Không lâu sau thì anh cũng đã dùng xong bữa tối của mình, sau đó liền ôm cô trở về phòng khách xem TV.
Lúc này trên bàn trà đã được người làm bài ra hai đĩa trái cây cùng với trà xanh và bánh ngọt.
Trương Gia Huy bắt chéo chân ôm cô vào lòng, tay cầm nĩa xiên miếng dứa dưa đến trước miệng cô, Lê Anh Thi nằm trong lòng ngực anh cứ thế mà mở miệng cắn miếng dứa vị chua ngọt của nó khiến cô thấy thích đến mức lim dim mắt để hưởng thụ.
- ---------------
Ánh sáng đèn phòng khách trở nên rất ấm cúng tạo ra không khí gia đình hòa thuận.
Nếu không có điện thoại lúc nữa đêm kia, Lê Anh Thi cảm thấy cuộc sống thật đáng mong chờ nha.
Lê Anh Thi đã ngủ, nhưng đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình, mê man mở mắt, phải mất một lúc cô mới có phản ứng lại.
Điện thoại của cô thường được anh đặt ở trên tủ đầu giường vẫn đang lập lòe ánh sáng, Lê Anh Thi chớp chớp mắt cầm điện thoại, ấn nút nghe giọng nói của cô không hề thân thiện cho mấy lên tiếng: " Nói.
"
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói không mấy thân thiện của cô mà bật cười, rít một hơi thuốc phả ra đáp: " Ôi chao, bé con nhà ta ngủ sớm thế à? "
" Ngọc Khánh, chị gọi cho em để nói như thế à? "
Lê Anh Thi có một chứng bệnh đó là cáu gắt sau khi ngủ dậy, trong tình huống nhạy cảm như bây giờ, thiếu ngủ thì cô sẽ rất khó ở.
Ngọc Khánh cũng không dám khiêu chiến với lực chiến đấu của nhóc con mình mình nên cô cũng lên tiếng nói: " Vụ việc ba tháng trước em nhờ chị đều tra đã có kết quả rồi.
"
Dứt lời cô ta lại thở dài: " Không thì em cứ ngủ trước đi, mai chị sẽ gọi lại cho.
"
" Tút tút tút… "
Ngọc Khánh nhìn điện thoại mà mỉm cười, nhóc con nhà cô vẫn giống như lúc trước vậy không có gì thay đổi.
Chỉ có đều bây giờ nhóc con nhà cô bây giờ là tiểu công chúa của Vũ tộc, đúng là chuyện không thể ngờ mà.
Lê Anh Thi cúp điện thoại xong định xoay người ngủ tiếp, nhắm mắt mơ hồ mấy giây, vươn tay sờ bên giường mới phát hiện Trương Gia Huy không có ở đây.
Đệm giường hơi lạnh, chắc chắn anh đã rời giường khá lâu rồi.
Lê Anh Thi chớp mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu cầm điện thoại, nhíu mày gọi lại cho Ngọc Khánh: " Chị nói có kết quả của vụ việc ba tháng trước của em sau? "
" Ừ, chị đã đều tra ra thì thông tin của vị tiểu thư nhà họ Lê giàu bật nhất nước Hoa kia đã mất tích một cách thần kỳ.
Những hình ảnh của cô ấy đều bị xóa sạch như thể cô ấy chưa bao giờ tồn tại vậy.
Hơn thế, trong tin tức mà chị tra ra thì dòng thứ tư nhà họ Trương có ý thù địch lớn với tiểu thư nhà họ Lê đó.
Không chỉ có vậy, vị chị họ của dòng thứ này đã nảy sinh tình cảm với Huy gia nên đã muốn ra tay với cô ấy nhằm đoạt chiếm thân phận để tiếp cận Huy gia đó.
" Ngọc Khánh ngước mắt nhìn bầu trời đầy âm u kia, thở dài đáp.
Có lẽ cuộc chiến của gia tộc sẽ không bao giờ có hồi kết rồi đây.
Vì sao à?
Bởi vì lòng tham con người sẽ không bao giờ biết đủ là gì đâu.
Họ sẽ nhẫn tâm mà làm hại mọi người hoặc chính người thân họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kỳ ai đâu.
Nghe Ngọc Khánh nói, Lê Anh Thi trầm ngâm suy nghĩ: " Em biết rồi.
"
Trò chuyện thêm đôi câu thì cô cũng đã cúp máy, nét mặt thoáng chốc đã trở nên nặng nề.
Cô biết, cuộc chiến giữa các gia tộc sẽ còn đó và mãi mãi không hồi kết.
Chỉ có Lê gia, họ luôn chung sống hòa thuận nên việc này đối với cô lúc này khá bất ngờ.
Cô ngồi trên giường ngây người một lúc lâu, nghiên người nhìn khoảng trống bên cạnh, đưa tay vén chăn bước xuống giường.
Đêm khuya vắng người, khắp biệt thự cũng đã chìm vào khoảng không gian yên tĩnh.
Phòng ăn, phòng làm việc, phòng sách kể cả phòng trà, cô đã tìm hết một lượt vẫn không thấy anh đâu.
Lê Anh Thi đi đến phòng bếp để lấy chút nước uống, lúc đi lên tầng cô cũng đã lướt qua phòng khách nhìn ra cửa sổ đã thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đứng ngoài ban công hành lang để hút thuốc.
Cô đi đến trước cửa sổ, cẩn thận quan sát từng cử chỉ và hành động của anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch như hôm nay, Trương Gia Huy
đứng một mình chăm điếu thuốc rít một hơi, hai tay chống lên ban công như suy nghĩ gì đó, điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay anh còn đang cháy lập lòe.
Tiếng kim đồng hồ thì tích tắc tích tắc quay theo thời gian, lúc cô ngước nhìn đã thấy kim đồng hồ chỉ đúng một giờ rưỡi.
Lê Anh Thi chậm rãi đi ra ngoài ban công nơi anh đang đứng hút thuốc, như cảm nhận được có người đi đến anh liền xoay người lại nhìn.
Mắt thấy cô, anh liền dụi điếu thuốc trên tay ngay, đưa tay ra kéo cô vào lòng để ủ ấm, lòng bàn tay anh xoa nhẹ lưng giúp cho cô thoải mái hỏi: " Sao không ngủ mà đi xuống đây tìm anh? "
Lê Anh Thi được anh ôm trong lòng, vòng tay ôm lấy eo anh đáp: " Em giật mình thức dậy không thấy anh mới đi tìm.
"
Nghe câu trả lời của cô, anh cuối người hôn lên trán cô: " Vậy anh ôm em trở về phòng ngủ nha.
"
Lê Anh Thi gật đầu, thực chất cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì thiếu vắng anh nên cô đã giật mình thức giấc.
Trở lại phòng ngủ, anh ôm cô đặc lên giường ngủ còn bản thân đi tắm cho vơi đi mùi thuốc lá.
Nữa tiếng sau, anh trở ra với một bộ quần áo ngủ khác, rồi mới nằm xuống giường ôm cô vào lòng..