Tay đang cầm đĩa của Ôn Hân đột ngột khựng lại giữa không trung, nước canh sóng sánh tràn ra từ đuôi cá đổ xuống nền gạch, tạo thành nhiều vòng tròn loang lổ không rõ màu sắc.
"Thấy ai?" Ôn Hân dùng sạn nhỏ lùa lùa con cá vào lại trong dĩa hỏi.
Quý Mai mải lo thưởng thức cây kem của mình nên không phát hiện ra sự khác thường của Ôn Hân, cô nàng cắn mạnh miếng kem, nhăn mặt tức giận nói, "Ngoài cái con đê tiện Bạch Lộc kia ra thì còn ai vô đây nữa, không chỉ đoạt học bổng của mình, mẹ nó cuối cùng còn cướp luôn bạn trai của cậu...."
Đến lúc này Quý Mai mới nhận ra đề tài này không thích hợp nói với người trước mặt, "Ôn Hân, mình không muốn...."
"Mình biết, mà cậu cũng thiệt là, sắp làm mẹ rồi, nói chuyện không biết giữ miệng gì cả, lo dưỡng thai cho tốt đi, chị hai của tôi…"
Ôn Hân điểm nhẹ miệng Quý Mai, một tay đem cá đặt lên bàn, "Hơn nữa, Bạch Lộc đâu có cướp bạn trai của mình.”
Trên đời này, sợ rằng không một ai có khả năng để chia rẽ Ôn Hân và Ngụy Dược. Bởi vì khi đó bọn họ khắng khít với nhau như tuy hai mà một.
Vĩnh viễn không có bất kỳ ai có thể làm vỡ vụn tảng đá tình yêu, có chăng chỉ là số mạng....
"Đi lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm." Ôn Hân tóm que kem không còn gì trong miệng Quý Mai ra, cười với cô.
Nước mắt của người phụ nữ thông thường sẽ chảy vì người đàn ông mà họ yêu thương, riêng Ôn Hân thì cô không hề rơi một giọt nước mắt nào cho người đó.
Cơm tối hôm đó là lần yên tĩnh nhất trong các bữa cơm có Quý Mai tham gia.
Nếu không phải có chú mèo Tiểu Tiền ăn xong đuôi cá nằm ở cửa thỉnh thoảng meo meo lên hai tiếng, cộng thêm bác Trương ở sát vách đến mua dấm cùng với một người lạ mua hai chai Khang sư phụ và nước suối, một bao Hồng Hà thì ba người trên bàn cơm hoàn toàn không ai nói một câu.
Buổi tối Quý Mai nhìn Ôn Hân im lặng trải giường chiếu, đề nghị lấy công chuộc tội: "Lâm Mạch hẹn mình ngày mai đi dạo phố, hay là chúng ta rủ thêm cả bọn Đông Tuyết, Tiểu Hạ ra họp mặt đi.”
Quý Mai nói là làm sẽ không để cho “đề nghị thiện ý” của mình thất bại, vì vậy chiều hôm sau Ôn Hân ngồi trong quán cà phê Ái Mạt bên cạnh còn có đám bạn thời đại học đang líu ríu.
Cách nói tính cách bổ sung cho nhau quả thật không sai.
Lúc làm việc Ôn Hân mới có tinh thần, có một đám bạn tốt thời đại học chỉ có đến ngày nghỉ mới phát bệnh thần kinh.
Tính tình Tiểu Hạ tham lam nhất cà phê uống liên tục ba tách, sau khi nói xong chuyện con chim ngốc thứ năm ở công ty bọn họ thì liền la hét đòi đi toilet.
Vị trí cô ấy ngồi lại là gần trong tường nhất, vì vậy Ôn Hân ngồi ở cạnh ngoài phải đứng dậy nhường đường là đương nhiên.
Và trong tầm mắt, một người cô cho rằng sẽ không gặp lại bất ngờ xuất hiện.
Thử nghĩ mà xem, tên đồ tể giết heo có một ngày bỗng dưng cầm sách đến trường tư đòi học thì cảnh tượng sẽ như thế nào, chắc là khi Lệ Minh Thần cởi bỏ quân trang ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhiều ánh nắng mặt trời nhất trong Ái Mạt, tay không kiên nhẫn di chuyển tách cà phê trước mặt anh đã cho cô cảm giác như vậy.
Học đòi văn vẻ.
Ôn Hân thu hồi ánh mắt, ngồi lại vào chỗ, quân nhân đã lạnh lùng lại nguy hiểm cô không thích, vì vậy lựa chọn tốt nhất là coi như không thấy.
Nhưng thủ đoạn dùng để cư xử với vị trưởng ban tài vụ luôn lộ vẻ mặt mê gái kia nhiển nhiên không thích hợp dùng trên người Lệ Minh Thần.
"Ôn Hân, người rất cao rất đẹp trai bên kia cậu quen không? !" Theo thói quen khi hình dung người đàn ông mà Tiểu Hạ thấy hứng thú thì cậu ấy thường dùng chữ “rất”.
Tiểu Hạ còn chưa ngồi vào vị trí đã bắt đầu kêu la không khống chế được âm lượng, lớn hay nhỏ thì thính lực của Lệ Minh Thần vẫn nghe được như thường.
Ôn Hân, cái tên trên đơn thuốc anh vừa nói với Dương Khiết, nhanh như vậy mà người đã xuất hiện trước mặt anh.
Đúng là hiệu suất của quân nhân! Lần đầu tiên đại đội trưởng Lệ có chút hả hê, về phần hài lòng cái gì, anh cũng không biết, đối tượng xem mắt Dương Khiết ngồi đối diện anh lại càng không biết.
Hôm nay đại đội trưởng Lệ tới xem mắt....nhiệm vụ khẩn cấp mà doanh trưởng Cao giao cho.
Nhớ lại một đá của doanh trưởng Cao khi bàn giao nhiệm vụ cho anh, Lệ Minh Thần đột nhiên muốn vỗ vào mông ngựa của Lão Đại: Doanh trưởng Cao, “Giục” cấp dưới mà cũng giục có trình độ như vậy.
Nhưng hôm qua khi anh bước vào cửa thì trong lòng Lệ Minh Thần lại không nói như vậy, lúc ấy trong lòng anh nói là: mấy tháng không gặp, tính nóng nảy của doanh trưởng tăng lên trông thấy, khẳng định lại được chị dâu"Dạy kèm tại nhà" .
"Lệ Minh Thần tên nhóc thối tha này, trở về sớm mà không về đội trước, cậu có biết không, đám nhóc trong đội của cậu cũng sắp lên trời rồi! Trời không phục đất cũng mặc kệ, đám khốn đó xem ra có đức hạnh như cậu!" Vừa vào cửa chính của doanh trại, Cao Hán liền trực tiếp thưởng Lệ Minh Thần một bữa sản phẩm nổi tiếng của bộ đội tiên phong..... Doanh trưởng Cao ném tài liệu.
Lệ Minh Thần mặt không đổi sắc, tiến lên một bước đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội, mắt nhìn phía trước, "Báo cáo doanh trưởng, trong vòng nửa năm tổng cộng anh đã quẳng hỏng năm cặp văn kiện, đập vỡ một góc bàn, mặc dù không tốn nhiều tiền nhưng đều là nhân dân cung cấp cho chúng ta, xin doanh trưởng hãy gìn giữ!”
Cao Hán đang ném hăng say bị câu này của Lệ Minh Thần chặn lại, con ngươi cũng sắp trợn lồi ra, cặp tài liệu ném được một nửa bị coi thường đập vào lòng bàn tay, đồ rớt trong tay anh ta chậm rãi từ sau bàn lòi ra ngoài "Được lắm, thằng nhóc này, không hổ là đại biểu duy nhất của quân khu T đi Vân Nam đặc huấn, đi một chuyến trở về dạy dỗ doanh trưởng còn thay đổi đi đường vòng! Vẫn có thể nhịn được cậu!"
"Báo cáo, nhập gia tuỳ tục, căn cứ theo tình hình quân địch mà áp dụng những sách lược không giống nhau, đây là bài học quân sự đầu tiên mà thủ trưởng dạy ạ!"
"Vị thủ trưởng nào!"
"Bộ đội tiên phong của quân khu T doanh trưởng Cao Hán!" Câu này Lệ Minh Thần hô vang dội khác thường, ngay cả lính cần vụ đứng gác ngoài của cũng không nhịn được len lén cười hì hì.
"Bốp." Doanh trưởng Cao một giây trước còn tức giận hò hét cũng không nhịn nổi, ông cũng không đập tài liệu, mà khoác tay lên vai Lệ Minh Thần, đầu đến gần bên tai anh nhỏ giọng nói, "Nịnh bợ, tôi sẽ ghi nhận trong lòng, nhưng từ Thủ trưởng này cũng không thể dùng linh tinh."
Nói xong Cao Hán khôi phục tư thế đứng bình thường, dùng âm lượng bình thường hỏi: "Hỏi cậu, tại sao lại dùng kiểu vòng vèo với tôi mà không dùng tiến công bằng sức mạnh, nhóc con cậu không phải là ông trời cũng không sợ sao?"
"Báo cáo, đối với kiểu tính khí nóng nảy này, vòng vèo mới có thể giảm tỷ suất hao tổn xuống thấp nhất!"
Kiểu nóng nảy! Vậy tôi cho cậu biết thế nào là nóng nảy!
Đêm đó, trong ban chỉ huy quân tiên phong tiếng bùm bụp vang lên không ngừng, hai lính cần vụ đứng gác cố nén cười đến đau cả bụng....
"Được, tôi để lại sức chiến đấu cho cậu về xử lý đám nhãi ranh trong đại đội của cậu." Sau khi vật lộn mười phút, hai bên tạm thời ngừng bắn, Cao Hán chỉnh lại quân phục nói.
"Rõ!" Lệ Minh Thần lại chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo doanh trưởng, em có thể trở về dọn dẹp đám nhóc kia không?"
"Đi đi, đi đi." Cao Hán lười phản ứng lại anh nên không nhìn anh, hướng về phía cửa xua tay, ý bảo anh lập tức biến đi, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên nhớ ra cái gì "Trở lại cho tôi! Chị dâu cậu muốn tôi giao cho cậu một nhiệm vụ...."
Nhiệm vụ này là nan giải nhất trước giờ chưa từng có. Lệ Minh Thần là người sắp ba mươi, không có đối tượng để yêu đương, đi xem mắt lại càng là lần đầu tiên.
Con cọp quân sự "Một lòng chỉ vì nước hiến thân" hơi luống cuống, "Doanh trưởng, anh đi tìm người khác đi, bộ trưởng Liên ở bộ phận hậu cần còn lớn hơn em ba tuổi, không mệt mỏi bằng em, không được thì anh đi tìm lão Tứ Liên cũng được, không phải cả ngày cậu ta kêu trời đất là phải độc thân dài dài sao?”
Nhìn Lệ Minh Thần lo lắng đến nỗi có xu hướng vò đầu bứt tai, trong lòng Cao Hán thoải mái không nói ra được, ông nắm tay che ở bên miệng ho khan, "Nhiệm vụ thủ trưởng giao cho còn không đi mà hoàn thành cho tốt. Đối phương là bác sĩ bệnh viện quân y đặt tại trong thành phố của chúng ta, lần này cũng không phải là tự sinh tự diệt mà đây là tấm lòng của doanh trưởng như tôi.”
Người ở trong bộ đội càng lâu thì vấn đề cá nhân càng khó giải quyết. Quân khu lớn như vậy, phóng mắt nhìn ra đều ra quân nhân đầu cua, tìm vợ khó khăn, vì vậy tự sản xuất tự tiêu thụ cũng được sinh ra đúng dịp, bác sĩ nữ được bộ đội bồi dưỡng ra đa số đều là nội bộ làm mối cho đám lưu manh có nhu cầu cấp bách.
Cho nên mỗi khi bên y tế điều về một người mới, thì ánh mắt của đám lưu manh liền tự động chuyển sang kiểu đèn ban đêm…. Đèn xanh.
Lệ Minh Thần là người duy nhất vĩnh viễn sống trong ban ngày, mặc dù anh không thích phụ nữ yếu đuối, nhưng nếu thật sự tìm một người giống như mấy chị dâu dũng mãnh kia, thì đại đội trưởng Lệ vẫn thích hình thức độc thân hơn.
Quân y trong thành phố? Cùng xen lẫn trong quân doanh thì ít nhiều cũng có chút không giống, trong đầu Lệ Minh Thần từ từ hiện lên một bóng dáng nhỏ bé, người bé gầy, nhìn như chỉ cần nắm một cái thì xương cốt sẽ vỡ vụn, khí thế khi quát lên lại không nhỏ, rất buồn cười là rõ ràng anh đeo một sao hai gạch hàm Thiếu tá mới toanh, lại bị cô giáng cấp xuống thành Thượng úy, chẳng lẽ bốn năm gian khổ của anh đều vô ích....
Lệ Minh Thần ngẩn người rất lâu, Cao Hán đá anh một phát ra cửa.
Lực chân của doanh trưởng tăng lên trông thấy, chị dâu huấn luyện có phương pháp, Lệ Minh Thần quyết định biến bực tức thành động lực, trở về trừng phạt đám lưu manh tạo phản trong miệng doanh trưởng.
Từ lúc bước vào trong quán cà phê Ái Mạt, ngồi đối diện với Lệ Minh Thần đã hai mươi mốt phút mười bảy giây rồi. Trong khoảng thời gian này, Dương Khiết nhìn từ đầu đến chân người lính tốt được khen đến tận mây xanh trong miệng Tưởng Nhất Băng, từ góc độ giải phẫu học trong lòng thầm đo đạc cẩn thận một lượt. Cuối cùng đưa ra kết luận....Lệ Minh Thần mặc dù không thân thiết như chủ nhiệm Tưởng nói, nhưng thật sự chính trực, tiến bộ, là một người lính tốt.
Dương Khiết học bảy năm trong trường đại học quân y thuộc hạng nhất trong nước, ngoài giờ học cô còn dành thời gian nghiên cứu chương trình dạy học về phương diện tâm lý, thành tích đặc biệt tốt, từ nét mặt của bất kỳ một người quân nhân nào cô có thể dễ dàng nhìn thấy trong lòng họ đang nghĩ gì.
Nhưng lúc này, trên nét mặt của đối tượng cô xem mắt, Dương Khiết đọc được hàm nghĩa bất ngờ hơn một chút....hưng phấn, hứng thú.
Mà tất cả những thứ này đều không phải là vì cô.
"Đại đội trưởng Lệ, có chuyện gì không?" Thiện cảm mặc dù chỉ mới ở giai đoạn nảy sinh, nhưng phụ nữ đều có thói quen tự động đánh dấu lãnh thổ “nước mình” với những thứ có hứng thú, phụ nữ là như vậy, làm người phụ nữ của lính cũng như vậy, với Dương Khiết một người phụ nữ sắp tuổi còn chưa có bạn trai lại càng đúng.
"Tôi gặp được người quen, đợt một chút." Trên mặt tình cảm Lệ Minh Thần ngốc nghếch như đầu gỗ, không hề phát hiện ra báo động phòng ngự bên cạnh đã hoàn toàn kéo vang rồi, nói xong còn đứng dậy rời khỏi vị trí.
Cho dù là thường phục, Ôn Hân cũng không thể phủ nhận Lệ Minh Thần mặc vào lại có hiệu quả không tồi, thế đứng cũng rất chuẩn, thậm chí cô cũng đồng ý thừa nhận diện mạo Lệ Minh Thần không có máu me đầy mặt cũng khá tốt.
Nhưng một người như thế, tại sao đứng ở bên cạnh mình, hay là đám bạn bè bên cạnh cô.
"Ôn Hân." Lúc âm lượng có chút nhỏ gọi tên của cô, thì gót chân còn giậm một cái theo phản xạ có điều kiện, Lệ Minh Thần đứng ở bàn cạnh Ôn Hân, lập tức giống như cây tùng bách.
"Ôn Hân, anh đẹp trai này là ai vậy, giới thiệu chút đi." Tiểu Hạ là người không nhịn nổi đầu tiên, vỗ vai cô gây sự chú ý.
Ôn Hân nhìn anh như ôn thần không trả lời Tiểu Hạ, trực tiếp đứng lên, "Đi theo tôi!"
Vẫn không thua khí thế hôm qua, Lệ Minh Thần cười nhìn bóng lưng của người phụ nữ, nhấc chân đi theo sau.
Bên dưới quầy rượu, một máy cà phê tự động của chủ tiệm đang ùng ục nổi bọt, cảm xúc chập chờn cũng giống như hai bàn bị bỏ lại trong phòng này....một bàn thì xôn xao sau khi thất thần, một bàn thì mất mác sau khi rớt mất vốn riêng.
Quán cà phê Ái Mạt không lớn, ngoài tiền sảnh và hậu đài ra, ở giữa chỉ còn lại hành lang nhỏ này.
Ôn Hân đứng đối diện với Lệ Minh Thần, sắc mặt không được tốt, "Làm sao anh biết tên của tôi?"
"Cô đánh rơi thuốc ở bệnh viện, trên đơn thuốc có tên của cô." Lệ Minh Thần trả lời, lời ít mà ý nhiều.
"Được rồi, tôi biết rồi, hẹn gặp lại." Ôn Hân cũng không định tiếp tục cuộc đối thoại này nữa.
"Thuốc của cô!" Anh làm người ta sợ như vậy ư, giống như nói nhiều với anh mấy câu sẽ bị bệnh.
"Không cần, tôi sẽ đi kê đơn lại, chỗ thuốc kia phiền anh vứt đi là được."
Năm lần bảy lượt bị coi là ôn dịch, đại đội trưởng Lệ rất nén giận, cũng phát cáu.
Ôn Hân đang đi về không ngờ trước mặt lại có thêm một bức tường. Đùng!
"Anh là khắc tinh của tôi hả?! Đầu của tôi không phải bao cát, không thể cho anh cầm đi luyện tập, càng không phải là lựu đạn, lúc quân tư thiếu có thể cầm đi ném kẻ địch!"
Có hai cánh tay của đàn ông giảm xóc, lần này không đau lắm, nhưng Ôn Hân lại rất tức giận.
Cô không thích bên cạnh luôn xuất hiện đàn ông, đặc biệt là cùng một người đàn ông xuất hiện với tần số cao như thế.
"Hôm qua không đỡ cô cho tốt là ‘tác chiến sai lầm’ của tôi, tôi xin lỗi!” Lời xin lỗi được đại đội trưởng Lệ nói ra với âm thanh vang dội, đám lính của Đại đội mà biết, đoán chừng sẽ đánh vỡ mười bao cát vì mất cơ hội vây xem.
Lời Lệ Minh Thần nói làm suy nghĩ của Ôn Hân dừng lại, trước đó bọn họ cũng chỉ gặp một lần, nhưng hình tượng bá đạo và tính cách cố chấp như đầu bò của Lệ Minh Thần lại ăn sâu bén rễ trong lòng cô.
Cho nên khi tên đầu bò mở miệng nói xin lỗi thì Ôn Hân cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
"Ô...." Một âm thanh bất ngờ xen vào khiến cho Ôn Hân quên phải làm thế nào tìm lại tri giác.
"Quý Mai, cậu là phụ nữ có thai còn ở góc tường kéo cổ, không sợ kéo đến eo à!" Rất nhanh Ôn Hân đã lấy lại vẻ mặt ban đầu bước vượt qua Lệ Minh Thần, "Ngài Thủ trưởng, lời xin lỗi tôi nhận, tôi cũng đồng ý tha thứ. Bạn gái của anh vẫn đang chờ anh, tôi không làm tốn thời gian quý báu của anh nữa, hẹn gặp lại."
Đại đội trưởng Lệ ở trong quân đội là người có biểu cảm tốt nhất, luôn đối nghịch tranh bóng với Thủ trưởng lúc này lại không nói được một câu.
Người ta rõ ràng không muốn để ý tới mày...mày có thể làm gì.
Lệ Minh Thần tức giận vô cùng nhưng chỉ có thể nhìn mình bị coi là không khí, đi lách qua.