Cố Lăng hồng hộc lái xe về biệt thự, vừa đến nơi đã thấy Lý Tư Lam đứng đợi trước cổng lớn, lòng hắn liền nhói lên, ngay lập tức xuống xe, đi thẳng lại nhấc bổng cậu lên.
"A, em tự đi được. Thả em xuống a", cậu thoáng giật mình, liền có chút lớn tiếng với hắn.
"Bảo bối, ngoài này rất lạnh. Trình Huân sao lại để em ở đây?", hắn nhanh chóng bế cậu đi thẳng vào trong.
"Là em tự ý, đừng trách hắn... Có chuyện gì à? Sao trông anh lạ vậy?", cậu nhíu mày nhìn hắn, tâm tư bỗng có chút không vui.
Cố Lăng không trả lời chỉ im lặng bế cậu đi thật nhanh đến ghế lớn ở phòng khách rồi ngồi xuống, cả người cậu vẫn ngồi trong lòng hắn. Hắn khẽ khàng nhìn cậu, rồi vòng tay siết chặt, môi tự nguyện kề vào môi cậu định hôn.
"Em không muốn ở đây!", Lý Tư Lam xoay mặt vào ngực hắn, cậu không muốn cùng hắn ở nơi hắn từng cùng người khác loạn lạc, nghĩ đến đấy khóe mắt cậu bất chợt se cay.
Hắn thấy cậu có phần cự tuyệt, liền nhớ lại sự tình lúc trước, lần mà hắn làm cậu tổn thương sâu sắc nhất.
"Lam, xin lỗi em! Anh sẽ không bao giờ làm em đau lòng nữa", hắn gục đầu vào người cậu thủ thỉ.
"Người anh có mùi nước hoa của phụ nữ!", cậu vẫn vùi đầu vào ngực hắn, khe khẽ nói.
Giây phút này, mặc dù hắn không phản bội cậu, nhưng lại cảm thấy vô cùng có lỗi, hắn siết cậu vào thân, thành khẩn nói: "Lam, anh chỉ yêu em. Hãy tin anh!".
Lý Tư Lam không chút do dự, liền vòng tay ôm hắn: "Em tin anh!", lúc này cậu cảm nhận được trái tim hắn thật sự thuộc về cậu, cho dù có chuyện gì đi nữa, cậu vẫn sẽ chọn tin tưởng hắn.
"Được rồi, được rồi. Thả em ra, đi ngủ thôi", cậu thấy hắn cứ úp mặt vào ngực cậu như một đứa trẻ mà không khỏi muốn cười, liền vỗ vỗ vào lưng hắn như dỗ dành.
"Hảo, tối nay ngủ ở phòng vợ a!", hắn ngước mặt lên cười cười với cậu, sau đó tiếp tục ôm cậu vào người đi lên lầu.
"A... Thả em xuống... Bế em mãi không chán sao?", hai chân cậu giãy giãy giống như làm nũng với hắn.
"Không chán, mãi mãi không chán. Anh nguyện dùng cả đời này để bế em!", hắn cười híp mắt, thầm nghĩ rằng mình thật ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đang ra sức lấy lòng người mình yêu.
Trình Huân đứng hầu từ đằng xa cũng bất giác mỉm cười. Cuối cùng thì cả hai người cũng đã thật lòng đối đãi với nhau. Một năm trước, nếu không phải Lão đại tự dằn vật và chịu sức ép từ hai bang đối địch, thì có lẽ Lão đại sẽ không giam cầm Lý Tư Lam như vậy.
Một năm đầy sóng gió, Chấn bang và Ngọa Vân bang hợp sức ép Thiên Ưng bang giao Lý Tư Lam ra. Thứ nhất, chính cậu là nguyên nhân khiến Mạc Chính Hi mất mạng. Thứ hai, nếu tiêu diệt cậu đồng nghĩa với việc giết chết Cố Lăng. Vậy nên, hắn càng giấu cậu đi, bọn họ càng khẳng định được cậu chính là mạng sống của hắn và càng tìm cách tiêu diệt.
Hắn giam cậu, cậu lại muốn chết...
Hắn thả cậu, kể cả nghĩa đen hay nghĩa bóng, hắn đều sẽ chết...
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là chọn để cậu hận hắn, còn hắn thì tập trung tiêu diệt cả hai bang.
...
Cố Lăng bế Lý Tư Lam vào phòng đặt lên giường, sau đó hắn liền cởi áo ra rồi lao vào ôm cậu cứng ngắc. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một cái, hắn thật sự rất yêu cơ thể này, rất yêu mùi hương tự nhiên này, dù chỉ được ôm cậu ngủ thôi hắn cũng cảm thấy mãn nguyện. Nghĩ ngốc nghếch vậy, hắn liền bật cười, hắn là Cố Lăng, là người mà hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể sợ, vì cớ gì mà lại gục ngã trước một nam nhân nhỏ bé thế này?!
"Cố Lăng, cười cái gì? Điên rồi sao? Hừm!", cậu giả bộ gầm gừ với hắn.
"Vợ ơi, anh yêu em!", hắn so với lúc nãy còn ôm cậu cứng hơn, mắt thì cứ híp lại như tên ngốc.
"Ân... Ngoan... Ngủ đi... Cố... Lăng... n... g... o... a... n...", cậu cơ hồ muốn dỗ hắn ngủ, nhưng bản thân lại ngủ trước hắn.
Cố Lăng nhìn cậu mệt mỏi đến mức thiếp đi mà lòng hắn vô cùng tự trách, cũng tại hắn không biết kiềm chế, cứ ở gần cậu là hắn lại muốn thô bạo xâm chiếm hay tốt nhất là nuốt hẳn cậu luôn vào bụng.
Hắn thở ra một cái rồi nhẹ nhàng gối đầu cậu lên tay hắn, tay khẽ sờ vào dấu răng trên vai cậu, sau đó hôn lên.
"Thật xin lỗi, bảo bối của anh!", hắn nói nhỏ nhẹ, nhưng Lý Tư Lam cũng vô thức "Ưm" lên một tiếng rồi vùi vùi vào ngực hắn ngon giấc.
Cố Lăng sợ làm cậu giật mình, nên hắn chỉ im lặng ngắm cậu hồi lâu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau, Lý Tư Lam thức dậy thì thấy hắn đang nằm sấp phía dưới, mặt áp vào hạ bộ của cậu, cảnh tượng này thật sự có phần biến thái a.
Cậu thấy hắn vẫn đang ngủ nên từ từ bật dậy, tay nhẹ nhàng lật người hắn lại, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt hắn. Ngũ quan quả thật tinh tế, cương nghị, nhìn thế nào cũng không giống dân đồng tính luyến ái nga.
"Đang nghĩ xấu gì về chồng?", hắn sấp người lại, mắt vẫn nhắm nghiền, tiếp tục áp mặt vào giữa hai đùi cậu, tay vòng chặt vào eo.
"Ách, dậy rồi a... Ư... Em chỉ đang nghĩ... Anh sao có thể là đồng tính luyến ái?", cậu ngập ngừng nói.
"Hừm, anh không đồng tính, nhưng anh yêu em!", hắn gầm gừ, nhè nhẹ cắn vào tính khí cậu một cái.
"A... Đồ biến thái... Tránh ra...", cậu vùng chân đạp đạp hắn ra, vô tình trúng nhẹ vào ngạo vật, cậu liền to mắt nhìn hắn: "Anh cương rồi!". >"