Ta ngây người trong thiên lao thêm ngày.
Không biết mọi chuyện bên ngoài thế nào. Hôm qua vốn là lễ cập kê của ta, đáng tiếc, hiện tại, chỉ duy nhất ta ngồi nơi đây còn nhớ chuyện này.
Nhắc đến cũng thấy lạ, ta bị nhốt trong thiên lao lâu như vậy rồi, thế mà không có một ai đến đây thăm ta cả.
Ta vừa thở dài vì mình quá thất bại, vừa lo lắng không biết có phải có chuyện gì xảy ra mà ta không biết không.
Ta cảm thấy thất vọng, lại cảm thấy may mắn.
Bọn họ không tới cũng tốt, dù sao, trên danh nghĩa ta cũng đã gả ra ngoài, huống chi hiện tại, ta còn bị Hoàng đế “nhớ thương”. Tốt nhất đừng nên dính vào mấy chuyện không hay như vậy.
Nhưng ta không ngờ, người đầu tiên đến thăm ta, lại là đại phu nhân và Ngu Quy Vãn, còn có Liễu di nương.
Liễu di nương đến thì ta còn hiểu được. Còn đại phu nhân? Ta cảm thấy tình cảm của bọn ta vẫn chưa đến mức này.
Thậm chí, đệ đệ của con rể bà ấy bị trục xuất khỏi kinh thành ít nhiều gì cũng có một phần do ta.
Sau này, từ Liễu di nương ta mới biết, một ngày sau khi ta bị giam vào thiên lao, bọn họ mới biết chuyện. Bốn năm ngày sau đó, bọn họ chuẩn bị đủ thứ rồi mới tới đây.
Tiếc là Ngu gia chỉ toàn nữ quyến, lão cha béo đi công tác chưa về. Nam đinh duy nhất là con vợ cả thì vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang đọc sách, không làm được gì.
Đại phu nhân không chịu nổi sự năn nỉ của Liễu di nương, nhiều lần bàn bạc với Bùi Dụ, hôm nay mới rảnh rỗi đến thăm ta.
Về phần Ngu Quy Vãn, ta không biết nàng ta tới đây để làm gì.
Khi hai mẹ con bọn họ nhìn thấy ta bị nhốt trong thiên lao, trên mặt vẫn còn chút kinh ngạc.
"Mẹ cả, di nương, tỷ tỷ." Ta chào hỏi theo thứ tự.
Đại phu nhân thở dài rồi bước sang một bên.
Ngu Quy Vãn đỡ bụng đứng ở bên cạnh mẫu thân nàng. Mẹ con hai người ăn ý tránh đường để Liễu di nương đi qua.
Khi ta nhìn thấy Liễu di nương, trên khuôn mặt của bà ấy toàn là nước mắt. Ánh mắt đau xót của bà ấy cũng làm mắt ta nong nóng.
Ta cười nương của Ngu Mộng Thu sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà bà ấy vẫn khóc sướt mướt.
Liễu di nương hỏi ta có ổn không, ở trong thiên lao có sợ không.
Ta luôn nói ổn hoặc trả lời qua loa.
Liễu di nương không muốn khóc trước mặt ta. Mỗi ánh mắt mỗi động tác đều đang che giấu, không muốn làm ta lo thêm, chỉ an ủi bảo ta đừng sợ. Lão cha béo của ta khi nhận được tin này đã viết tấu chương, vội vã trở về.
Còn có, Vương gia sẽ không bỏ mặc ta.
Bọn họ chắc chắn sẽ cứu ta ra ngoài.
Ta không nói, ngày hôm qua, suýt chút nữa, ta đã bị ban chết.
Ta cũng không nói, lão cha béo và Vương gia không làm được gì cả. Hiện tại, ta không chỉ là nỗi sợ hãi của Hoàng đế, mà còn là công cụ để Hoàng đế trấn áp Bùi Dụ.
Mạng của ta, có lẽ đã phải kết thúc từ lâu rồi, trì hoãn tới tận bây giờ, chẳng qua nó vẫn là một bản án tử hình mà thôi.
Ta bảo Liễu di nương không cần lo lắng. Vương gia nhất định sẽ cứu được ta.
Ta không muốn cứ đắm chìm trong không khí ô buồn này mãi. Ta mong bà ấy sớm trở về.
Di lương lau nước mắt, nói rằng bà ấy đã chuẩn bị rất nhiều quà cho lễ cập kê của ta, đợi ta ra rồi, bà ấy sẽ đến Vương phủ tự mình đưa cho ta.
Dường như bà ấy không muốn ở trong thiên lao lâu, sợ dính phải sự xui xẻo.
Ta gật đầu cười bảo vâng.
Một lúc sau, cai ngục đi vào thúc giục.
Di nương nói muốn nhìn ta thêm một chút, bảo ta đến gần, vuốt v e khuôn mặt ta, cười nói an ủi nhất định sẽ cứu ta rồi mới lưu luyến rời đi.
Ngu Quy Vãn không rời đi với bọn họ ngay lập tức.
Bây giờ cơ thể nàng đã nặng nề hơn, lại là Thế tử phi, cai ngục không dám làm bậy.
Lúc nào ta tới gần, ta hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"Đã hơn tháng rồi." Giọng nói đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn còn chút mềm mại.
"Ừ." Ta cũng không biết phải nói gì.
Ta nên nói gì đây? Đại tiểu thư ngây thơ, hồn nhiên khi trước, cũng đã gả cho người ta rồi. Bản tính trẻ con đã biến thành những suy đoán bất định.
Nhiều tháng trôi qua. Giờ đây nàng đã điềm tĩnh như một quý phụ nhân cổ đại chuẩn mực.
Lúc ấy, Khi ta nhìn thấy nàng, ta còn cảm thấy cô nương xinh đẹp này cực kỳ giống một minh tinh hí khúc nào đó. Bây giờ nhìn lại, đầu nàng búi tóc kiểu phu nhân, đôi tay che chở hài tử sắp ra đời. Sự ngây ngô ngày xưa đã không còn, giữa hai lông mày còn có thêm chút cao quý. Ta nhớ mang máng, đời trước, hình như nàng có mệnh làm Hoàng hậu.
"Hà Tái Phi."
"Ừ?"
Ta nhìn nàng, nhắc lại chuyện xưa: "Hà Tái Phi là một mỹ nhân rất xinh đẹp. Bây giờ, tỷ còn đẹp hơn cô ấy nữa."
Mẫu đơn nở rộ, quốc sắc thiên hương. Điều đẹp nhất ở nàng ta bây giờ không chỉ là vẻ ngoài mà còn là phong thái.
Nàng ta hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng ta sẽ nói điều đó vào thời điểm thế này.
Lần đầu tiên, nàng ấy hỏi một câu mà Bùi Dụ đã từng hỏi: "Ngươi là Thu Nhi thật sao?"
Ta cười không đáp, chỉ nói lời cảm ơn vì đã ghé thăm, nhìn nàng rời đi dưới sự thúc giục của cai ngục.
Sau khi tiễn Liễu di nương đi, Bùi Dụ đến, hơn nữa, hắn còn nói cho ta biết mọi chuyện đã xử lí xong rồi.
Ngày mai, Bệ hạ sẽ mời người ở miếu Nam Phong và chùa Tê Hà vào cung.
Nhìn dáng vẻ thoải mái của Bùi Dụ, tâm trạng của ta cũng tốt hơn một chút.
Bùi Dụ nói: “Nha hoàn của nàng ở Vương phủ ngóng trông nàng trở về mỗi ngày.”
Ta thấy thằng nhãi này thật bất lịch sự. Ăn cơm của người ta nhiều như vậy mà ngay cả tên người ta cũng không nhớ.
Ta sửa lại: “Bảo Xuân Hoa chờ ta, ta sẽ về sớm thôi.”
“Ừ.”
Bùi Dụ đứng bên ngoài, im lặng một lúc rồi mới nói: “Đợi nàng ra ngoài, Bổn vương sẽ đền cho nàng một lễ cập kê thật long trọng.”
Ta nói được.
Có lẽ phải chịu áp lực nhiều ngày rồi, đến khi nói vài điều may mắn lại có cảm giác chuyện vui xen lẫn nỗi buồn.
Chúng ta không nói gì nữa.
Bùi Dụ lẳng lặng cùng ta ngây người rất lâu.
Đến tận khi có người đưa cơm từ Vương phủ tới.
Bùi Dụ cầm hộp đồ ăn bước vào: “Đây là mấy món mà Xuân Hoa đã làm cho nàng.”
Khi Bùi Dụ mở hộp đồ ăn ra, ta nhìn thấy vài món ăn quen thuộc.
Ta nói ăn cùng đi, Bùi Dụ bảo đây là cơm của ta. Đây là lần đầu tiên, giữa hai chúng ta, một người sẵn sàng chia sẻ, một kẻ độc đoán lại biết nhường nhịn.
Ta chợt cảm thấy hơi buồn cười.
Bùi Dụ: “Có chuyện gì mà nàng vui vẻ vậy?”
“Nếu Vương gia không ở đây, ta cũng sẽ không khách sáo vậy đâu.”
Vì vậy, đặt mông ngồi đối diện ta, một tên cai ngục biết điều mang chén đũa tới.
Cuối cùng, bữa cơm này, ta chỉ ăn lửng dạ.
Bùi Dụ buông bát đũa, nói: “Ngày mai ta sẽ đón nàng về nhà.”
Hắn nghiêm tức như thế, dù là ai thì lúc này cũng đều nói “được thôi”.
Vì vậy, Bùi Dụ cầm hộp cơm trở về.
Ta nhìn hắn đi càng lúc càng xa, ngọc bội bên hông phát ra âm thanh rất nhỏ, trong trẻo, lanh lảnh, nghe rất vui tai.
Bùi Dụ quay lại.
“Sao thế?”
“Vừa rồi chỉ thấy ngọc bội bên hông Vương gia rất dễ nghe thôi.”
Bùi Dụ cúi đầu nhìn, biểu cảm thay đổi.
Dù sao thì, ta đây, không chỉ mê ăn mà còn rất yêu tiền. Lần trước, hắn còn tặng ta một rương châu báu nữa.
Hắn tháo ngọc bội ra, đưa cho ta.
Ta cười, giơ tay cầm lấy.
Tay Bùi Dụ dưng lại một chút, sau đó hướng về phía hông ta.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn kĩ tay hắn như thế. Mười ngón tay thon dài, rất cân xứng, trắng nõn, xinh đẹp.
Hắn cao hơn ta, thế nên phải cúi người dựa về phía ta.
Ta vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một gương mặt đỏ bừng như say rượu, không biết là do hắn xấu hổ hay là thức ăn hồi nãy quá cay.
Bên cạnh Bùi Dụ có không ít giai nhân mỹ lệ, không còn là thằng nhóc con còn hôi miệng sữa nữa. Cho nên ta đoán là do thức ăn cay quá. Dù gì thì đồ ăn của Xuân Hoa cũng cho nhiều ớt như vậy, nhiều lần cay đến mức ch ảy nước mắt.
Hắn nhanh chóng buộc lại, ta vỗ vỗ miếng ngọc kia, nói: “Vương gia đã cho ta rồi thì nó là của ta!”
Bùi Dụ tỏ vẻ hào phóng: “Sau này, nếu nàng thích, Bổn vương sẽ sai người đi tìm cái khác.”
Ta nhìn hắn cười khanh khách, hắn quay người đi rất vội.
Lần này thì ta biết rồi, hắn đang xấu hổ đấy.
Ta vuốt v e miếng ngọc kia, ngắm nhìn nó dưới ánh trăng.
Hôm sau, có người đến dẫn ta vào trong cung.
Được nhìn thấy Hoàng đế, nhìn thấy vu y, nhìn thấy rất nhiều người khác.
Vu ý nói ta là yêu quái, muốn mời đại sư đến hàng phục ta.
Một vị cao tăng trong ngôi chùa về chuyện siêu nhiên được mời đến.
Ngay cả miếu Nam Phong không quan tâm chuyện thế sự cũng phái một đội đạo sĩ tới.
So với vị cao tăng mà Liễu di nương mời về Ngu phủ ngày trước, người này còn nghiêm túc hơn. Người lần ấy là Bồ Tát, còn người lần này là Kim Cương
Bồ Tát đê mi, Kim Cương nộ mục.
菩萨低眉,金刚怒目: Bồ tát đê mi nghĩa là Bồ tát lim dim đôi mắt, miêu tả vẻ hiền từ của người để nhiếp hóa người thiện lương. Kim cương nộ mục nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ hoàng cung thế nào, chưa kịp bày tỏ vài lời khen ngợi đã bị người ta đẩy vào thiên điện.
Từ đầu đến cuối, ta còn không được gặp mặt vị Hoàng đế muốn mạng của ta kia nữa.
Thực sự, quá đau lòng.
Thực sự, quá bất lịch sự, không tôn trọng người khác!
Lưu trình dẫn phạm nhân đi tử hình mà cũng cắt ngắn nữa!
Chưa kịp châm chọc xong, đại sư đã nghiêm túc bắt đầu.
Khi ta nhìn thấy ông ta cẩn thận lấy một hạt châu ra, ta biết đã đến lúc rồi.
Ta không sợ hãi chút nào. Hòa thượng này cũng không muốn làm ta đau. Hiện tại, ông ấy đang chuẩn bị cho ta một chiêu cuối cùng.
Bây giờ, ta đang bị trói, đứng ở trong thiên điện.
Tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài. Cách một lửa cửa cung xinh đẹp, ta biết Bùi Dụ đang đứng ở đó.
Hòa thượng hỏi ta có điều gì muốn nói nữa không.
Ta nói ta đánh giá ngài sao.
Ông ấy nhanh chóng lấy chuỗi hạt ra và đeo vào cho ta.
Ta chỉ nhìn thấy ánh sáng chói lòa trước mắt, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Khá ổn!
Nó không đau chút nào.
Khi Bùi Dụ nhìn thấy Ngu Mộng Thu bước từ thiên điện ra ngoài, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không thể nói không đúng chỗ nào, nhưng Bùi Dụ cảm thấy rất kỳ quái.
Khi hắn làm theo kế hoạch, ép hỏi vu y, sau đó tìm một vị cao tăng và một vị đạo sĩ đoán mệnh cho Ngu Mộng Thu, sau đó cãi cọ một hồi. Đến tận khi đưa Ngu Mộng Thu ra khỏi hoàng cung, hắn vẫn chưa nghĩ được gì.
Cho đến tận khi Ngu Mộng Thu im lặng bước vào xe ngựa, hắn mới nhận ra hôm nay, Ngu Mộng Thu quá ngoan ngoãn.
Bình thường, Ngu Mộng Thu không ngoan ngoãn lắm. Cho dù nàng thích giả bộ nhưng rất khó che dấu cảm xúc trong đôi mắt đó.
Mà hôm nay, Ngu Mộng Thu từ đầu đến cuối, rầu rĩ không nói lời nào. Ngay cả lúc vừa ra khỏi thiên điện, khi hắn nắm tay nàng, nàng cũng không nói lời nào, cũng không rút tay ra.
Hai người thơ ơ suốt cả quãng đường.
Trước khi bước vào Thanh Phong Uyển, Bùi Dụ đứng lại.
Bỗng nhiên, hắn hiểu ra!
Bỗng nhiên, hắn đã biết không ổn chỗ nào.
Nhưng mà, có thể sao? Sao lại có thể như vậy! Quá vớ vẩn!!!
“Vương gia, ngài nhìn ta cả một quãng đường rồi, đã hiểu cái gì sao?”
Sắc mặt Bùi Dụ âm trầm, đột nhiên bước đến bóp cổ Ngu Mộng Thu, lạnh lùng hỏi: “Nàng ấy đang ở đâu?”
Ngu Mộng Thu khó khăn vặn vẹo cổ, há miệng muốn hít thở nhưng chỉ phát ra âm thanh khò khè khó chịu.
Phốc một tiếng!
Bùi Dụ hừ lạnh, buông tay ra. Ngu Mộng Thu ngã quỳ trên mặt đất, cố gắng hít thở.
Ngu Mộng Thu cười, nhìn Bùi Dụ, trong ánh mắt tràn đầy sự căm hận.
“Chỉ cần Vương gia đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ nó cho ngài nghe nàng ấy đã đi đâu.”
“Điều kiện gì?”
“Thả ta ra!”
Bùi Dụ cười lạnh: “Bổn vương đã đồng ý rồi!”
Gần như cùng lúc đó, một tia sáng vàng mờ nhạt bay ra từ trán của Ngu Mộng Thu.
Bùi Dụ cảm thấy tia sáng mờ nhạt kia rất quen thuộc, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kĩ, ánh sáng ấy đã đi mất rồi.
“Vương gia, nàng ấy vừa mới đi rồi.” Thanh âm của Ngu Mộng Thu khiến người nghe rét lạnh. Trên mặt nàng chỉ còn sự thương hại và đau xót.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, Bùi Dụ lại không tức giận.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn về phía khác.
Giống như đang tìm xem ánh sáng mờ nhạt kia đã bay đi đâu rồi.
Ngu Mộng Thu sững sờ nhìn nam nhân kia kia cứ ngơ ngác vừa đi vừa nhìn như thế, rất lâu sau, nước mắt đã rơi lã chã.
Quay đầu nhìn lại, bắt gặp nha hoàn đã lâu không thấy kia.
Không biết em ấy đã đứng ở cửa tự lúc nào.
Ngu Mộng Thu lau nước mắt, nhoẻn miệng cười.
Em ấy cũng mỉm cười, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt.
…… Ba ngày sau.
An vương thông báo, Trắc phi của ngài đã qua đời vì bạo bệnh.
Vì vậy, trong một ngày trời không sáng sủa lắm, hắn tổ chức cho nàng một lễ tang thật long trọng.
Một đoàn người có cả nam và nữ mặc áo tang trắng, khóc lóc sướt mướt trong tiếng kèn thê lương đi về phía Lăng Thành...
Không một ai biết, bên trong quan tài kia không có thi thể nào cả.
Bên trong chỉ có những món đồ mà Bùi Dụ đã bỏ vào, có rất nhiều mấy món đồ chơi nhỏ nhỏ khắp kinh thành, có có một rương vàng bạc châu báu rất lớn...
Đậy phía bên trên là một bộ y phục mà Trắc phi thường hay mặc, đè trên nó là một khối ngọc bội cũ.
...
Khi Ngu Mộng Thu và Xuân Hoa ngồi xe ngựa đến miếu Nam Phong, một mình Bùi Dụ bất giác đến sân viện kia.
Cửa lớn đã đóng kín, hắn một chân đá văng cửa ra.
Bên trong chỉ còn một cây hoa quế lặng thinh.
Khi Bùi Dụ đến gần mới phát hiện ra đã không còn đóa hoa quế nào nữa rồi.
Cũng không còn mùi hương th ô tục khi trước.
Cái người thường ngồi ở ngưỡng cửa, chống cằm nhìn về phía xa xa, mỉm cười nói hãy cho cây hoa quế kia một cơ hội làm cái cây nữa đi đã không còn nữa rồi.
Bùi Dụ cười cười, xoay người rời khỏi nơi đây.
Sau đó, cho đến khi tân Vương phi vào phủ, tân Trắc phi qua cửa.
Tòa tiểu viện này cũng chưa từng mở ra lần nào.
Cái khóa lớn treo lủng lẳng trên hai cánh cửa. Đến tận khi nó rỉ sắt, lớp sơn trên cửa đã bong hết, đến khi chết, Bùi Dụ cũng chưa từng trở về.
[HOÀN CHÍNH VĂN]