Vũ Ánh Tuyết gật đầu, đưa tay cho anh đỡ mình, sau đó nhìn quản gia khẽ gật đầu.
Đến khi cả hai vào bên trong, Vũ Khải Phong mới lên tiếng trước: " Bé con, tạm thời con sẽ ở đây, Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) sẽ chăm sóc cho con khi daddy không ở đây có biết không? "
" Daddy con biết rồi.
" Vũ Ánh Tuyết gật đầu trả lời.
Vũ Khải Phong mỉm cười rồi nhìn về phía Y Hiểu: " Y Hiểu, tạm thời cô sẽ thay tôi ở đây chăm sóc cho con bé, những chuyện khác cô nhớ chú ý cẩn thận tránh để bé con nhà tôi bị dị ứng với những thứ không tốt.
"
- ---------------
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) gật đầu nói đã hiểu rồi nhìn về phía cô lễ phép chào hỏi: " Tiểu công chúa, tôi là Y Hiểu sau này mong được cô chỉ bảo thêm.
"
Vũ Ánh Tuyết khẽ cười, cô nhìn Y Hiểu rồi lại nhìn một lượt quanh phòng khách, cô lại nhìn Vũ Khải Phong nói: " Daddy, con muốn về phòng ngủ mọi người cứ tự nhiên.
"
Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi)xoa đầu cô cười, mắt nhìn về phía người làm, họ hiểu ý đi đến dìu cô trở về phòng ngủ ở tầng ba.
Trong phòng khách, Vũ Khải Phong lập tức lật mặt ngay: " Trong thời gian tôi không ở đây, nếu có những con người lạ mặt ve vãn ở quanh dinh thự liền báo cho tôi ngay có biết không? Còn nữa sức khỏe của bé con không được tốt nên mọi người nhớ để ý đến khẩu phần ăn của con bé có biết không? "
" Ông chủ, yên tâm các bác sĩ dinh dưỡng sẽ đến vào trưa nay.
" Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) lên tiếng.
Vũ Khải Phong gật đầu, anh cũng khá yên tâm khi để cho trợ thủ của mình ở lại đây.
Với lại trưa nay anh cũng còn có việc gấp nên không ở lại đây cùng với bé con nhà mình.
Anh cầm lấy áo khoác trên ghế sofa rồi mới rời khỏi nhà, vừa bước ra cửa liền thấy Sever đang đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy anh Sever cuối người lên tiếng: " Lão đại, anh đến công ty luôn sao? "
" Ừ, cậu sắp xếp người tuần tra trong ngoài dinh thự đi.
Những người đó đã âm thầm lặng lẽ đến đây rồi.
" Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi) giọng nói âm u không gợn sóng ra lệnh cho Sever.
Sever nghe vậy gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi sắp xếp người theo lời dặn dò của anh.
Cuối cùng đoàn xe hoàng gia Bugatti Veyron của Vũ tộc cũng đã rời khỏi dinh thự duy chuyển đến tập đoàn Vũ Thị.
Y Hiểu mắt thấy lão đại nhà mình đã rời khỏi thì nhanh chóng đi vào bên trong giám sát đầu bếp và các chuyên gia dinh dưỡng chế biến món ăn cho cô.
Ở phòng ngủ tầng ba, kể từ lúc người làm dìu cô lên đây thì cô đã không cho phép người làm tùy tiện đi vào.
Trên giường ngủ, cô cầm điện thoại nhìn cột sống mà nhíu mày, ở đây thật sự không có sóng điện thoại vậy cô sẽ liên lạc với ông xã của mình bằng cách nào đây.
Cùng lúc đó, ở biệt quyển của Trương Gia Huy đã rơi vào trạng thái hầm băng lạnh lẽo.
" Lão đại, xin lỗi vì đã không thể tìm được vị trí của mợ cả.
" Trần Quang cuối người nhận mọi trách nhiệm về mình, anh không thể nào ngờ mọi một chỗ ở Pháp đều có tai mắt của lão đại, nhưng sao vẫn không thể tìm thấy tung tích hay là định vị trong điện thoại của cô.
Trương Gia Huy càng lúc càng âm trầm hơn, anh không thể nào ngờ Vũ Khải Phong lại ra tay trong lúc anh rời khỏi cô.
Anh cũng không biết hiện tại thế nào, có thể ngủ ngon hay không khi anh không ở cạnh đây.
Anh cũng không biết cô hiện tại có đang khóc khi không có anh ở cạnh không.
Đáng chết!!!
Bà xã, yên tâm anh sẽ sớm đến đón em về nhà ngay...
Vũ Ánh Tuyết (Lê Anh Thi) trong lúc này thật sự đang rất nhớ anh, cô ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn về xa xăm.
Không biết giờ này anh đã thế nào, có ăn uống đàng hoàng hay không?
Bệnh hoang tưởng và chứng hưng cảm của anh có phát tác hay không?
Ông xã em và con rất nhớ anh đó.
Không bao lâu cô cũng đã thiếp đi ở bên ghế cạnh của sổ.
Mới đó đã xế chiều, Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) đã lên tầng ba đứng trước cửa phòng rõ cửa để đánh thức cô dậy: " Tiểu thư, cô thức chưa? "
Đáp lại cô không gian ấm áp bên trong phòng ngủ, thấy vậy cô cũng hơi lo lắng nên đành mạn phép mà dùng chìa khóa dự phòng
mở cửa phòng của cô.
Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Vũ Ánh Tuyết nằm ở ghế lười đặt ở bên cạnh cửa sổ, cô lúc này khẽ thở phào tưởng đâu tiểu thư nhà họ xảy ra chuyện mất.
Cô nhẹ bước chân đi đến chỗ của cô nhìn xuống liền thấy những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt, chứng tỏ tiểu thư nhà họ đã khóc rất lâu nên hai mắt cũng đã sưng lên rồi...
Y Hiểu thấy vậy liền đi đến phòng tắm lấy khăn đem giặt với nước ấm rồi mới đem ra lau mặt rồi đắp lên đôi mắt giúp cho cô để chúng bớt sưng.
Như cảm giác được có người bước vào lãnh địa của mình, Vũ Ánh Tuyết nhíu mày lạnh giọng nói: " Ai cho phép các người tùy tiện vào phòng của tôi? Ra ngoài.
"
Có thể do cô đã khóc rất lâu nên giọng nói cũng đã khàn, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến khí lạnh quanh cô.
Y Hiểu nheo mắt nhìn cô, cô không hề sợ hãi mà nhẹ giọng khuyên nhủ: " Tiểu thư, cô đừng tức giận.
Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô và đứa nhỏ trong bụng của cô.
Hơn nữa nếu cô cứ nhốt mình ở trong phòng như thế này sẽ rất ảnh hưởng đến tâm lý của cô và cả đứa nhỏ đó.
"
" Tôi không cần cô quan tâm.
Cút ra khỏi phòng tôi ngay.
" Vũ Ánh Tuyết cáu rắc lên tiếng đuổi người.
Y Hiểu ( cánh tay đắc lực của Vũ Khải Phong) thấy được tâm trạng của cô không tốt nên rất muốn ở lại, nhưng vẻ mặt của cô lúc này có thể bắt chấp gây hại cho bản thân nên cô đành phải ra ngoài tìm cách trước đã..