Trong điện thoại, Chu Giai Di trả lời khiến lòng của Ôn Hân đột nhiên trùng xuống. Chu Giai Di nói: "Noãn Noãn không ở cùng tôi, tôi ở sân bay...." Đầu điện thoại bên kia, tiếng thông báo hành khách đăng ký láng máng nói cho Ôn Hân biết, Chu Giai Di không nói dối.
Không phải cô ta thì là ai? Điện thoại ngắt kết nối bị Ôn Hân nắm trong lòng bàn tay vang lên tiếng rắc rắc, trong đầu bay qua từng trang tin tức tất cả đều là các loại mặt xấu gần đây thường thấy trên TV và mạng Internet.
Cái gì mà bé gái bị lừa bán đến nông thôn làm con dâu nuôi từ bé, bé nam sau khi bị làm cho tàn tật thì đưa vào nhóm người ăn xin để đi xin ăn ở ven đường…. Xuống chút nữa, Ôn Hân đã không dám nghĩ đến.
Ôn Hân không còn sức mà đi lại nên ngồi xổm trên đất, trên vai nóng lên, trong khe hở của cánh tay cô nhìn thấy thiếu tá Lệ là cấp trên cũng hạ mình ngồi xổm bên cạnh cô, vẻ mặt của thiếu tá Lệ trầm ổn hoàn toàn đối lập với vẻ tay chân luống cuống của mình, “Đừng nóng vội, gọi cho bạn bè thân thích hỏi thử xem, có phải là đã được ai dẫn về nhà đi chơi rồi không?”
Bạn bè của nhà họ Ôn ở thành phố C không nhiều, mặc dù biết khả năng Lệ Minh Thần nói là cực kỳ nhỏ bé, nhưng Ôn Hân vẫn gọi điện thoại hết cho những người cô có thể nghĩ đến, thậm chí bao gồm cả nhà hàng xóm và mấy nhà khác Ôn Noãn học chung một trường tiểu học cũng gọi hết một lượt.
Kết quả có thể nghĩ là biết…. không có.
Noãn Noãn, rốt cuộc con bị ai dẫn đi rồi!
Bầu trời đã từ đỏ thành chạng vạng cho đến khi khuya, dưới đèn đường và ánh sao, một chiếc xe chạy như bay trên các đường lớn ngõ nhỏ của thành phố C, khi vút qua một quầy đồ ăn vặt đang chuẩn bị đóng cửa, ông chủ giữ chặt chiếc mũ bị gió xe thổi lên, nghĩ thầm: có xe thì giỏi lắm à, nhanh thêm chút nữa thì còn có thể nhanh hơn cả tên lửa đó.
Cho đến khi trăng lên tới đỉnh đầu, mắt Ôn Hân muốn khóc mà khóc không nổi, thiếu tá Lệ không gì không làm được cuối cùng cũng phát hiện anh cũng không phải là toàn năng, tâm tình nén lại tụ ở trong lòng, bực tức không có chỗ để mà phát tiết.
Thường ngày, Lệ Minh Thần tuyệt đối sẽ trực tiếp bấm còi điên cuồng một trận, giải trừ cảm xúc trong tiếng còi chói tai, nhưng hiện tại anh không thể.
"Bé cưng, chúng ta về nhà xem thử đi, nói không chừng Noãn Noãn đã về nhà trước rồi?” Sau khi đưa ra một đề nghị không hề có sức thuyết phục, Lệ Minh Thần cưỡng ép lái xe chở Ôn Hân về nhà, tiếp tục như vậy, đừng nói là chưa tìm được đứa nhỏ, sợ rằng bộ dạng đó của cô….
Không thể đấm còi, thiếu tá lệ chỉ có thể nắm chặt tay lái, cố gắng dùng cách vặn vẹo để phát tiết.
Không hề bất ngờ, cừa nhà họ Ôn không có chút ánh sáng nào, Ôn Hân đứng ở đó, chậm chạp không bước đi, "Chúng ta lại đi tìm thử nữa nhé?" Cô tội nghiệp năn nỉ, chỉ sợ Lệ Minh Thần trực tiếp nói không với cô giống như hạ lệnh với Tiểu Binh.
Lệ Minh Thần chẳng lẽ không muốn ư, anh cũng thích Noãn Noãn, nhưng vào lúc này, coi như hai người có đi tìm, cũng là hoàn toàn chẳng có mục đích, "Ôn...."
"Cô ơi.... Là cô và dượng út à.... ?" Đêm khuya trong chung cư yên tĩnh, một âm thanh nhỏ như tiếng mèo sữa gần như làm Ôn Hân tưởng rằng mình nghe lầm.
"Lệ Minh Thần, là . . . . . là Noãn Noãn phải không?" Cô nắm cánh tay Lệ Minh Thần hỏi.
"...." Lần này, thiếu tá thính lực A+ cũng không dám khẳng định, anh hướng về phía nơi mới vừa mơ hồ phát ra âm thanh hô một tiếng "Là Noãn Noãn à!"
Sau một trận âm thanh động đậy ở bụi cỏ, một bóng đen nhỏ lao thẳng về phía bọn họ, “Hu hu, cô ơi, .... hu hu....” Nương theo ánh sáng, linh hồn Ôn Hân cũng quay về với thể xác, cô xoa hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy tro bụi, cuối cùng xác định là Ôn Noãn chứ không có lầm.
Cô ngồi xổm xuống một tay kéo Ôn Noãn vào trong ngực, "Tại sao con lại không nghe lời như vậy, bảo con là đừng có chạy lung tung, con đã chạy đi đâu! Biết chúng ta đã lo lắng cho con bao nhiêu không!"
Một vật nhỏ trong ngực Ôn Noãn bị Ôn Hân ôm vào, phát ra một tiếng meo khiển trách, là Tiểu Tiền.
"Cô à, cô mau xem thử Tiểu Tiền đi, móng nó bị thương rồi. Vừa nãy nếu như không phải là nó cào một rạch trên mặt người xấu, Noãn Noãn mới nhân cơ hội đó chạy trốn được, bằng không thì cả đời này con cũng không gặp được cô nữa rồi.”
Cô nhóc một lần nữa trở về trong lòng người thân, bất kể bình thường dù có không tốt thế nào, lúc này Ôn Noãn cũng chỉ là con thú nhỏ bị thương, giống như Tiểu Tiền vậy, nhóc con được Ôn Hân ôm, cả người lại run rẩy.
Vết thương của Tiểu Tiền được đặt ở mức tổn hại cấp bốn trong đánh giá của giới khoa học nghiên cứu về họ mèo, năm móng vuốt ở chi trái bị gãy mất bốn chiếc, chiếc còn lại kia cũng có xu hướng lung lay sắp gãy. Ôn Hân cầm băng gạc dính thuốc, khi băng bó chân của Tiểu Tiền thành chày gỗ trắng, không quên thẩm vấn Noãn Noãn.
Ôn Noãn vừa mới lấy lại được tinh thần làm ổ trên đùi Lệ Minh Thần, muốn nói lại không dám nói. Ôn Hân giận điên người, “Không nói sự thật sau này người xấu lại tới bắt con nữa thì làm thế nào!”
"Cô, cô, con nói là được chứ gì, cô đừng giận...." Ôn Noãn lui lại trong ngực Lệ Minh Thần, "Là bọn họ nói biết mẹ con ở đâu, con mới đi theo tới cổng trường, nhưng sau lại....” Nhớ tới cái cảm giác mình bị ném thẳng vào trong xe đen ngòm, Ôn Noãn lại run rẩy.
Ôn Hân muốn mắng cô bé cũng mắng không được, nhìn thấy người phụ nữ đứng ngoài cửa lúc nãy quên đóng, Ôn Hân bất đắc dĩ lại vô lực nói: “Noãn Noãn, cô ấy chính là mẹ của con.” Chu Giai Di hủy chuyến bay đầu tóc rối bời, sắc mặt tiều tụy nhìn Ôn Hân, nhất thời hơi không thể tiếp thu nổi lời của cô.
Đến lúc Chu Giai Di rời khỏi nhà họ Ôn, Noãn Noãn cũng không nói rõ rốt cuộc là ai muốn lừa gạt cô bé, nhưng ánh mắt trước khi Chu Giai Di đi nói cho cô biết, người kia không thoát khỏi việc có liên quan tới cô ta.
Đã chín giờ mười phút tối, Lệ Minh Thần thu xếp cho bọn họ xong lại đột nhiên đứng dậy muốn đi. Ôn Hân muốn anh ở lại, nhưng cũng hiểu, thân là một quân nhân, anh đã phá lệ vì mình quá nhiều lần rồi.
Cho đến khi vẫy tay tạm biệt anh, Ôn Hân mới nhớ tới: chuyện lễ kỷ niệm tập đoàn ngày mai, cô còn chưa kịp nói với anh....
Ôn Hân ôm Ôn Noãn mắt mở cả một đêm cho đến khi bình minh, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định: hoạt động lần này của Hằng Vũ, cô căn bản cũng không cần phải đi, không có thân phận, hơn nữa không có lập trường.
Nghĩ tới Nghiêm Mỹ làm sao phát hiện ra sự vắng mắt của kẻ vô danh tiểu tốt như cô. Bốn giờ sáng, Ôn Hân đưa ra quyết định xong cơn buồn ngủ mới khó khăn kéo tới.
Biến số nằm ngoài kế hoạch phần lớn đến từ các chuyện phát sinh bất ngờ hoặc là có người đột nhiên can dự vào, tựa như thứ bảy ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn Hằng Vũ này, Ôn Hân đang trốn ở trong nhà quét dọn vệ sinh thì bị một nhóm người từ trên trời rơi xuống kéo lên một chiếc Rolls-Royce mang đi.
Ôn Noãn ở cổng chơi cùng với các bạn nhìn thấy cô “bị bắt đi” giống với mình lần trước, vội vàng vừa khóc vừa đuổi theo sau xe.
Thấy Noãn Noãn té ngã, Ôn Hân tức giận đùng đùng giơ tay cho Tả Tuấn ngồi ở bên cạnh một bạt tai, tay đến được một nửa, lại bị Tả Tuấn giữ chặt, “Cô cho rằng trong nhà có một em trai bản lĩnh tuyệt vời, còn có một em gái không gây họa không sống được, thì người làm anh trai như tôi là đồ ăn để cô hai lần ba lượt động thủ với tôi ư?”
Hôm nay Tả Tuấn hiếm lắm mới đổi mặc đồ trắng ghé đầu dán vào bên tai Ôn Hân nói, hơi thở nóng rực và mùi cơ thể riêng biệt của anh ta truyền đến, Ôn Hân cau mày, "Tả Tuấn, anh như vậy không khác gì lưu manh cả.”
"Lưu manh hay không lưu manh chẳng quan trọng, chỉ là cô đã đồng ý với mẹ kế tôi rồi hôm nay phải đi cùng tôi để tham gia hoạt động này, tùy tiện nuốt lời thật sự không phải là đứa, trẻ, ngoan, ha….” Mấy chữ cuối, anh ta cắn tai Ôn Hân nói xong, liền điều chỉnh ngay ngắn tư thế cơ thể, giọng điệu trở lại bình thường, “Quả bóng hơi đó tôi đã tìm người đến chăm sóc rồi, cô cứ yên tâm đi.”
So bản lãnh chơi xỏ lá với lưu manh, Ôn Hân nhất định thua thất bại thảm hại.
Hoạt động lần này của Hằng Vũ, nói là kỷ niệm thành lập tập đoàn, quy mô cũng không lớn, địa điểm là khu biệt thự Tả Trạch nằm ở ngoại ô thành phố, nhà doanh nghiệp được mời tới lễ chúc mừng đều có máu mặt ở thành phố C.
Bị Tả Tuấn ép vừa mua quần áo, vừa làm tóc, bận rộn hơn nửa ngày, lúc Ôn Hân bị anh ta ép kéo xuống xe, rất nhiều nỗi uất ức trong lòng mới miễn cưỡng vơi đi một chút.
Tả Tuấn nhìn chằm chằm Ôn Hân rồi lại nhìn những người thành công ở thành phố C, vẻ mặt thỏa mãn giống như một người đang cực khát đột nhiên được đưa cho một ly nước, hơi thu lại nét mặt mỉm cười, Ôn Hân và cô ấy, ngay cả sự tận tâm cho công việc rối tinh rối mù cũng giống nhau một cách lạ kỳ, lúc trước anh không rõ lắm, có anh nuôi, có anh yêu, người kia làm gì còn phải liều mạng với sự nghiệp như vậy. Bây giờ Tả Tuấn lại nhìn Ôn Hân, dường như đã hiểu đôi chút, lại giống như chẳng hiểu gì.
"Ánh mắt kiềm chế lại chút đi, lát nữa đợi tới khi thấy Lý Khải Lập cẩn thận con người rớt mất tìm không thấy đâu.” Lý Khải Lập là doanh nhân quốc gia xuất thân từ thành phố C, sự nghiệp hiện giờ đã phát triển đến quốc tế, người như Ôn Hân đối với Lý Khải Lập khẳng định là sùng bái đến chết.
Tả Tuấn đưa khuỷu tay ra, nhìn cô, ý bảo Ôn Hân khoác vào.
Cố ý dặn dò Carl vẽ cho cô kiểu mắt màu nước nhạt thịnh hành ở Paris hiện nay, bóng mắt màu phấn hồng nhàn nhạt hơi chút ánh huỳnh quang làm nền trên mặt Ôn Hân, ngay cả ánh mắt trừng anh cũng vô cùng quyến rũ.
"Tả thiếu gia, tôi chẳng qua chỉ đồng ý với mẹ của ngài tới tham gia hoạt động, những thứ khác tôi không hứa hẹn gì hết, đầu óc anh lại nghĩ ra trò bịp bợm mới mẻ gì đấy, phiền anh tìm người cao siêu khác!”
Ôn Hân mặc váy dài bó ngực, làn váy kéo đất, đứng sóng vai với Tả Tuấn cũng mặc bộ vest trắng, người đứng từ xa nhìn, rất là bắt mắt, mà chỉ có người làm đứng ở cửa đón khách, còn phải cẩn thận từng xíu một mới phát hiện, mặt của đại thiếu gia lúc này…. Méo xệch.
Ôn Hân cười vui sướng, bộ váy đầm hôm nay và đôi giày cao gót có gót nhọn cao mười phân này là cô vừa ý nhất, mặc dù đeo vào có đau, nhưng cái người bị giẫm kia, xem chừng còn đau hơn!
Xa xa Nghiêm Mỹ đứng ở giữa sân, đã sớm nhìn thấy Tả Tuấn và Ôn Hân xuống xe ở cửa, chẳng qua đang vướng năm ba tân khách ở chung quanh phải chào hỏi, nhất thời không đi qua được mà thôi, phải biết rằng, hôm nay mời Ôn Hân tới đây thật ra là có chuyện lớn.
Nghiêm Mỹ thấy bọn họ, Tả Tuấn tự nhiên cũng có thể thấy bà, Tả Tuấn dẫn Ôn Hân trực tiếp đi về phía Nghiêm Mỹ. Đoạn đường này, Tả Tuấn khiến không ít tổng giám đốc các công ty đứng trên sân cỏ mở rộng tầm mắt, phải biết rằng, Tả đại thiếu gia của nhà họ Tả hiện nắm giữ hơn nửa quyền quyết định trực tiếp những quyết sách, đừng nói là ít khi tham gia loại hoạt động thương nghiệp chính thức này, dù có tham gia, cũng chẳng để ai vào mắt, chứ đừng nói chi là bảo bọn họ đi giới thiệu tên tuổi.
"Đây là Quý tổng của Thiên Đạt, Nhạc tổng của Tường Vân, còn có vị này là , Tường Vân nhạc tổng, còn có vị này là người phụ nữ đứng đầu giới doanh nghiệp nổi danh ở thành phố C....Giang Hạ, Giang tổng." Nữ tổng giám đốc ba mươi tuổi đầu nổi tiếng đã lâu được giới thiệu như vậy với đại thiếu gia phong lưu, mặt Giang Hạ lập tức đổi thành Giang Hà, mắt cũng ráng đỏ rồi. (江夏: là sông mùa hạ, 江霞: là sông có màu ráng mây đỏ. Ý của tác giả là Giang Hạ xấu hổ đỏ mặt trước Tả Tuấn)
"Tả thiếu gia quá khen, anh mới là tuổi trẻ tài cao...."
Âm thanh nũng nịu của tổng giám đốc Giang làm chút thiện cảm ban đầu của Ôn Hân nhất thời tan thành mây khói, trên người run lên, nổi cả da gà.
Không biết có phải nhìn thấu vẻ không được tự nhiên của Ôn Hân hay không, Tả Tuấn không tán dóc cùng với đám người càng tụ tập càng nhiều này nên nói hai câu, liền cười ha hả mang theo Ôn Hân rời đi.
Anh vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Như thế nào, nhìn người vẫn luôn sùng bái cảm giác thế nào."
"Hì hì, không phải cũng chỉ là người một mũi hai mắt sao?" Không biết có phải nguyên nhân Tả Tuấn không lỗ mãng nữa hay không, Ôn Hân nói chuyện với anh cũng tự nhiên hơn.
"Dì Nghiêm...." Không đến hai phút Tả Tuấn đã đứng trước mặt Nghiêm Mỹ lại là bộ dạng cả người không có phẩm chất, cả người mặc bộ vest cắt may thật tốt, nút áo bị hành động vươn tay của anh mà tuột ra, trở thành chiếc áo khoác ngắn mở khuy, “Người tôi mang đến cho dì rồi đây.” Tả Tuấn liếc Ôn Hân một cái nói với Nghiêm Mỹ.
Cho tới bây giờ, Ôn Hân mới biết, không phải Tả Tuấn tự biên tự diễn, mặt dày mày dạn, mà là mẹ Lệ Minh Thần yêu cầu cô phải đến, không phải ngày đó mình bị bà nhìn thấy xuất hiện ở nhà họ Tả đấy chứ, nhưng điều này cũng không thể đại biểu cái gì, tại sao….
"Phu nhân, khách đến khá đủ rồi, xin hỏi hôm nay là rượu gì?" Một người làm đứng ở sau lưng Nghiêm Mỹ nhỏ giọng hỏi thăm.
"Tình hình hôm nay, thế nào cũng phải lấy ra rượu ngon thiết đãi khách mới đúng, dì Nghiêm, tôi làm lụn bại kho rượu của ba dì chắc sẽ không để ý chứ?" Ôn Hân nhìn Tả Tuấn nói chuyện với mẹ kế vẫn quen nháy đôi mắt phượng kia của anh tam trong lòng không khỏi cảm thán: ngựa đực chính là ngựa đực, đi tới đâu trong người cũng bay ra mùi hormone giống đực nồng nặc.
Khi Ôn Hân tỏ vẻ khinh thường, Nghiêm Mỹ lại sớm đồng ý với Tả Tuấn, không những đồng ý, mà còn kèm thêm: "Đi đi, chọn rượu tốt vào, thuận tiện dẫn Ôn tiểu thư qua thưởng thức phẩm vị cất giữ rượu của ba con như thế nào."
Thật đúng là khoảng tiếu đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt (), Nghiêm Mỹ nói một câu, Ôn Hân liền thích hợp làm người hầu “bị thưởng rượu”.
Nhưng khi thật sự đi vào trong kho rượu nhà họ Tả, trong lòng Ôn Hân vẫn cảm thán một câu…. chuyến đi này không uổng.
Ngoài lúc xuống bậc thang thì làn váy dài và giày cao gót hơi bất tiện, hại Ôn Hân đi lại phải cẩn thận dè dặt ra, đi vào trong hầm rượu, cô mới coi như mở mang kiến thức hiểu cái gì là cất rượu. Nhiệt độ của hiệu ứng wind-chill () thấp khoảng ℃ làm Ôn Hân vừa mới ở dưới ánh mặt trời đi vào cảm thấy thấm lạnh, cô xoa xoa cánh tay, đi dọc theo từng dãy giá rượu.
"Những thứ này đều là cha anh cất giữ sao?" Ôn Hân nhìn chai rượu đỏ dính đầy bụi bặm trên kệ, hỏi Tả Tuấn ở sau lưng cô.
"Tôi nói là tôi cất, cô tin không?" Mùi hormone nghiêm trọng, ngựa đực ở sau lưng lại đang tự luyến.
"Đoán chừng anh thích cất giấu phụ nữ hơn." Ôn Hân nói thật, cô nhìn chằm chằm một chai đặc biệt cũ trước mặt, không nhịn được đưa tay sờ lên phía trên, "Tả Tuấn, chai rượu này phải có rất nhiều năm rồi hả?"
Không đợi Tả Tuấn trả lời, cánh cửa đang mở lúc bọn họ vừa đi vào đột nhiên hạ xuống cái cạch rồi đóng lại.
Ôn Hân vuốt ngực, bị âm thanh làm hết hồn, hỏi, "Sao cửa lại đóng?"
Ngựa đực buông rượu trong tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tiểu thư, chai rượu cô đụng vào đó là chai đáng giá nhất của nhà tôi, giá năm ngoái là sáu con số, đơn vị tính là dollar, cô cho rằng nhà tôi sẽ ngu ngốc đến nỗi để người ta đụng vào hoặc là lấy đi cũng chẳng có biện pháp nào sao? Tiểu thư, cửa đóng, chúng ta chỉ có thể đợi bọn họ tới mở cửa….”
Giọng của Tả Tuấn bất đắc dĩ lại nhẹ nhàng, tình cảm anh ta không quan trọng, bị nhốt trong mật thất với một cô gái mười phút, nửa tiếng đi ra cũng chẳng sao, nhưng cô thì không giống vậy a!
Ôn Hân nhiều lần thử phát hiện cửa thật sự không mở được, đột nhiên cô cảm thấy sau lưng nóng lên.
Tả Tuấn ôm lấy cô!
Nghiêm Mỹ bây giờ là dáng vẻ của một bà mẹ kế từ ái, bà có ý tốt muốn làm dịu mối quan hệ giữa Tả Tuấn và ba anh ta, nhưng khi bà biết được chân tướng….
() Đây là câu thơ trong bài Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của tác giả Tô Thức. Thời Tam Quốc, Tào Tháo đem quân đánh Ngô. Chu Du, tướng nước Ngô dùng mưu phá tan quân Tào ở sông Xích Bích. Trận đánh quãng sông này là trên bờ nam sông Trường Giang, thuộc huyện Gia Ngư, tỉnh Hà Bắc ngày nay. Còn Tô Thức ra chơi sông Xích Bích là khúc sông ở ngoài thành Hoàng Chương.
() Hiệu ứng wind-chill là hiệu ứng làm mát thứ cấp đạt được khi làn gió nhẹ thổi qua da người (giống với hiểu quả tạo ra từ quạt gió) làm bay hơi hơi ẩm trên da. Sự bay hơi này tạo ra cảm giác mát hơn.