Có lúc, đối đãi với phụ nữ có thai không thể quá mức nghiêm túc, bởi vì thứ cảm xúc này đối với các phụ nữ đang mang thai mà nói, giống như mặt của em bé ngày tháng ba, nói đổi liền đổi ngay.
Lần nữa đứng ở trước cửa nhà Quý Mai, Ôn Hân mới hồi hồn phản ứng kịp là hai tay mình trống trơn, hít sâu mấy hơi, Ôn Hân đẩy cửa vào nhà, "Quý Mai, dưa hấu...."
Cô vốn tưởng rằng Quý Mai sẽ đại náo một trận giống như Lưu Đông thường nói với cô, nhưng lại nhìn thấy người nằm ngửa trên ghế sa lon, khóe miệng vẫn còn dính vỏ hạt dưa đang ngủ ngon lành, loại tình huống đại náo này hiển nhiên là không thể được rồi.
Vỗ nhẹ để Quý Mai tỉnh, thúc giục cô ấy đi rửa mặt, sau khi thu xếp xong tất cả, Ôn Hân liếc nhìn Quý Mai còn có Noãn Noãn chia ra ngủ ở phòng ngủ và phòng khách, trong lòng không nói ra được là cảm giác gì.
Không thể không nói, cú điện thoại của Dữu Tử vẫn có ảnh hưởng tới cô.
Mười giờ tối, Ôn Hân nằm trên giường, nhắm mắt ngủ, nhưng cả đêm không chợp mắt nổi.
"Cảm xúc kém” không tính là từ mới mẻ trong cuộc sống của Ôn Hân, thậm chí là từ thường dùng, nhưng kể từ sau khi Lệ Minh Thần xuất hiện, “cảm xúc kém” lại trở thành từ dễ vỡ, nghĩa là thiếu tá giá lâm, áp suất thấp lập tức chạy mất.
Sáu giờ rưỡi sáng, Ôn Hân mang theo đôi mắt gấu mèo bò dậy đang định làm bữa sáng cho hai tổ tông trong nhà, thì một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng tiết tấu lại chuẩn xác.
Mở cửa ra, gương mặt cười đùa tí tửng của Lệ Minh Thần xuất hiện ở cửa, duỗi tay ra, "Báo cáo đồng chí vợ yêu, bữa sáng đã đưa đến, xin ký nhận." Một túi bánh bao hấp, mấy chiếc bánh quẩy, năm ba chiếc bánh rán, ngoài ra còn có một thùng sữa đậu nành vừa làm, đều là những thứ mà ba người trong nhà thích ăn. Không sai, là ba người. "Tại sao anh biết Quý Mai thích ăn bánh rán?” Ôn Hân ngăn ở cửa, làm ra vẻ nếu anh không khai báo thành thật thì sẽ không cho vào cửa.
"Anh có quân sư." Mặt thiếu tá đột nhiên nghiêm túc, tay kéo Ôn Hân vào trong ngực, chân lại bước một bước, người liền vào phòng.
Thật ra thì không cần nói rõ, Ôn Hân cũng biết quân sư Lệ Minh Thần nói là ai....bình giữ nhiệt của sữa đậu nành rõ ràng không phải là đồ ở trong bệnh viện.
Cùng nhau ăn sáng, Quý Mai hiếm khi dậy sớm lại đảo ánh mắt sắc bén vòng vo qua lại giữa cô và Lệ Minh Thần, trước kia cô chỉ biết anh trai quân nhân đang theo đuổi Ôn Hân, hiện tại xem ra vấn đề tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Mãi đến lúc Ôn Hân thật sự không chịu nổi, kéo Ôn Noãn vẫn còn chưa nuốt bánh quẩy trong miệng xuống ra cửa, chạy lấy người!
Buổi tối khai báo vấn đề cẩn thận....cửa cũng đóng lại rồi, mà giọng Quý Mai vẫn đang kêu rất lớn ở phía sau, Ôn Hân rất bất đắc dĩ: "Thiếu tá tiên sinh, bức hôn trá hình là hành vi rất thổ phỉ, biết không?"
Trước giờ tôi cũng không nói tôi không phải là thổ phỉ. Thiếu tá cười hì hì ngược lại hào phóng thừa nhận.
Trong nhận thức của Lệ Minh Thần anh, một khi đã khóa mục tiêu, thì ắt phải dùng hành động hiệu quả nhất để đánh chiếm trong thời gian ngắn nhất, bằng không không biết có bao nhiêu kẻ địch tiềm ẩn đang chờ cơ hội dòm ngó ngấp nghé.
Sự lo lắng của thiếu tá Lệ tuyệt đối không thừa, bởi vì anh ôm Ôn Noãn, kéo Ôn Hân vừa mới đi đến lầu dưới, một “kẻ địch” đã xuất hiện rồi.
Lệ Minh Thần không biết Đồng Lệ, nhưng bản năng quân nhân của anh làm anh cảm nhận được sự thay đổi của Ôn Hân sau khi nhìn thấy người kia.
"Em quen à?" Lúc hỏi Ôn Hân, Lệ Minh Thần gần như nghiêng cả về một bên, chắn hơn nửa người của Ôn Hân.
"Ôn Hân, thật sự cầu xin cô, cô nói chuyện với tôi một lát được không?" Cả đêm chưa chợp mắt, xem ra không chỉ mình cô, thái độ của Đồng Lệ gần như là van xin. Cho dù như thế, Ôn Hân cũng không mở miệng, thiếu tá thì giống như thành trì kéo dài giữa hai người, vẫn không nhúc nhích.
"Lệ Minh Thần, anh đưa Noãn Noãn tới trường trước đi."
"Ừ." Lệ Minh Thần nhỏ giọng ừ một cái, ôm Noãn Noãn lên xe, trước khi nổ máy ngoài liếc mắt một cái trong kính chiếu hậu ra, Lệ Minh Thần chưa từng có động tác lùi lại.
"Ngụy phu nhân, cần nói gì thì hãy nói tại đây đi, lát nữa tôi còn phải đi làm, bà có tối đa mười phút….”
Khi Lệ Minh Thần vòng lại hiện trường thì đã là phút sau, từ chung cư tới trường học, một mình anh lái xe cả đi lẫn về không đến tám phút, nhưng đang chở Ôn Noãn, thiếu tá không dám đi quá nhanh, cho dù như vậy, Ôn Noãn lúc trước còn yên tĩnh như chú mèo nhỏ, khi ngồi lên xe lại hoàn hoàn quên mất sự nghiêm trọng lúc Đồng Lệ xuất hiện, hai tay vươn thẳng ra ngoài cửa sổ, trong miệng kêu gào chính là: “Dượng út, dượng út, nhanh hơn chút nữa đi.” Phát triển đến cuối cùng, thiếu tá đành phải phân hai tay ra một tay phụ trách giữ chặt cổ áo Ôn Noãn, mới có thể không để cô bé chìa đầu ra ngoài.
Nhìn Ôn Noãn đi vào trường học, lúc này thiếu tá mới nhảy lên xe, dựa vào quan sát ban nãy của anh, Ôn Hân chắc sẽ không đến nơi nào khác nói chuyện cùng người phụ nữ kia. Đợi tới khi anh dừng xe, đi ra bên ngoài, Ôn Hân quả nhiên đang ôm gối ngồi trên bậc vỉa hè, ngây ngẩn.
Có thể khiến cho Ôn Hân cứng đầu cứng cổ ngây ngẩn, có thể thấy, địch tình lần này đã thuộc báo động cấp chín rồi.
"Tình huống thế nào, có thể cùng hưởng tài nguyên được không?" Ôn Hân đang cúi đầu bất chợt bên cạnh có một người ngồi xuống, không cần nhìn cô cũng biết là ai, chỉ là không ngờ thiếu tá lúc nào cũng là tư thế quân nhân nghiêm chỉnh cũng nguyện ngồi xuống đất cùng cô.
"Lệ Minh Thần, trước kia anh từng thích ai chưa?" Ôn Hân nghiêng đầu nhìn anh.
"Có, em!" Thiếu tá điều chỉnh tư thế của chân, chiều cao của bậc vỉa hè đối với người chân dài như anh mà nói, quả thực là ngồi không thoải mái: “Quá khứ là em, hiện tại là em, cả đời này cũng chỉ có một mình em!”
Lời tỏ tình trực tiếp rõ ràng của thiếu ra làm lòng Ôn Hân không dễ chịu chút nào, "Nhưng trước kia em từng thích người khác, anh không ngần ngại chút nào à?"
Không chỉ trước kia, đổi lại là hiện tại, chuyện Đồng Lệ vừa mới nói với mình, nói trong lòng Ôn Hân không chấn động chút nào, là chuyện không có khả năng.
"Không ngại, bởi vì bây giờ em là của anh, vòng vây của anh nổi tiếng nghiêm mật chặt chẽ!" Thiếu tá ôm cô, lời nói hùng hồn, cơ sở của kẻ địch coi như chắc chắn, anh cũng có lòng tin đánh tan đối phương, huống chi anh biết, Ôn Hân đã tiếp nhận mình .
"Ngụy Dược bị bệnh, là u não, anh ấy cự tuyệt giải phẫu, người mới vừa là mẹ anh ấy, bà ấy nói, Ngụy Dược không làm phẫu thuật là muốn về nhìn em nhiều thêm một chút, Lệ Minh Thần, anh nói xem anh ấy làm vậy có phải là rất buồn cười không?"
Ôn Hân đang cười, nhưng Lệ Minh Thần không thích nụ cười này.
Buổi sáng này, Ôn Hân kể hết một lượt từ đầu đến cuối với Lệ Minh Thần từ chuyện cô và Ngụy Dược quen nhau như thế nào, đến sau đó ba vì phẫu thuật thất bại cho ba Ngụy, bị mẹ Ngụy dồn ép đến nỗi bệnh tim đột phát qua đời, cùng với đủ loại sau này.
Trút hết tất cả.
"Bà ấy muốn em khuyên Ngụy Dược đi làm phẫu thuật, Lệ Minh Thần, em nên làm thế nào đây?” Hoàn toàn không có biện pháp, Ôn Hân chủ động tựa đầu lên vai thiếu tá, lúc này, có anh ở đây thật tốt.
"Nên làm thế nào thì làm thế đó.” Lệ Minh Thần trầm giọng nói, "Không muốn quản thì đừng quản, nếu lời khuyên xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, khuyên một chút không phải là không thể."
Phốc, thiếu tá luôn có thể kéo cô dễ như trở bàn tay từ tâm trạng kém ra, còn tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, anh lại dễ dàng làm xong phân định cho cô và Ngụy Dược, nhưng...."Em mặc kệ, anh không cảm thấy em ích kỷ đó chứ?"
"Là người ai cũng ích kỷ, nếu nói ích kỷ thì anh còn muốn trực tiếp giấu em vào trong túi áo không cho ai nhìn thấy hết!” Thiếu tá nhân cơ hội ôm Ôn Hân chặt thêm một chút, “Tóm lại, bất luận em làm thế nào, anh đều nghe theo vô điều kiện!”
Lý Bá Ngôn từng nói, lộ trình giữa vợ chồng, điều không thể phạm nhất chính là liều lĩnh bậy bạ, nóng lòng vào khu vực vòng cấm phải coi trọng vấn đề phương thức phương pháp, dưới loại tình huống hôm nay này, thiếu tá sáng suốt lựa chọn lấy lùi để tiến.
Nhưng Lệ Minh Thần tuyệt đối không thừa nhận, buổi chiều khi quay về tiểu đoàn làm việc, nhất thời không nhịn nổi đã đá bay tảng đá, đập vỡ hai tấm thủy tinh trong phòng làm việc của Cao Hán, là hậu quả xuất phát từ lòng dạ hẹp hòi của bản thân.
Nhỏ mọn có thể có, nhưng cần lựa chọn ở trước mặt ai, biểu hiện vào lúc nào mà thôi.
Thái độ của thiếu tá Lệ làm Ôn Hân nghĩ thông được không ít chuyện, ngồi trên xe việt dã tiến về phía Vạn Bác, tay Ôn Hân vẫn lặng lẽ kéo vạt áo Lệ Minh Thần, thiếu tá Lệ hiểu nhưng làm bộ như không biết, đó là toàn bộ sự tin cậy và ỷ lại của cô với mình.
Một lần “uy hiếp” hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi không chỉ một mình Ôn Hân, lúc lên tầng, bên ngoài phòng làm việc của trợ lý đám đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự đang thảo luận chuyện này. Nhìn thấy Ôn Hân, tất cả mọi người rất bất ngờ, đang định chào hỏi thì dưới lầu truyền tới một trận tiếng huyên náo.
Lý Lập là bảo an của Vạn Bác, chàng trai có dáng người một mét tám hai, bình thường đứng ở cửa luôn cầm dùi cui, dáng vẻ nhìn rất là uy nghiêm, nhưng hôm nay lại ngốc nghếch ngay cả một người cũng không ngăn được.
Từ chỗ Ôn Hân đứng nhìn, ở giữa cầu thang, Lý Lập đang ôm ngang chặn một phụ nữ trung niên, ngăn cản không cho bà ta đi lên, mà dùi cui thị uy của cậu ta đã bị ném dưới chân, đang đáng thương bị đá lăn qua lăn lại.
"Lý Lập, làm gì đó! Lôi lôi kéo kéo với người ta trong công ty, còn ra thể thống gì nữa!" Ở đây chức vị của Ôn Hân cao nhất, cô nghiêm nghị chấm dứt trò cười này .
"Nhưng, Ôn tổng, bà ta là.... Bà ta là mẹ Vu Bôn, tôi sợ bà ta sẽ gây bất lợi cho mọi người nữa!" Vốn kéo một phụ nữ trung niên cũng không kéo nổi, Lý Lập đã cảm thấy mình đủ mất mặt rồi, bây giờ còn bị lãnh đạo phê bình, cậu....
Lý Lập không nói, Ôn Hân thật sự không nhận ra người phụ nữ tóc gần bạc trắng này lại là vợ của Vu Khưu từng gặp trước kia, cô không để ý đến sự ngăn trở của đồng nghiệp, tiến lên một bước, đưa tay chỉ vào Lý Lập, "Buông người ra cho tôi!"
Lực trên tay Từ Uyển Ngọc vừa mới mất đi, người phụ nữ liền giống như phát điên nhào tới cầu thang: “Ôn tổng, cầu xin cô cứu con tôi đi, cứu lấy nó, nó tuổi trẻ nông nổi nhất thời hồ đồ, đồng chí cục cảnh sát nói nó phạm hai loại tội trạng là cố ý đả thương người và lừa đảo, nếu như làm tới cùng, nửa đời sau của con trai tôi hoàn toàn bị hủy rồi…. Hu hu hu….”
Tiếng khóc lóc của một người mẹ làm mọi người ở đây yên lặng rất lâu, ai chẳng từng mắc sai lầm, sau khi mất đi sẽ ân hận, sẽ đi giữ lấy, nhưng kết cục cuối cùng phần lớn quy về một câu…. Lúc ấy đã muộn.
Ngụy Dược đi từ từ lên cầu thang, bị người phía trước ngăn cản, nhưng từ xa anh đã nhìn thấy Ôn Hân đứng ở chỗ cao. Ngửa mặt nhìn lên làm anh đột nhiên nhớ tới rất nhiều, nhớ tới trước đây hai người nắm tay nhau đi bơi, ngày tết Đoan Ngọ đến nông thôn hái ngải cứu, tết trùng cửu đi leo núi.
Ôn Hân cũng nhìn thấy anh, coi như Đồng Lệ hôm nay không nói cho cô biết, vào giờ phút này, Ôn Hân cũng nhìn ra được Ngụy Dược bị bệnh.
Sắc mặt tái nhợt cơ hồ lan tràn đến mi tâm, cả người ngoài ánh mắt nhìn cô là sáng ra, những thứ khác đều không có hào quang.
Ôn Hân đang không biết dưới trường hợp này nên khuyên Ngụy Dược như thế nào, cô nắm lòng bàn tay lại, nhìn như đang nói với mẹ Vu Bôn, nhưng kỳ thực là đang nhìn và nói với Ngụy Dược: Có một số việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có thể hối hận, cũng có thể nói xin lỗi, nhưng những tổn thương tạo thành không phải đều có thể bổ cứu tất cả, những thứ khác đừng nghĩ nữa, hãy bảo anh ta chăm sóc cho mình thật tốt.
Anh cứ nhìn Ôn Hân như vậy, cho dù là quan tâm gián tiếp, anh cũng nhận.
Không tỏ thái độ cụ thể của bản thân mình là truy cứu hay là không truy cứu Vu Bôn, đầu Ôn Hân hơi rối bời nên chui về phòng làm việc, hy vọng anh có thể hiểu mà chăm sóc bản thân. Bởi vì cho dù anh tự mình hại mình như thế nào, trong lòng Ôn Hân trừ thương hại ra, đã không còn gì khác.
Thì ra là tình yêu đã đi rồi, thật sự sẽ không quay lại được.
Làm việc cường độ cao tạm thời đẩy lui những chuyện phiền não trong đầu Ôn Hân, cô hạn chế mình ở trong phòng làm việc nhỏ bé, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng giải quyết bên trong. Cô không dám ra ngoài, bởi đối mặt trực tiế với Ngụy Dược đang ngã bệnh, thực sự không phải chuyện dễ.
Ba giờ chiều, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên rối loạn, Ôn Hân đang xem tài liệu nghe được âm thanh cũng không để ý tới, nhưng không ngờ trận tranh cãi ầm ĩ kia cuối cùng lại dừng trước phòng làm việc của cô.
Vạn Cương cười tươi rói đẩy cửa đi vào, "Ôn Hân, Ôn nữ anh hùng, mặt mũi của cô cũng lớn thật đó, nhìn thử xem là ai tự mình tới thăm hỏi cô đây!”
Vạn Tổng gần đây hình như lại mập lên rồi, bụng bia đứng ở cửa, hoàn toàn cản người ở phía sau, trong lúc đầu Ôn Hân đang vẽ đầy dấu chấm hỏi, thì âm thanh của Tả Dữu giống như chảo dầu nổ tung bùm bùm phía sau Vạn tổng: “Chị, em đã trở về!”
Vạn Cương đi về bên cạnh nhường lối, Ôn Hân vốn đang cười chờ Tả Dữu chạy như bay vào, nhưng cô không ngờ, không phải chỉ có một mình Tả Dữu tới.
Lần đầu tiên gặp mặt Nghiêm Mỹ, bản thân Ôn Hân tổng kết lại là....bị ngựa đực lừa gạt.
Lần thứ hai gặp lại Nghiêm Mỹ, Ôn Hân tổng kết