Ngoại truyện : Bùi Dụ
Từ nhỏ, Bùi Dụ đã là một hoàng tử không được sủng ái.
Xuất thân của hắn hèn mọn, mẫu thân chỉ là một cung nữ nho nhỏ. Từ nhỏ, hắn đã chứng kiến quá nhiều bi kịch cung đình tranh đấu. Trong số đó, mẫu thân của hắn cũng bị liên lụy, trở thành vật hi sinh của một trận cung đấu.
Từ nhỏ, hắn đã biết mình muốn trở thành cái gì. Hắn không muốn bị người khác quát mắng nữa, hắn cũng không muốn trở thành một kẻ dễ dàng bị người khác hại chết.
Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, cẩn thận sống sót. Hắn lặng lẽ đứng ở bên ngoài mọi cuộc tranh đấu.
Lâu dần, hắn có một sở thích mới.
Suy đoán lòng người.
Ban đầu không suôn sẻ lắm. Hắn thường đoán sai.
Sau đó, dần dần, hắn giỏi hơn.
Thật ra, người ta vốn chỉ theo đuổi một số thứ, nhưng vì lòng người dễ thay đổi nên đã xuất hiện hàng vạn loại biến hóa.
Hắn nhẫn nhịn từ nhỏ, đến khi thiếu niên mới từ từ thể hiện tài năng của mình. Không giống như các hoàng tử khác, Bùi Dụ rất thích đọc sách và thực hành một số điều trong đó. Dần dà, hắn có nhiều thành tựu hơn các hoàng tử khác. Nhưng hắn vẫn luôn cố gắng giấu dốt. Trong thâm cung này, người có thể nhìn thấu hắn là một thư sinh rất chân thành. Thư sinh kia tuy rằng có chức quan nhưng lại rất say mê học vấn, ở trong thâm cung cũng không có tiếng tăm gì.
Có lẽ là do cùng một loại người. Khí thư sinh kia bị giáng chức đuổi ra khỏi, tình cờ gặp hắn trên đường.
Khi đó, Bùi Dụ đã là một Cửu hoàng tử cũng có chút địa vị.
Khi thư sinh kia nói lời tạm biệt, nói rằng hi vọng Bùi Dụ sẽ không đạp lên lời dạy của các thánh nhân.
Bùi Dụ cười cười, lạnh lùng nhìn người kia bị đuổi ra khỏi cung.
Hắn cũng không hối hận vì đã cầu xin cho người kia.
Ở nơi thâm cung này, người hiểu Bùi Dụ một chút, chỉ có thư sinh kia.
Sau đó, hắn dần dần xây dựng được thế lực của mình, từ một hoàng tử không có tiếng tăm gì trở thành Cửu điện hạ ai thấy cũng phải kính sợ.
Mục tiêu của hắn vẫn không thay đổi, hắn muốn cái vị trí kia!
Rồi một ngày, hắn có một giấc mộng vô cùng chân thật. Trong giấc mộng kia, dường như hắn đã sống cả đời, vất vả, khó khăn, cuối cùng cũng ngồi lên được vị trí mà hắn khao khát bấy lâu.
Hắn đã dọn sạch rất nhiều kẻ thù, nhưng không mấy năm sau, do thiên tai, bởi vì làm việc quá sức, hắn qua đời.
Khi đó, hắn còn chưa kịp lưu lại một hài tử nào.
Mà kẻ thù của hắn, ở quan ngoại như hổ rình mồi.
Bất đắc dĩ, sau khi cân nhắc, hắn truyền ngôi vị hoàng đế cho kẻ thù trước kia.
Là vị ca ca cùng cha khác mẹ.
Nhìn khắp hoàng gia này, chỉ có người đó là thích hợp ngồi vào chỗ kia.
Hoặc có thể đó là định mệnh đi?
Người thư sinh bị đuổi ra khỏi kinh kia vòng đi vòng lại cuối cùng lại trở thành môn hạ của hắn.
...
Ở một đời kia, khi Bùi Dụ nhắm mắt xuôi tay, trong lòng tràn đầy sự mỉa mai.
Bùi Dụ còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, ngoài ý muốn, hắn đã đụng phải một người.
Là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, là một người quen cũ, là cây đao thuận tay nhất đời trước của hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn gặp nàng ở đời này, cảm giác không quen thuộc lắm.
Không biết xuất phát từ lý do gì, hắn đẩy nhanh tiết tấu câu chuyện một chút, giống như kiếp trước, nạp nàng làm thiếp.
Thật lòng thì, hắn nhớ đến kiếp trước, nhờ có cây đao này, hắn đã giảm bớt được rất nhiều rắc rối. Cho nên, hắn muốn thưởng cho nàng một chút.
Vừa đúng lúc Hoàng đế vẫn luôn thúc giục hôn nhân của bọn họ, Bùi Chấn mưu đồ can thiệp vào cuộc hôn nhân của hắn.
Vậy thì hắn phải ra tay thôi!
Cho nàng làm Trắc phi, địa vị không cao cũng không thấp, còn có thể bịt miệng bọn họ.
Nhưng mà, sau khi cưới nàng, Bùi Dụ thấy mọi chuyện đã thay đổi rồi.
Ngu Mộng Thu dường như đã trở thành một người khác.
Cho dù hắn có tính toán thế nào, nàng cũng không thèm phản ứng.
Cho dù hắn bỏ mặc nàng, không thèm quan tâm đ ến nàng... Mãi về sau, Bùi Dụ mới phát hiện, có lẽ trong lòng nữ nhân này, chỉ cần có ăn là được.
Nàng không chịu nghe lời. Dù hắn đã cắt thức ăn của nàng, theo logic mà nói, không phải nàng nên cúi đầu nhận lỗi sao?
Nàng cố chấp, thà cùng tiểu nha hoàn cuốc đất trồng rau, không màng tới thân phận của mình xuống phòng bếp lấy đồ, nhất định không muốn cúi đầu nhận lỗi.
Hắn nhìn nàng lo lắng về thức ăn mỗi ngày, thậm chí còn để ý đến cả mấy con chim đang nuôi trong Vương phủ.
Bùi Dụ chỉ cần ra lệnh, nàng sẽ phải nhịn đói một ngày.
Có lẽ, sau đó cảm thấy mệt mỏi rồi, Bùi Dụ không muốn so đo với nàng nữa.
Nàng trồng rau cũng được, vào phòng bếp lấy đồ cũng không sao.
Hắn không muốn lãng phí thời gian với nàng.
Rồi một ngày, bỗng nhiên Ngu Mộng Thu nhắc đến chuyện hưu thư, Bùi Dụ cảm thấy có gì đó không ổn.
Một kẻ tự xưng là có thể nhìn thấu lòng người, lại liên tục đoán sai về Ngu Mộng Thu.
Hưu thư? Sao có thể? Nàng ta là một con dao rất tốt.
Bùi Dụ có một thói quen không tốt, hoài cổ.
Có lẽ do tài nghệ nấu nướng của nha hoàn kia quá tốt, cũng có thể là do tiểu viện kia quá yên tĩnh, hài hòa, hoặc có lẽ hắn muốn một chỗ nghỉ ngơi.
Bùi Dụ không thể trở về cuộc sống bình thường, cùng các mỹ thiếp dùng bữa nữa.
Ngược lại, ngày ba bữa đều ở trong tiểu viện kia, lạnh lùng nhìn đôi chủ tớ chủ không ra chủ, tớ không ra tớ này.
Rõ ràng là không hề quy củ chút nào nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng mà hắn không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hắn ngồi rửa chén bát cùng Ngu Mộng Thu.
Lúc mà Bùi Dụ bắt đầu nghi ngờ Ngu Mộng Thu là lần mà Vương tư hầu đẻ non.
Nàng bình tĩnh quyết đoán phân tích vấn đề rõ ràng, nói có sách mách có chứng, tự bảo vệ bản thân.
Lúc ấy, trên má nàng vẫn còn vệt hồng. Cái tát kia, Bùi Dụ không lưu tình chút nào.
Nàng cẩn thận phân tích mọi chuyện, nhanh chóng xử lý. Ngu Mộng Thu không bao giờ có thể nhanh trí như thế được.
Vì chuyện mất con mà Bùi Dụ mất trí.
Nhưng kẻ đầu sỏ sau khi đưa ra lý lẽ và bằng chứng thì đã bất tỉnh.
Bùi Dụ nắm chặt tay, có lẽ lúc đó hắn đã quá mạnh tay.
Sau khi hắn xử lý xong hết mọi chuyện, gặp lại nàng, nàng vẫn còn đang phân tích vấn đề đó.
Bùi Dụ nói cho nàng nghe kết quả, nhưng mà không chỉ không cảm thấy vui vẻ, ánh mắt nàng nhìn Bùi Dụ lại chứa đựng sự kinh hoàng.
Từ khi nào mà tính mạng của mấy kẻ hèn lại khiến Ngu Mộng Thu hoảng sợ như thế.
Hơn nữa, nàng ấy đang sợ chính hắn.
Từ khi vào phủ tới nay, nàng diễn rất vụng về, chỉ có những lúc đấy, Bùi Dụ mới có thể nhìn thấy bộ dáng chân thật nhất của nàng.
Quan sát Ngu Mộng Thu dần dần trở thành mối quan tâm từ trong tiềm thức của Bùi Dụ.
Nhìn nàng giả bộ, nhìn nàng trốn tránh phiền phức, nhìn nàng nép mình trong tiểu viện, mỗi ngày đều nhìn ra ngoài bức tường.
Nàng ấy có thể ra ngoài nhưng nàng ấy không bao giờ đề nghị chuyện đó, Bùi Dụ cũng không muốn để nàng ấy đi.
Không rõ vì lý do gì, nàng càng muốn rời đi, Bùi Dụ càng không muốn để nàng đi.
Bùi Dụ cũng không hiểu chính mình. Mỗi ngày, hắn đều đau đầu lo lắng đủ chuyện bên ngoài, tại sao còn muốn giữ một kẻ vô dụng ở lại?
Vốn dĩ hắn đã lên kế hoạch sẽ trực tiếp giải quyết nàng vào đêm hôm đó.
Chỉ là một Trắc phi, đổi lấy cả nhà nam chính và vây cánh của Bùi Chấn, hắn thật sự rất có lời.
Nhưng mà hắn không nên muốn giết người ta rồi còn cho người theo dõi nàng, hắn đã hạ quyết tâm muốn giết nàng rồi mà lại còn hối hận.
Hắn phái người hết lần này đến lần khác để hỏi xem tình hình của Trắc phi thế nào, chú ý từng đường đi nước bước của họ.
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa, ném tên tiểu quỷ đáng chết kia ra khỏi giường.
Đó là lần đầu tiên Bùi Dụ cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo, làm ra chuyện làm ăn thua lỗ thế này.
Sự thay đổi nhất thời này không những không nhận được lời cảm ơn của Ngu Mộng Thu mà còn nhận được lời chế nhạo từ nàng.
Cũng không biết có phải đêm hôm đó hắn quá tức giận hay không, hắn kéo nữ nhân kia về sân viện của mình, bảo nàng tắm rửa sạch sẽ rồi mới có thể trở về.
Nghĩ đến chuyện đã từng có một nam nhân khác ở trên người của nàng, tự dưng có một cơn tức giận khó hiểu muốn thiêu cháy hắn.
Mãi cho đến ngày hôm sau, thấy nàng nằm ở trên giường mình, còn vô thức vuốt bụng, cơn giận của Bùi Dụ mới giảm.
Cho đến sau này, khi nàng ấy nhắc đến chuyện hòa ly, Bùi Dụ mới biết hắn không thể buông tha cho nàng nữa rồi.
Hắn muốn nàng trở thành Trắc phi của hắn, trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ này.
Nhưng người tính không bằng trời tính! Bùi Dụ vừa mới hiểu được tình cảm của mình, Trắc phi của hắn đã tùy tiện sắp xếp hậu viên cho hắn. Trong triều, thừa tướng cũng đột nhiên nói có thể gả đích nữ của ông ta cho hắn.
Bùi Dụ biết mình phải lựa chọn, cho nên hắn cảm thấy đau đớn và tội lỗi vì điều đó.
Càng khiến hắn sợ hãi hơn chính là, hình như Ngu Mộng Thu chưa bao giờ thích hắn. Nàng không hề quan tâm đ ến hắn.
Chuyện này khiến Bùi Dụ càng đau lòng hơn.
Hắn chỉ có thể thận trọng bày tỏ rằng hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng, hắn sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội.
Nếu nàng ấy muốn đi dạo, hắn sẽ đi cùng nàng.
Muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, muốn thấy cái gì cũng được.
Đây là lần đầu tiên Bùi Dụ thích một cô nương, chỉ biết tặng nàng mọi thứ quý giá nhất.
Nhưng hắn không thể đánh mất con bài chính trị trong tay thừa tướng vào thời khắc mấu chốt này.
Hắn chỉ có thể áy náy xin nàng chờ thêm một chút nữa.
Khi Ngu Mộng Thu thật sự bước ra khỏi thiên điện, cô ấy cầm theo độ điệp đã được chuẩn bị trước rời đi.
Lúc này, Bùi Dụ mới nhận ra rằng nữ nhân vẫn luôn ngốc nghếch ở trong phủ của hắn đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi.
Nàng dùng cách này để nói lời từ biệt với hắn.
Lúc này, hắn mới biết nàng không chỉ bị nhốt trong thể xác của Ngu Mộng Thu mà còn bị mắc kẹt trong một tấm lưới vô hình.
Nàng ấy luôn sẵn sàng để bỏ trốn.
Không thể nói lúc đó có cảm giác như thế nào. Bùi Dụ mơ màng ở trong phủ suốt ngày nhưng vẫn không đè nén được cảm giác đau lòng kia.
Rõ ràng là hắn không nên thế này. Người máu lạnh vô tình kia, muốn chết thì cứ chết đi.
Nhưng khi hắn thu dọn đồ đạc bỏ vào trong quan tài của nàng, hắn đã khóc rất thảm thiết, cứ như thể cô nương mà hắn yêu nhất đời này đã chết mất rồi.
Tất cả những thứ lặt vặt thuộc về nàng, hắn dùng một chiếc quan tài để cất giữ.
Cuối cùng, chỉ còn lại miếng ngọc bội kia, Bùi Dụ nhìn thấy trên mặt ngọc có khắc một chữ "Tạ" nho nhỏ.
Nữ nhân tham lam kia muốn chiếm khối ngọc này làm của riêng nhưng cuối cùng nàng lại không mang theo thứ gì cả.
Sau này, khi Ngu Mộng Thu rời đi đã nói cho hắn biết, người kia tên là Tạ Trĩ.
Nàng ấy nói rằng mọi người nên chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đi trên con đường mà mình lựa chọn.
Trên sân khấu của cuộc đời này, không có ai nên là vai phụ của ai cả.
Vì thế, nàng ấy nói nàng ấy muốn đi theo con đường riêng của mình.
...
Sau này, Bùi Dụ lấy lại trạng thái ban đầu của mình, trở thành hoàng đế ở tuổi .
Hậu cung của hắn có rất nhiều mỹ nhân, Hoàng hậu cũng là người hiền lương thục đức.
Làm Hoàng đế vất vả mấy chục năm, hắn vẫn luôn nhớ rõ câu mỉa mai của người kia: Vương gia, thủ đoạn của ngài thật dơ bẩn!
Đã mấy chục năm trôi qua, hắn đã không còn nhớ rõ người đó trông như thế nào nữa.
Có đôi khi, hắn sẽ nhớ đến khoảng thời gian an nhàn trong tiểu viện kia.
Lúc đi qua Ngự Hoa viên, hắn ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, thỉnh thoảng sẽ có một giọng nói vang lên bên tai: "Vương gia, ngài cho thêm nó một cơ hội để làm một cái cây nữa đi mà..."
Sau khi mệt mỏi vì phải đối phó với các đại thần trong triều, hắn rất thích ngồi dưới gốc cây quế nghỉ ngơi và thư giãn tinh thần.
Sau này, khi về già, hắn gặp lại Ngu Mộng Thu một lần nữa. Cô ấy đã gả cho người khác, còn có một đứa con.
Hắn đã từng gặp đứa nhỏ kia, rất xinh đẹp.
Khi hắn nhận ra thời gian của mình sắp hết, hắn đến thăm thiên điện kia một lần nữa.
Đó là nơi mà Tạ Trĩ chết.
Cuối cùng, hắn không thể bước ra khỏi thiên địa, rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Khi rời khỏi thế gian, tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ hiện lên từng cái một.
Người đã lãng quên từ lâu dần sống lại trong ký ức.
...
Có một số người, chỉ đi lướt qua cuộc đời của ngươi một lát thôi cũng khiến ngươi nhung nhớ rất nhiều năm.