Thiệu Từ Tâm không biết Ôn Úc vì cái gì một hai phải cùng mình thêm bạn lại.
Nàng đã từng bị tổn thương, tâm sẽ không bởi vì Ôn Úc người này tới gần mà cảm thấy vui mừng.
Mối quan hệ giữa các nàng đã là sai lầm, cũng đã là dĩ vãng, cũng không có bất luận nơi nào đáng giá để tưởng niệm.
Nếu mọi người đã chia tay trong hoà bình, vậy các nàng, ai đi đường nấy không phải rất tốt sao?
Thật sự làm người ta hiểu không nổi cái tra nữ này.
Thu hồi di động, nàng khẽ nhìn Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn ngồi ở sô pha, thong dong bình tĩnh, ưu nhã vô cùng, phảng phất bất luận cái gì cũng đều không thể đả động đến cô.
Nhìn Ôn Chi Hàn như vậy, Thiệu Từ Tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.
— không sao cả, dù sao mình cũng không sợ Ôn Úc cái tra nữ này, hừ!
Ôn Úc biết Thiệu Từ Tâm sẽ không làm mất mặt trưởng bối.
Cô ta cũng biết Thiệu Từ Tâm sẽ không dám block hay unfriend nàng, bởi vì cô ta sẽ hướng trưởng bối cáo trạng.
Cái thủ đoạn này có chút ti tiện ấu trĩ, nhưng nếu là vì theo đuổi vợ, thì không sao cả miễn là không ảnh hưởng toàn cục.
Cô ta lại trở nên yên tâm thoải mái.
Thiệu Từ Tâm rốt cuộc là diễn viên chuyên nghiệp, quản lý biểu tình cực kỳ thành thục, Ôn Chi Hàn không nhìn thấy không cao hứng trên mặt nàng.
Nhưng cũng không thấy có bao nhiêu cao hứng.
Người này xác thật đã từng rất thích em gái mình, xác thật bị tổn thương đến mức nhìn thấy đối phương chủ động cũng không có tâm tình nhốn nháo.
"Ba, mẹ, con vừa nãy còn chưa có mang Từ Tâm tham quan trong nhà xong, con lại dẫn em ấy đi xem."
Ôn Chi Hàn buông ly trà trong tay, đứng dậy, hướng Thiệu Từ Tâm vươn tay.
"Từ Tâm."
Nhượng Na không hề hai lời, vỗ vỗ lưng Thiệu Từ Tâm: "Đi thôi đi thôi."
Thiệu Từ Tâm không cần nghĩ ngợi mà nắm lấy cái tay mảnh khảnh xinh đẹp kia.
Các nàng vai kề vai, đi lên lầu, ngay cả bóng dáng cũng thân mật xứng đôi.
Không cần đối mặt Ôn Úc, Thiệu Từ Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi rất to, nghiêng đầu hướng Ôn Chi Hàn lộ ra tươi cười thập phần chân thành tha thiết: "Cảm ơn."
Ôn Chi Hàn ý cười ôn nhu: "Coi như là cảm ơn dì chuẩn bị lễ vật cho chị, cũng cảm ơn em hống ba mẹ chị vui vẻ."
Thiệu Từ Tâm thấy thế, hỏi: "Thế nào, em, người nào đó họ Thiệu biểu hiện rất tốt nhỉ?"
Nàng đem vợ chồng Ôn Hành Vân hống đến vui vẻ như vậy, biểu hiện tốt như vậy, Bồ Tát còn không mau khen nàng?
Ôn Chi Hàn cười vén tóc dài của nàng lên: "Tốt, nhưng mà hình tượng nhân vật của em giống như chưa có biểu hiện ra ngoài?"
Cô chỉ chính là cái "Yêu cô yêu đến thở không nổi" kia.
Thiệu Từ Tâm khí thế hùng hồn: "Em sửa lại."
Ôn Chi Hàn: "Đổi thành cái gì?"
Thiệu Từ Tâm: "Tiểu Điềm Điềm."
Ôn Chi Hàn nghe vậy dừng một chút, rồi sau đó cười khẽ ra tiếng.
Đối với ba mẹ cô mà nói, này xác thật rất ngọt.
Thiệu Từ Tâm cũng không có biện pháp, nhân vật lúc trước căn bản không dùng được, vẫn là nên bật kỹ năng chuyên môn, hống vợ chồng Ôn Hành Vân vui vẻ.
Hai người đi tới lầu hai.
Diễn kịch vẫn là phải diễn đến cùng, hai tay vẫn nắm như trước không buông ra.
Ôn Chi Hàn giọng nói mềm nhẹ giới thiệu bố cục trong nhà cho Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm đều biết, nhưng mà ngại ghê, cái này không chút nào cản trở việc nàng đang giả bộ không biết.
Thiệu Từ Tâm hiện tại cảm giác chính mình chính là diễn trong diễn.
Cùng Ôn Chi Hàn diễn đối phó người khác, sau lại diễn đối phó Ôn Chi Hàn.
Cuộc sống mà, quả nhiên toàn phải dựa vào kỹ thuật diễn.
Dần dần, chung quanh các nàng không có người.
Ôn Chi Hàn nghiêm túc giảng giải, đã quên buông tay ra.
Thiệu Từ Tâm cũng không chú ý tới việc này, vẫn là chờ cô nói xong mới nhớ tới hai tay các nàng vẫn còn nắm.
Ôn Chi Hàn buông tay Thiệu Từ Tâm ra, ôn nhu áy náy nói: "Xin lỗi, đã quên."
Thiệu Từ Tâm thật ra không sao cả, nàng cũng không phản cảm Ôn Chi Hàn, dắt cái tay cũng không rớt miếng thịt nào, hơn nữa, hiện tại các nàng dắt tay càng ngày càng thuần thục.
Hoặc là nói, Ôn Chi Hàn chủ động dắt nàng càng ngày càng thuần thục.
Thiệu Từ Tâm ánh mắt vừa chuyển, nhìn về phía tai Ôn Chi Hàn.
— nhưng mà hiện tại tai của chị ấy không có đỏ.
"Ôn Chi Hàn." Thiệu Từ Tâm nói: "Hiện tại chị dắt tay em giống như không còn thẹn thùng nữa nha."
Ôn Chi Hàn thần sắc thản nhiên, khóe môi ý cười không giảm: "Quen rồi."
Thiệu Từ Tâm đột nhiên thấy tiếc hận mà phát ra một tiếng: "Ah....!Thật đáng tiếc nha."
"......"
Ôn Chi Hàn: "Không cần đáng tiếc loại chuyện này."
Nói xong bố cục, hai người lại đến ban công ngồi một lát.
Nghỉ ngơi nhiều một hồi, Thiệu Từ Tâm liền phải cáo từ.
Nàng không có tính toán ngủ lại qua đêm, để tránh cho Ôn Chi Hàn thêm phiền toái.
Dựa vào lưng ghế, bắt đầu hồi tưởng hành vi của Ôn Úc mới vừa rồi, Thiệu Từ Tâm không nhịn được mà mở miệng: "Em của chị đến tột cùng là muốn làm gì?"
Ôn Úc dựa vào vợ chồng Ôn Hành Vân chống lưng, làm cho nàng hiện tại cũng không dám block chị ta.
Nàng còn không nghĩ khiến cho gia trưởng biết nàng cùng Ôn Úc đã từng yêu đương, không cần thiết, cũng thực phiền toái, vạn nhất bọn họ hoài nghi nàng đối với Ôn Chi Hàn tính kế liền không tốt.
Ôn Chi Hàn nhìn thời gian sắp h, một lát sau, mở miệng nói: "Chắc là nó hối hận."
Thiệu Từ Tâm lần này lại muốn phản bác, nhưng nghĩ nghĩ, chung quy không có mở miệng phản bác.
— gặp quỷ hả trời, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Ôn Úc hối hận.
Nhưng chị ta không phải tiện sao?
Thời điểm nàng thích chị ta như vậy, trong mắt chị ta không có nàng.
Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ, chị ta lại tưởng niệm nàng đã từng tốt với chị ta như thế nào, vòng vèo trở về cầu nàng hợp lại.
Hơn nữa nàng đã kết hôn, là vợ của người khác, cầu hợp lại chẳng khác nào cạy góc tường người ta chứ!
Này không phải cái người mạch não tắc nghẽn mười năm có thể làm ra được việc này đâu???
"Chị ta thật sự rất kỳ quái."
Thiệu Từ Tâm lý tính khách quan mà đánh giá một chút, đôi tay ôm ngực.
"Bất quá, mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không thích chị ta nữa."
Ôn Chi Hàn nghe vậy, quay đầu nhìn về phía nàng, tiện đà lại dịch khai tầm mắt, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Thiệu Từ Tâm ẩn ẩn phát giác một chút cái gì: "Lời này của chị.....!Có phải có ý tứ khác hay không?"
Ôn Chi Hàn trấn định tự nhiên nói: "Từ Tâm, cuộc hôn nhân này không thể kết thúc quá nhanh, em có thể xem chị như Bồ Tát, nhưng không thể lợi dụng chị đến quá mức rõ ràng, hiểu không?"
Thiệu Từ Tâm chớp chớp đôi mắt.
Đúng vậy, Ôn Chi Hàn chịu đựng nàng đem cô xem như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, lại không đại biểu cô thật sự thành Phật vứt bỏ hồng trần.
Người trước mắt nàng, bản chất là thương nhân thành công, cô làm mỗi một việc nhất định đã có tính toán tỉ mỉ, cũng có thứ không thể chịu đựng.
— tỷ như vợ mình cùng bản thân kết hôn nhanh chóng, ly hôn cũng trong chớp mắt, chỉ vì một đứa em luôn cùng cô đối nghịch.
"Yên tâm, em hiểu mà." Thiệu Từ Tâm nói.
Ôn Chi Hàn gật đầu, lại trầm mặc một lát, tiện đà quay đầu nhìn nàng nói: "Có lẽ, chúng ta hẳn là nên vì đoạn hôn nhân này thiết lập một cái thời hạn tối thiểu?"
Thiệu Từ Tâm: "......!Ví dụ như?"
Ôn Chi Hàn mỉm cười.
"Ba năm."
"Trong khoảng thời này nếu có biến hóa, đến lúc đó lại bàn tiếp."
Thiệu Từ Tâm nghe được sửng sốt, chớp chớp mắt, thực mau liền phản ứng lại đây: "Được, theo lời chị nói mà làm."
Dù sao nàng cũng đã đóng cửa trái tim, vậy cùng Ôn Chi Hàn gắn bó đoạn hôn nhân chỉ có cái vỏ ngoài này, một năm hay ba năm thì có cái gì khác nhau đâu?
Hơn nữa tính cách Ôn Chi Hàn ôn nhu như vậy, các nàng ở chung sẽ rất ổn.
Tiếp theo Ôn Chi Hàn nhận được một cuộc gọi công việc, tạm thời rời ban công.
Thiệu Từ Tâm một mình ở trên ban công, đợi người trở về.
Ngồi một lát, rảnh rỗi không có việc gì, nàng đứng dậy nhìn phong cảnh xa xa.
Trời trong mây trắng, gió thu cũng có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thiệu Từ Tâm đoán là Ôn Chi Hàn, vừa xoay người vừa nói: "Nói chuyện điện thoại xong rồi?"
Mà sau khi nàng thấy rõ khuôn mặt người tới, bỗng nhiên đình chỉ khả năng ngôn ngữ.
Người đứng ở cửa ban công, không phải Ôn Chi Hàn, mà là Ôn Úc..