.
Ta là một nữ phụ ác độc.
Đây là thông tin đầu tiên mà ta nhận được sau khi mở mắt ra.
Trước khi ta có thời gian để đánh giá hoàn cảnh hiện tại của chính mình, nha hoàn của ta - Xuân Hoa nghĩ rằng ta đã thức dậy nên ân cần giúp ta đứng dậy, chải đầu rửa mặt.
Ta giống như một con rối, nhờ sự hầu hạ của Xuân Hoa, biến thành một tiểu thư.
Tiểu cô nương trong gương có gương mặt tròn trĩnh, miệng chúm chím, rất đáng yêu nhưng không quá xinh đẹp.
Trong câu chuyện nguyên tác, “ta” - nữ phụ ác độc vô cùng tự ti với bề ngoài của mình, cực kì ghen ghét nữ chính, cũng chính là vị đích tỷ có dung mạo tuyệt sắc, tìm rất nhiều cách để hủy hoại gương mặt của nữ chính.
Có lẽ, bởi vì thân phận của “ta” nên khi ta nghĩ đến nữ chính, trong lòng xuất hiện rất nhiều cảm xúc khó chịu và cả những ác ý.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta có đi thỉnh an phu nhân không?” Xuân Hoa nhìn ta, trên mặt thể hiện rõ chữ “ý chí chiến đấu sục sôi”.
A. Nghĩ mà xem. Ngày hôm qua, lúc ở chỗ nữ chính, “ta” đã thất thế, lúc trở về phòng cũng chưa nguôi giận, sau đó, chúng ta còn bàn nhau hôm nay nhất định sẽ “trả đũa” lại nữa.
“Không cần.”
“???” Ta nhìn thấy sự khó hiểu của Xuân Hoa, không muốn giải thích, bảo em ấy mang đồ ăn sáng lên cho ta.
Xuân Hoa liếc nhìn ta vài cái, ta gầm một tiếng: “Đi nhanh lên! Muốn ta chết đói hả?”
A ha, cũng hung dữ và khí thế lắm. Một chút uy nghiêm của nguyên chủ còn sót lại.
Em ấy rụt cổ, nhanh chóng chạy đi.
Được rồi, bây giờ check lại cốt truyện chút nào.
Đây là một triều đại mà ta chưa từng nghe đến. “Ta” là thứ nữ nhà Công Bộ thị lang, cũng là một nữ phụ rất ác độc.
Cái gì thuộc về nữ chính “ta” cũng muốn dành lấy. Đối với nữ chính, trong đầu “ta” cũng toàn mấy ý tưởng hãm hại người ta.
Nửa kia của nữ chính, tất nhiên là nam chính mà “ta” thèm muốn, yêu quá hóa hận. Không, phải gọi là “không ăn được thì đạp đổ” mới đúng. Sau khi hại chết một vài vị bằng hữu của nam nữ chính, “ta” bị nam chính dùng kế hạ độc chết. Sau khi chết, nam chính còn “ngũ mã phanh thây” “ta”, tro cốt của “ta” bị nghiền nát, nói chung là rất thảm.
Trong câu chuyện của hai người họ, “ta” đúng là một nữ phụ tội ác tày trời, là nhân vật ác đến phát điên.
Đáng tiếc, vì xuyên đến đây rồi nên ta sẽ không để mọi chuyện đi theo hướng đó nữa.
Vừa nảy ra ý tưởng này, tự nhiên đầu ta đau muốn nứt ra. Ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơn đau đã làm mọi thứ trước mắt tối sầm, ta ngã trên ghế thêu.
…
Đến khi ta tỉnh lại, đã là giữa trưa. Vừa mở mắt ra, ta nhìn thấy một người vừa xa lạ, vừa quen thuộc, là mẫu thân của ta, là thiếp thất của phụ thân.
Bà ấy rất đẹp. Mái tóc bồng bềnh như mây, khuôn mặt trái xoan trắng nõn. Tuy đã có một vài nếp nhăn nho nhỏ nhưng đôi mắt lại rất dịu dàng.
Một mẫu thân tốt như vậy, tiếc là “ta” lại không thích.
“Bà tới đây làm gì?”
“Nghe nha hoàn nói con ngất xỉu? Vừa rồi, đại phu mới bắt mạch cho con, nói con không có gì đáng lo. Con bị làm sao vậy?”
“Liên quan gì đến bà?”
Ánh mắt của bà ấy lập tức trở nên buồn bã, cúi đầu, giống như rất áy náy.
“Cút đi!”
Hai chữ này thoát ra từ miệng của “ta”.
Di nương chỉ có thể thấp giọng dặn dò “ta” phải chăm sóc bản thân thật tốt, đứng dậy rời đi.
“Ta” trơ mắt nhìn bà ấy rời đi, khoảnh khắc khi bà ấy đóng cửa, ta lấy lại quyền chủ động kiểm soát thân thể này.
Má ơi! Vừa rồi hình như ta đã ở vị trí của khán giả bên lề. Miệng thốt ra những từ ngữ lạnh lẽo như băng, trên gương mặt chỉ có sự khinh thường.
Từ cái nhìn thứ ba đột nhiên thay đổi về cái nhìn thứ nhất.
Má ơi!
Chẳng lẽ trong thân thể này còn có một người khác sao?