìn về phía hắn hỏi.“Ngủ ngon không?”
Tuấn Lạc mở to mắt nhìn bộ dạng vờ ngớ ngẩn của Phiêu Tuyết cảm thấy thập phần may mắn, nhất thời nhiều ý cười: “Nếu không phải vừa mở mắt đã thấy ái phi ngươi vờ ngớ ngẩn, trẫm nghĩ trẫm sẽ ngủ tốt hơn một chút”
Phiêu Tuyết chắt lưỡi, nhìn về phía nam nhân yêu nghiệt này, đêm qua hắn ngủ ngon hay không với nàng sáng sớm ngẩn người thì có quan hệ gì? Phiêu Tuyết bĩu môi chuyển mặt về phía bên kia, cố ý không nhìn tới Tuấn Lạc đang cười như nắng sớm. Tuấn Lạc nhìn Phiêu Tuyết cố ý xoay mặt đi, làm bộ như tùy ý nói: “Dậy sớm một chút đi, cùng ăn điểm tâm với Cố tướng và Liễu phu nhân, vừa vặn trẫm cũng đói bụng”
Trải qua việc đêm qua, trong ngoài triều đình là một trận hỗn loạn, hắn phải mau chóng hồi cung, việc lại mặt này cũng đã xong. Hắn muốn nhắc nhở nàng, lại không đành lòng trực tiếp nói ra. Phiêu Tuyết quay đầu liếc hắn một cái, còn nghĩ rằng Tuấn Lạc đói bụng, lăn lông lốc bò dậy, nắm y phục trên người. Trong lòng nàng, Tuấn Lạc nhất định là muốn hồi cung, nhưng chắc là cũng không nhanh như vậy, ít nhất cũng phải ba đến năm ngày nữa đi? Cho nên nàng không ý thức được hàm nghĩa che dấu trong lời nói của Tuấn Lạc. “Đã đói bụng còn không chịu dậy?”
Phiêu Tuyết mặc xong xiêm y sau đó nhìn thoáng qua Tuấn Lạc còn nằm dài trên giường.“Hay là Hoàng Thượng ngươi không muốn ăn?”
“Ăn, tại sao lại không ăn?”
Tuấn Lạc xuống giường, ngoài phòng thời tiết sáng sủa, trong phòng cũng thần thanh khí sảng.
Tuấn Lạc xả ra một vẻ cười xấu xa, giống như gông xiềng trói buộc hắn nhiều năm như vậy đều đã được tháo bỏ, hiện tại hắn mới là một đế vương khong chút cố kỵ thực hiện khát vọng của mình, Tuấn Lạc của hiện tại, mới là một người hoàn hoàn toàn toàn Tuấn Lạc. Hắn tiến lên trên, không để ý đến sự xem thường của Phiêu Tuyết, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào ôm lấy Phiêu Tuyết từ phía sau, sau đó lại nhanh chóng buông ra, giống như một đứa trẻ với mối tình đầu. “A!”
Phiêu Tuyết bị động tác bất thình lình làm hoảng sợ, vung tay lên chụp đến trên vai Tuấn Lạc, vừa bực vừa giận: “Ngươi cái đồ đăng đồ tử!”
(kẻ háo sắc) “Vậy sao?”
Tuấn Lạc nhíu mày, hôm nay chỉ là hắn cao hứng cho nên tâm huyết dâng trào, như thế nào đã thành đăng đồ tử rồi? “Nương tử…… Ngươi là vi phu cưới hỏi đàng hoàng ……”
Hắn dùng ngón tay lướt qua mặt Phiêu Tuyết, giống như hoa công tử. Phiêu Tuyết hung tợn lườm Tuấn Lạc vài cái, cũng không biết là nghĩ thế nào, nói thẳng một câu: “A Li, ngươi còn đùa giỡn ta, ta, ta sẽ dùng ánh mắt lăng nhục ngươi!”
Phiêu Tuyết nói xong ý thức có gì đó không đúng, thật muốn cắn rụng luôn cả đầu lưỡi mình. “Đi mau đi mau, chúng ta ăn điểm tâm đi”
Phiêu Tuyết bối rối thúc giục, mặt đỏ như trái táo, không biết nói gì cho phải. Tuấn Lạc nhìn nàng, trước mắt như là biến ảo thành bức họa hai mặt, một bức là nàng một thân váy xanh tựa như một con bướm, mặt còn lại là hình ảnh nàng mặc áo phượng rực rỡ trang trọng cúi người nhìn xuống thiên hạ. Đông Phương Tuấn Lạc lướt qua, không muốn để người khác phá hủy bầu không khí tốt đẹp này, không gọi người vào hầu hạ, lập tức lấy một cái y bào màu đen thay vào, đợi hắn thay xong rồi nói: “Ái phi, chúng ta đi thôi”
Lúc này tâm trí Phiêu Tuyết không biết đã bay đến chỗ nào, nói đi là đi, tính tình nóng vội, bỗng nhiên khi đi đến cửa bị vấp một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Tuấn Lạc bước nhanh lên trước đưa tay nắm tay nàng, nhíu mày: “Sao vậy?”
Phiêu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, lắc lắc đầu.
“Không……”
Sau đó tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên khi đi tới núi giả lại bị một hòn đá nhỏ ngáng chân, thân thể lảo đảo lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Tuấn Lạc đi theo phía sau nàng, vết nhíu giữa trán lại càng sâu. Phiêu Tuyết không biết tại sao tự nhiên loáng thoáng cảm thấy bất an, nàng dứt khoát dừng bước, một tay ôm ngực, đứng tại chỗ. Không nghĩ tới vừa mới đứng chưa lâu, bỗng nhiên thấy một bóng người từ xa, Xuân Tiểu ôm ngực chạy tới, thở hổn hển nói với Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư!! Trong phủ xảy ra chuyện lớn”
Phiêu Tuyết nhất thời cả kinh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nhị tiểu thư đêm qua”
Phiêu Tuyết lảo đảo một cái trực tiếp ngã xuống. Nàng theo bản năng nhìn về phía Tuấn Lạc.
Nàng có nói hắn đáp ứng nàng, vì sao vẫn truyền ra ngoài?! Tuấn Lạc lắc lắc đầu. Phiêu Tuyết tim đập cực nhanh, chật vật đứng lên, nhấc váy chạy đi, không, nàng không thể để cho Phi Sương thân bại danh liệt! Càng…… càng không thể để cho người kia thân bại danh liệt! Gió thổi vù vù bên tai Phiêu Tuyết, phía sau là tiếng Xuân Tiểu lo lắng kêu: “Tiểu thư! Tiểu thư! Người chậm một chút đi”
Đáng tiếc Phiêu Tuyết cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu chỉ có một thân ảnh màu trắng! Đại đường, hay là thư phòng? Đầu óc Phiêu Tuyết đã hỗn loạn, hỗn độn dính dính như một đống tương hồ.