Lý Tư Lam lòng đau như cắt, cố nén nước mắt rời khỏi Achiassi. Cậu tuy vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại rất yếu đuối, lúc nãy cố gắng gồng gượng chẳng qua chỉ là muốn nữ nhân kia biết cậu không phải loại dễ bị tổn thương.
Đi khỏi Achiassi được một đoạn, Lý Tư Lam liền nép vào một hẻm nhỏ gần đó, bởi cậu biết cái tên giả nhân giả nghĩa kia sẽ đuổi theo, sẽ ra sức giải thích rồi bảo cậu tin hắn. Thật buồn cười. Niềm tin mà cậu dành cho hắn, từ lúc nãy đã quăng cho chó gặm rồi.
Cậu ngồi gục xuống, chẳng còn để tâm đến những người xung quanh mà bật khóc thật to, cậu nhớ lại những lời hắn nói, những cử chỉ ân cần của hắn, cậu quả thật đã yêu hắn rất nhiều.
Khóc một hồi, mắt Lý Tư Lam lại vô thức nhìn vào vết băng ở lòng bàn tay mà siết chặt. Cậu nhớ lại lúc nãy, trước khi cậu chứng kiến cảnh tượng đó, cậu đã rất ngoan ngoãn ở biệt thự chờ hắn.
Chỉ ngay sau khi hắn rời đi, Lý Tư Lam đã thức dậy. Cậu mở mắt ra thì đã không thấy hắn, tâm trạng liền có chút không vui, trong lòng lại linh cảm không tốt, mắt liền ngó miết vào điện thoại, nửa muốn gọi hắn nửa muốn không.
Kể cũng lạ, chiếc điện thoại này là hắn đưa cho cậu khi cậu còn làm ở AC bank, quanh đi quảnh lại thế nào chẳng biết nó vẫn nằm ở đây, bên cạnh cậu.
Lý Tư Lam nằm suy nghĩ hồi lâu, thì điện thoại đột nhiên "Ting" lên một tiếng, cậu liền với tay lấy điện thoại, chắc chắn là tin nhắn của Cố Lăng.
Quả nhiên là tin nhắn từ "Cố Tổng", nhưng mà nội dung thì có chút kỳ lạ: "Achiassi , đồ chơi hỏng!".
Lý Tư Lam hai mắt mở to, tim đập "Thình thịch", cậu chẳng hiểu gì cả, nhưng có thể chắc chắn tin nhắn này không phải do hắn soạn.
Vậy đã có chuyện gì? Là ai? Tâm cậu chợt loé lên, hôm qua trên người hắn có mùi nước hoa phụ nữ, hóa ra là hắn đã có nữ nhân khác. Vậy ra hắn là muốn giữ cậu ở nhà làm con rối, còn bản thân thì thỏa sức trăng hoa bên ngoài.
"Đồ hỗn đản!", Lý Tư Lam bất giác chửi ra thành tiếng, tay chân gân xanh gân tím nổi lên.
Cậu tức tối xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng, lúc đó đã có Trình Huân hầu sẵn trước cửa.
"Cậu đưa tôi đến Achiassi ngay lập tức!", cậu nhìn chằm chằm vào Trình Huân nói lớn.
Nhìn thấy Lý Tư Lam lần đầu tiên tức giận đùng đùng, y liền biết có chuyện xảy ra, nhưng theo lời Lão đại nhất định không thể để cậu ra ngoài.
"Cậu cần phải nghỉ ngơi", y điềm tĩnh cúi đầu.
Lý Tư Lam thấy Trình Huân dửng dưng, tâm trí liền kích động, tay nắm lấy cổ áo của y giãy giãy: "Hắn lại muốn giam tôi đúng không? Cậu phải đưa tôi đi. Đưa tôi đi. Cậu có nghe không Trình Huân?".
"Xin cậu chủ nghỉ ngơi. Lão đại sắp về rồi!", Trình Huân hai tay buông lơi, nhưng vẫn cố chấp ngăn cậu lại.
Lý Tư Lam lúc này tâm trí nổi trận bão to, Trình Huân nhất nhất chặn cậu lại càng khẳng định được Cố Lăng chính là làm chuyện mờ ám.
Lý Tư Lam liền bỏ tay khỏi người Trình Huân, hồng hộc đi về phía phòng tắm "Xoảng" một cái, sau đó bước tới trước mặt y, giơ bàn tay đầy máu lên, lớn giọng nói: "Vết cắt kế tiếp sẽ là ở đây!", tay kia của cậu cầm mảnh thủy tinh vẫn còn vệt máu, run run kề ngay vào cổ.
Trình Huân hai mắt trợn to, vầng trán đổ một tầng mồ hôi, lúc này e là y không còn bụng dạ để ngăn cậu nữa: "Được... Tôi ngay lập tức... đưa cậu đi!".
Trình Huân lái xe thật nhanh, miệng thì không ngừng bảo cậu băng bó lại, nhưng Lý Tư Lam lúc này chẳng còn biết cảm giác đau là gì nữa, cậu chỉ băng vội rồi ngồi im suy nghĩ hàng vạn thứ linh tinh và thầm cầu mong tất cả chỉ là một trò đùa.
Nhưng nếu nó chỉ là trò đùa thì may quá, khoảnh khắc Trình Huân tung cửa ra, trái tim cậu gần như vỡ nát, cảnh tượng trước mắt còn thật hơn cả chữ thật.
"Cố Lăng... Anh là đồ khốn... Hức... Chó chết... Hức... Tôi nguyền rủa con mẹ nó nhà anh chết... không toàn thây... Hức...", Lý Tư Lam ngồi gục trong hẻm tối, miệng không ngừng kêu khóc, chửi rủa.
Cậu đang tức tưởi khóc, thì cảm nhận được phía trước mặt có một bóng đen.
"Ô hô, tiểu mỹ nhân, sao cưng lại ngồi khóc ở đây?", một nam nhân đã có chút men trong người, dõng dạc đứng trước mặt cậu oai oai.
"Cút đi...", cậu vẫn gục mặt khóc.
Nam nhân này lập tức ngồi xuống hướng mặt cậu nhìn, ngã ngớn nói: "Mỹ nhân, uống rượu cùng anh không?".
"Tôi là nam nhân. Cút đi. Đồ khốn!", cậu ngước mặt lên, hung hăn nhìn kẻ đối diện mà cứng miệng.
"Chậc. Cưng còn đẹp hơn cả nữ nhân. Đi cùng anh nga?", nam nhân hai mắt sáng rỡ, liền tay kéo cậu đứng dậy.
"Buông ra. Tôi không đi. Buông tay ra!", cậu vùng tay mạnh mẽ nhưng cứ bị kéo đi.
"Chỉ là đi uống rượu. Cưng không phải là đang buồn sao? Anh cũng đang buồn a!", nam nhân vừa kéo cậu đi vừa thong thả nói.
Lý Tư Lam tâm trạng đang vô cùng tồi tệ, tự dưng nghe được ai kia cũng đang buồn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đồng cảm vô cùng mạnh mẽ, khóe mắt cậu lại rưng rưng.
"Cậu cũng buồn sao?", Lý Tư Lam không chống cự nữa, tâm có phần buông lơi.
"Đúng, anh bị đại ca phạt... Nhanh lên... Gần tới rồi a... Đảm bảo cưng sẽ thích ha ha...", nam nhân không có chút kiêng dè mọi người xung quanh mà lớn tiếng cười to.
"Đi chậm thôi... Buông tay ra đi... Tôi sẽ không bỏ trốn...", cậu nhăn mặt, giãy tay, nhưng nam nhân vẫn không buông ra.
"Tới rồi, Marquee Club, thiên đường của anh ha ha ha", nam nhân lại đột nhiên cười lớn, tâm trạng có vẻ như vô cùng sảng khoái.
"Không được... Tôi không thể vào đây... Buông tôi ra... Thả...", đứng trước nơi này cậu càng vùng vẫy dữ tợn hơn, cậu thật sự không muốn nhìn thấy cái thứ gì liên quan đến cái tên khốn kiếp kia nữa.
"Ha ha cưng đừng lo, có anh ở đây. Vào trong anh và cưng cùng uống rượu!", nam nhân dùng sức kéo mạnh cậu đi vào trong, ngồi vào quầy bar.
Lý Tư Lam phản kháng nhưng vô dụng, chỉ một chốc đã bị áp ngồi vào ghế rồi. Hôm nay, Marquee mở nhạc có phần nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.
"Anh Đặng, hôm nay tốt số lại được mỹ nhân bồi a!", Bartender vừa đẩy ra hai ly rượu vừa cười nói.
"Ha ha... Mỹ nhân, anh mời cưng!", nam nhân nhấc ly rượu lên đưa cho Lý Tư Lam.
Cậu cũng không tình nguyện lắm, nhưng dù sao cũng vào đây rồi, vả lại cậu thật sự muốn say, phải thật say để tạm quên những tổn thương vừa rồi.
Do dự một lúc, Lý Tư Lam liền mạnh dạn cầm lấy ly rượu, ly chạm ly "Cộc" một tiếng rồi uống sạch.
"Hảo, thật hợp ý anh, ha ha...", nam nhân cũng nhiệt tình "Ực" một hơi, ly cạn.
Lý Tư Lam uống một hồi, rượu vào lời ra, bắt đầu lảm nhảm.
"Vậy ra cậu tên là A Đặng a? Cứ gọi tôi là Cẩu Lăng đi ha ha", Lý Tư Lam ngà say, tâm trí lại nghĩ về Cố Lăng, hiện cậu thật muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.
"Ô hô, tên cưng thật buồn cười nga... Không gọi... Cứ gọi cưng là Mỹ nhân nga...", A Đặng đưa tay lên khều khều vào mặt cậu.
Lý Tư Lam gạt tay y ra, lớn tiếng nói: "Đồ phản bội... Bỏ tay ra...".
"A ha, thì ra Mỹ nhân đây thất tình... Tên khốn nào dám bỏ cưng? Nói ra để anh xử hắn!", A Đặng cũng có chút say, bắt đầu khua môi múa mép.
"Hức... Cậu nói xem tôi có chỗ nào không tốt... Hắn lại ngủ cùng nữ nhân... Còn gọi tôi là Đồ chơi hỏng...", cậu ức nghẹn kể lể, xoay qua nhìn A Đặng đăm đăm.
"Con mẹ nó thằng chó... Gia đây sẽ giết nó cho em... Vương bát đản...", y nghe xong liền mạnh tay đập vào bàn một cái, mọi người xung quanh phát giác liếc nhìn.
"Không... Hắn quyền thế... Hắn giàu có... Cậu không làm gì được... Bất quá tôi đã có cách để trả thù...", Lý Tư Lam cả người ngã ngớn dựa vào y lảm nhảm.
A Đặng thấy mỹ nhân đã dựa vào người, y cũng không ngại mà vòng tay ra thắt vào eo tình tứ.
"Đúng, đúng, phải trả thù. Cưng định dùng cách nào?", y nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, trong tâm trí thoáng thấy có chút quen, dường như đã gặp cậu ở đâu rồi.
Lý Tư Lam ngã nghiêng đứng dậy đối diện với A Đặng, tay chỉ vào ngực quả quyết: "Ha, Lý Tư Lam tôi đây sẽ ngủ với tất cả đàn ông... Ự... Sau đó sẽ nói thẳng vào mặt tên khốn Cố Lăng... Không chỉ có hắn mới biết ngoại tình ha ha...", nói xong cậu chồm tới ôm chặt lấy y.
A Đặng vừa nghe xong, thần kinh liền chấn động, cả người như bị đóng băng, miệng thì giật bần bật không thốt được nên lời.
Còn mọi người gần đó vừa nghe cậu nói xong, ai nấy trên tay đang nâng rượu đều run rẩy buông ra, tiếng thủy tinh rơi xuống vỡ "Xoang xoảng", khí lạnh đột nhiên tràn về.
Lý Tư Lam nghe tiếng ồn ào, mắt liền nhướng lên, đảo nhìn tứ phía, sau đó bật dậy nói to: "Các người nhìn cái gì? Muốn ngủ với tôi sao? Vậy thì đến đây đi ha ha", cười xong cậu lại gục đầu vào vai A Đặng.
"L... ã... o... đ... ạ... i... Cậ...u... là... Lý... Tư... L... am... Ch... ết... t... ô...", A Đặng cả người co giật, mặt mày tái xanh tái xám.
"Hừ, A Đặng, ta bảo ngươi con mẹ nó đi tìm Lý Tư Lam, ngươi lại dám ngồi đây thưởng rượu?", Thẩm Phương Hàn vừa bước vào Marquee đã hung hăn đập ngã một chiếc ghế, mắt hướng nhìn A Đặng như muốn giết, theo sau y còn có một toáng người.
"Đ-đ-đại caaaa... C..ứu... cứu em... Đây... là...", A Đặng bất giác vươn tay ôm vào eo Lý Tư Lam, mắt nhìn về hướng Thẩm Phương Hàn run rẩy.
"Con mẹ ngươi còn ở đó mà ôm với áp, tối nay nếu không tìm được người, cả bang cùng ngươi xuống dưới mà chơi gái!", Thẩm Phương Hàn xồng xộc tiến đến, miệng không ngừng chửi lớn.
Y đi đến, liền mạnh tay kéo cậu ra khỏi người A Đặng, định quăng sang một bên thì cậu đã lên tiếng: "Anh gấp cái gì a? Bất quá tôi sẽ bù đắp cho anh thật tốt haa!".
Vừa nghe được giọng nói quen thuộc, đầu Thẩm Phương Hàn liền "Ong~" một tiếng, tay vô thức buông ra. Lý Tư Lam thuận thế chồm tới định hôn Thẩm Phương Hàn, thì đã ngã ngay vào người y.
Thẩm Phương Hàn sát khí nhìn A Đặng, nghiến răng nói: "Ngươi con mẹ nó tranh thủ mà đi chọn quan tài đi!".
Nói xong, y xoay mặt lại lớn tiếng ra lệnh: "MỜI HẾT KHÁCH VỀ. PHONG TỎA TẦNG ".
Thuộc hạ đằng sau vừa nghe thấy liền khẩn trương chấp lệnh, nhanh chóng tiến đến các bàn mời hết khách ra. Khách chơi nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì, có người thì vừa đi vừa chửi rủa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà một club thượng thời như vầy lại nháo nhào cả lên?
Lý Tư Lam bị tiếng ồn làm cho khó chịu, liền nhăn mặt nhíu mày: "A Đặng... Cậu đâu rồi... Uống cùng tôi...", cậu nhếch nhác nói.
A Đặng chết trân nãy giờ, vừa nghe cậu gọi tên lại run lên bần bật, liền hai tay chắp lại đưa mắt van xin Thẩm Phương Hàn.
"Đại... ca... ơi... Cứu em... Do em say... nênnn không... nhận raa...", y lấp ba lấp bấp nói.
Vừa nghe thấy giọng của A Đặng, Lý Tư Lam liền quay người lại cặp tay vào cổ y: "A ha... Cậu đây rồi... Ư... Nào... Uống tiếp...", cậu với tay lấy luôn một chai rượu lớn quơ quơ trước mặt.
"Chết tiệt! A Đặng, ngươi tránh xa cậu ta ra, không ta đánh ngươi chết", Thẩm Phương Hàn tức giận nói.
"Đđđại ca... Không phải em không muố...", A Đặng đang phân trần thì bị Lý Tư Lam làm cho giật bấn cả người.
"CON MẸ NÓ THẰNG CHÓ NÀO DÁM ĐỘNG ĐẾN CẬU TA...", Lý Tư Lam mạnh tay đập chai rượu xuống bàn, tiếng thủy tinh vỡ lớn đến chói tai, mảnh vụn xược qua trán cậu, một tia máu nhỏ liền tuôn ra.
Vừa lúc tiếng vỡ vừa phát ra thì Cố Lăng đã đến, hắn đứng run run nhìn cậu tay đang cầm chặt miệng chai nhọn hoắt hướng thẳng về Thẩm Phương Hàn.
Thuộc hạ xung quanh thấy Lão đại đến, ai cũng cúi người thấp xuống, không dám ngước mắt lên nhìn.
"Lão đại!", Thẩm Phương Hàn và A Đặng đều đồng loạt nhìn về hướng Cố Lăng lên tiếng.
Lý Tư Lam cũng phát giác nhìn theo, ngay lập tức hai mắt cậu liền hăn lại, tay bấu chặt lấy vai của A Đặng.
"A Đặng... Là hắn... Thằng chó mà cậu nói... Là hắn...", cậu đưa tay về hướng Cố Lăng nói lớn.
"Kh...ông... Không... Không... Không... Không phải... em nói... Tuyệt đối...", A Đặng hai chân run rẩy, cơ hồ sắp ngã.
Nhưng lúc này, Cố Lăng chẳng quan tâm đến mình có là thằng chó hay thằng khốn gì cả, hắn đăm đăm nhìn cậu, chân từ từ tiến lại gần quầy bar.
"Bảo bối... Bỏ mảnh chai xuống... Nguy hiểm lắm... Xin em...", hắn run run nói.
"Cố Lăng, mày cút đi. Tao không muốn nhìn thấy mặt mày. Cút!", cậu gào lên, tay vẫn siết chặt mảnh thủy tinh hướng về phía hắn.
Thẩm Phương Hàn thừa nước, định nhanh tay giật lấy vật nhọn trên tay Lý Tư Lam, thì cậu đã chớp nhoáng bỏ tay ra khỏi vai A Đặng, nhanh chóng rạch một cái, máu liền tuôn ra.
Cố Lăng thấy cậu tự rạch vào tay mình, liền trợn mắt, quát to: "HAI CẬU CÚT RA CHỖ KHÁC CHO TÔI".
Thẩm Phương Hàn và A Đặng nghe Lão đại gằn lên, liền kinh hồn bạc vía lùi ra chổ khác, sau đó không chịu được kinh hãi mà ngã xuống.
Cố Lăng nhìn cả cánh tay của Lý Tư Lam chảy máu ròng ròng, nội tạng hắn như bị dao khứa nát, liền mặc kệ cậu buông lời xua đuổi, hắn vẫn đăm đăm đi thẳng lại chỗ cậu.
"Cố Lăng... Mày đừng đến gần tao... Nếu không tao giết...", cậu lui người lại, nhưng hắn đã lao tới ôm chặt cậu vào người.
Đúng lúc đó Trình Huân cũng xuất hiện, tay y cũng lôi theo một người. Y xông thẳng lại trước Cố Lăng và Lý Tư Lam rồi mạnh tay đẩy người đó ngã xuống.
"Lý... Tư Lam... Tôi xin cậu... Xin cậu tha lỗi... Xin cậu...", người đó hai tay chắp lại, quỳ gối trước mặt Lý Tư Lam khóc lóc van xin.
Lý Tư Lam nghe giọng nói của người này rất quen, liền quay sang nhìn, thì ra đó chính là Tần Uyển Ninh.
"Lý Tư Lam... Cố Tổng... không phản bội cậu... Là tôi... Là tôi hãm hại... Xin cậu... tha lỗi... Xin cậu...", Tần Uyển Ninh khóc lóc, cả người run rẩy, liên tục gập đầu trước Lý Tư Lam.
Cậu nghe Tần Uyển Ninh kêu khóc, liền có chút tỉnh tuồng, tay bất giác đẩy Cố Lăng ra, bước lại trước mặt cô ta, mông lung hỏi: "Cô nói gì? Cố Lăng không phản bội tôi? Cô đã làm gì?".
Tẩn Uyển Ninh liền nắm lấy chân cậu, mặt mũi ướt sũng nhìn lên cầu xin: "Xin cậu tha cho... Cố Tổng vì cậu mới đến gặp tôi... Hức... Xin cậu tha... Tần gia trên dưới hơn trăm người... Xin cậu tha cho Tần gia... Xin cậu...".
Lý Tư Lam nghe xong, cả người liền long lên một cơn thịnh nộ, ngay lập tức hai mắt gắt lại, mạnh tay kéo Tần Uyển Ninh đứng dậy, "Chát" một cái, mặt cô liền in hẳn dấu tay, khoé môi rỉ máu.
Tần Uyển Ninh liền ngã xuống, ngay tức khắc bò lại bấu vào chân cậu, tiếp tục khóc lóc van xin: "Lý Tư Lam... Cậu mắng tôi... đánh tôi cũng được... Tôi bẩn thỉu, đê tiện... Nhưng hãy tha cho Tần gia... Tôi gập đầu xin cậu...".
"Xoảng~" tiếng thủy tinh rơi xuống, Cố Lăng quay người lại nhìn Lý Tư Lam, yếu ớt nói: "Bảo... bối... Lại đây... với anh!".
Chính xác là lúc hắn ôm lấy cậu, thì ngay cả cậu cũng không hề hay biết là mình đã đâm thẳng mảnh thủy tinh sắc nhọn vào bụng hắn. Cố Lăng đứng xoay vào trong quầy bar nên không ai nhìn thấy hắn bị thương, đến khi quay lại thì hắn đã rút bỏ mảnh chai, cả người bê bết máu.
"Lãooo... đại... Anh chảy máu... nhiều quá... Người... người đâu...", Thẩm Phương Hàn cả người trắng bệch, yếu ớt lệch lại gần Cố Lăng kêu lớn.
Lý Tư Lam nghe thấy liền quay lại, lúc này Cố Lăng đã không trụ nổi mà gục xuống. Cậu chứng kiến cả người Cố Lăng đầy máu, đầu liền"Ong~" lên một tiếng, hai chân vô thức chạy nhanh về phía hắn.
"Cố... Lăng... Cố Lăng... Hức... Anh sao vậy... Lăng... Em đây...", Lý Tư Lam ôm chằm lấy hắn, nước mắt đổ ra như mưa.
"Hừ... Bảo... bối... Về nhà... với anh... Anh... nhớ... em... Yêu... e...", hắn run run đưa tay lên mặt cậu âu yếm.
"Đừng... Đừng nói nữa... Lăng... Đến bệnh viện... Em... xin lỗi... Lăng... Nhìn em...", nước mắt cậu rơi lã chã xuống mặt hắn, tay run run áp chặt vết thương.
Tất cả đều tại cậu, là cậu đã không tin hắn, cậu thật sự quá ngu ngốc. Nếu cậu chịu nghe hắn, thì bây giờ hắn đã không phải nằm đây. Chết tiệt! Lý Tư Lam mày thật ngu ngốc mà.
Cố Lăng ánh mắt mơ hồ, gắng gượng nhìn cậu, yếu giọng nói: "Lam... Hứa... ở bên anh... Hứa đi...".
"Em hứa... Em hứa mãi mãi không rời khỏi anh... Lăng... Đừng bỏ em... Xin anh... Hức...", cậu như điên dại ôm chặt lấy hắn, cõi lòng như bị ai xé nát.
Cố Lăng nghe cậu nói xong, miệng liền mỉm cười mãn nguyện: "Bảo... bối... n... g... o... a...".
Lý Tư Lam thất kinh gào thét: "Không... Lăng... Tỉnh lại đi... Hức... Đừng bỏ em... Lăng... Em... y... ê... u... a...".
Cố Lăng vừa tịch mịch, Lý Tư Lam cũng không chịu nổi mà ngất đi.
Không gian chợt im lặng đến đáng sợ, cả đám người ai cũng kinh hãi quỳ xuống. Trong tâm thầm nghĩ, Lão đại cao cao tại thượng của bọn họ, nay chỉ vì một nam nhân mà hóa điên rồi!