Dạ dày của Lê Anh Thi lại bắt đầu cuồn cuộn, Lê Anh Thi nhìn ông xã nhà mình đáp với giọng nói yếu ớt: " Phải....!phải....sinh.."
Đôi mắt của Trương Gia Huy đã đỏ ngầu, anh áp mặt vào lưng cô, Lê Anh Thi cũng không biết được rằng cơ thể của anh đang run lên hay là của bản thân mình nữa.
Anh nâng mặt của cô lên lau khóe miệng tái nhợt giúp cho cô đáp: " Không cần đâu, anh chỉ cần một mình em là đủ rồi! "
Khoé mắt của cô lúc này đã ào ạt nước mắt nhìn anh, bàn tay lạnh ngắt của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh nói với giọng nói đầy kiên định: " Ông...!ông xã...!em...!em....!muốn....sinh..."
- ---------------
Viên Hoa lặng lẽ đưa ly nước ấm đến, cô nhìn Lê Anh Thi cảm thấy đau lòng nhẹ giọng lên tiếng: " Thiếu phu nhân… "
" Ra ngoài.
" Trương Gia Huy cứ thế ôm Lê Anh Thi vào trong lòng ngực của anh, lạnh giọng nói, đôi mắt của anh đỏ sậm khí lạnh quanh anh ngày một tăng cao làm cho người làm và quản gia cũng phải khiếp sợ.
Viên Hoa khôm người, đặt ly nước ấm lên bồn rửa tay bên cạnh, cô nhanh chóng xoay người ra ngoài, cõi lòng của cô lúc này cực kỳ rối ren.
Trương Gia Huy cuối đầu, nghiến răng nói từng chữ: " Bảo bối nhỏ, chúng ta không sinh nữa, phá nó đi.
"
Lê Anh Thi rất lâu sau đó mới đó mới có thể bình phục hơi thở, mím môi nhìn thẳng vào anh đáp: " Không phá đâu.
Ông xã, chúng ta sẽ sinh bé con ra được không? "
Trương Gia Huy nâng cầm cô lên, đôi mắt anh đầy sự đau lòng đáp: " Nghe anh, không đáng đâu..."
Bé con chưa ra đời khi biết mình không được ba ba chào đón: " … "
" Vì anh, rất đáng.
" Lê Anh Thi vùi mặt vào lòng ngực rắn chắc của anh, hít một hơi thật sâu nhẹ giọng đáp: " Ông xã, chân em tê rồi! ".
truyện ngôn tình
Một câu nhẹ nhàng của cô nhưng ở trước mặt anh lại rất đáng yêu, không chỉ vậy anh cũng không muốn cô chịu khổ khi phải sinh con cho anh.
Anh thật sự không thích trẻ con, hơn nữa đối với anh, cô còn quan trọng hơn đứa trẻ gấp bội phần.
Trương Gia Huy mãi vẫn không hề nhúc nhích, tâm tư rối ren trong lòng gần như khiến cho anh phải nãy sinh sự tàn độc khó mà kiềm chế được.
Vào lúc này đây, giữa Trương Gia Huy và Lê Anh Thi gần như không ai có thể thuyết phục được ai trong hoàn cảnh như thế này.
Đối với anh mà nói, sức khỏe của cô còn quan trọng hơn việc sinh con.
Không chỉ có vậy, anh vẫn có thể chấp nhận con nuôi cho dù cô không thể sinh được.
Nhưng anh nhất quyết không thể chịu đựng được khi thấy cảnh cô ốm nghén như thế này, quan trọng nhất chính là vì ốm nghén mà cô vợ nhỏ của mình lại không thể ăn không ngon ngủ không yên.
Trừ khi cô xuống nước mà làm nũng thì e rằng sẽ có triển vọng hơn đó.
Chẳng hạn như lúc này, cô có thể cảm nhận được chứng hoang tưởng của anh đã phát tác, Lê Anh Thi cũng vì thế mà vùi đầu vào hỏm cổ của anh, dùng trán mướt mồ hôi cọ lên cằm nhọn của anh nói: " Ông xã, chân em lạnh lắm.
"
Giây kế tiếp, anh dùng đôi tất trong túi quần giúp cô mang vào, sao đó mới ôm cô rời khỏi phòng vệ sinh.
Ba trợ thủ đang mang tâm trạng nặng nề khi nghe thấy giọng nói của lão đại nhà mình: " … "
Họ biết Lê Anh Thi chính là sinh mạng của lão đại nhà họ, nhưng việc mang cũng chỉ là ý của ông trời mà.
Đâu thể nào trách bé con được chứ, họ thật sự cảm nhận được khi bé con của Lê Anh Thi vừa chào đời sẽ bị ba ba ghim mất.
Lê Anh Thi vừa nghiên đầu muốn cầm lấy ly nước, nhưng khi đầu ngón tay của cô vừa chạm vào cái ly thì Trương Gia Huy đã ôm cô ra ngoài rồi.
Theo quán tính, tay cô bị trượt khỏi ly nước, ly nước từ đó cũng đã ngã xuống, lặng vòng tròn rồi rơi xuống sàn một tiếng xoẻng rồi bể vụng.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn cái ly thủy tinh vỡ vụng bất giác thở dài một hơi, dúi đầu nhỏ vào hỏm cổ của anh nhẹ giọng đáp: " Ông xã, ốm nghén đâu phải bệnh đâu.
Một thời gian sau sẽ hết thôi mà.
"
Gần hai giờ sáng, anh ôm cô trở về phòng ngủ chính nằm trên tầng ba, dù gì anh muốn quyết định thế nào thì cũng phải lấy sức khỏe của cô ra đặt ưu tiên trước.
Có muốn giữ hay phá đứa trẻ đi chăng nữa anh cũng phải để cô nghỉ ngơi trước, dù sao cả ngày hôm nay cô vừa ốm nghén xong cơ thể cũng đã mệt mỏi nên anh chỉ có thể im lặng ôm cô trở về phòng tắm rửa giúp cô rồi mới ôm cô trở lại giường ngủ.
" Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
Có gì mai chúng ta sẽ bàn lại.
" Trương Gia Huy vẫn không lạnh không nhạt nhìn bụng nhỏ của cô, sau đó anh vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
Cả hai cứ thế mỗi người một tâm trạng mà chiềm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, anh đã rời khỏi biệt thự rất sớm với vẻ mặt đầy sát khí đến Trương Thị, còn cô có vẻ vẫn rất mệt đã đánh một giấc đến gần chín giờ sáng.
Khi cô thức dậy luôn có thói quen sờ chỗ trống bên cạnh mình, có vẻ anh đã rời đi khá sớm nên chỗ bên cạnh cũng đã lạnh dần rồi.
Lê Anh Thi cứ vậy liền vén chăn ra đi vào phòng tắm rửa rồi mới đi xuống dưới nhà, lúc này cô cũng chỉ nhìn thấy quản gia và vài người giúp việc vẫn đang loay hoay với công việc của mình.
Đúng lúc này, Viên Hoa cũng đã từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô liền đi đến cầu thang dìu cô đi xuống: " Thiếu phu nhân, sau cô lại thức sớm thế? "
" Tại tôi ngủ không ngon thôi.
" Lê Anh Thi được Viên Hoa dìu ngồi xuống ghế rồi nhìn xung quanh vẫn không thấy anh.
Viên Hoa vừa nhìn thấy hành động của cô liền đáp ngay: " Người đang kiếm lão đại sao? Nếu kiếm lão đại thì Huy Gia đã đến Trương Thị từ sớm rồi! ".