Như vậy, có thể thấy, theo quy định hiện hành thì không quy định hình phạt tử hình đối với người phạm tội Tàng trữ trái phép chất [email protected] túy mà chỉ quy định mức phạt cao nhất là tù chung thân.
Những ngày sau đó, cô cũng đã quay trở lại với thân phận Tiểu công chúa của Vũ tộc và con gái nhỏ của nhà họ Lê ở nước Hoa, một người hai thân phận.
Đúng vậy, Lê Anh Thi hay là Vũ Ánh Tuyết, cô vẫn là cô, cho dù bản thân có không khỏe thì mọi chuyện cô làm đều là chuyện bức bình do cô ả Ngọc Song Tử và những người khác gây ra, giờ cô chỉ muốn đồi lại công bằng cho bản thân mà thôi.
…----------------…
Giờ đây cả hai cha con Ngọc Song Tử đều không thể thoát được số phận ở trong ngục tù tối tâm kia, Lê Anh Thi cô trước nay luôn có dạng có thù tất báo.
Đúng thật là vậy, trong đôi mắt của cô không thể chứa được hạt cát nào, vì thế báo ứng này chính là món quà cuối cùng mà cô dành tặng cho họ.
Viên Hoa nhìn Lê Anh Thi như muốn hỏi vẫn không biết nên hỏi hay không.
Lê Anh Thi ngước mắt nhìn, khẽ lên tiếng: " Sao thế? "
Viên Hoa nhìn cô với vẻ mặt lo lắng nói: " Mợ cả, nếu như cô ả kia bí bách mà làm chuyện dại dột trước khi đưa đến cục cảnh sát thì sao? "
Tay cô cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, nhai kỹ nuốt xuống, lắc đầu nhìn về bàn ăn nhàn nhạt lên tiếng: " Không đâu, ở đó còn có người của chị ấy, họ sẽ không để cho cô ra làm chuyện ngu ngốc đâu.
"
Nghe mợ cả nhà mình nói chắc chắn như thế nên cô ta mới an tâm, dù sao thì cô ả đã dùng quan hệ với lão đại để gầy dựng không ít quan hệ, nếu thế sẽ làm hỏng kế hoạch của mợ cả nhà mình.
Cứ thế, qua thêm hai ngày nữa, ở trụ sở cảnh sát.
Kể từ lúc Bác Lam cùng với đàn em đích thân tống cô ả vào phòng giam thì ả bắt đầu khóc lóc,nỉ non,đầu óc không được bình thường mà càng quấy.
" Các người là ai, sao lại đưa tôi đến đây? "
" Bộ mấy người mắt mù hết hay sao mà dám để tôi ở nơi tối tăm như vậy hả? "
" Nếu để anh họ tôi biết các người sẽ không thể sống yên ở đây đâu.
"
" Mau thả bản tiểu thư ra ngoài? "
" Chị dâu họ mau đến cứu em, bọn họ rất đáng sợ, họ bắt em đến nhốt ở nơi bẩn thỉu như này nè! Huhuhu…"
Cục trưởng một tay xoa thái dương, liếc mắt nhìn phía phòng giam cảm giác đau đầu không tuyên giảm: " Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? Sau mới hai người mà cô ta lại như thế? "
Điều tra viên nghe Phó cục trưởng hỏi chỉ lắc đầu đáp ngay: " Tôi cũng không rõ nữa, mới hôm qua đưa đến cô ta vẫn còn bình thường, chúng tôi đều có thể làm chứng.
Chỉ là không biết rằng sau một đêm ngủ dậy thì cô ta cứ điên điên dại dại như vậy.
"
Cục trưởng nghe thấy vậy chỉ gật đầu, lấy điện thoại từ bên trong túi ra bấm dãy số gọi đi.
Chưa bao lâu đầu dây bên kia đã bắt máy, nhưng Cục trưởng chưa kịp để bên kia lên tiếng đã nói ngay: " Bác Lam, người mà cậu đưa đến hôm trước không biết đã lên cơn gì mà la hét ôm xòm trong phòng giam của mình đây.
"
Bác Lam ở đầu dây bên kia đang uống ngụm rượu vang nghe vậy liền phun ra ngoài, như thể không tin vào tai mình: " Cái gì? Cậu nói cô ta chưa ở đến hai ngày đã phát điên sao? "
" Đúng vậy.
" Cục trưởng thấy bạn mình làm quá chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ chắc nịch.
Bác Lam nghe vậy liền nhìn Hồ lão đại như thế muốn nói: Lão đại à, chuyện cô ta ở phòng giam chưa đến hai ngày đã phát điên rồi kìa.
Hồ Tiên Nhi nhìn ngắm móng tay của mình khẽ cười: " Bảo cậu ta, nếu cô ả đã muốn giả điên vậy thì làm theo tâm nguyện đi.
"
Bác Lam gật đầu nói lại vào trong điện thoại: " Nếu đã điên rồi vậy hoàn thành tâm nguyện của cô ta đi.
Tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của Jin."
" Không thành vấn đề.
"
Dứt câu cả hai đồng loạt cúp máy, cục trưởng Giang cũng nhanh chóng sắp xếp theo lệnh của Hồ lão đại.
Không sai, Cục trưởng Giang cũng không ngoài dự đoán lại là một trong những cánh tay đắc lực của Hồ Tiên Nhi, Giang Hải là người nắm trong tay quyền lực tối cao của pháp luật nên việc đưa cô ả Ngọc Song Tử chính là ý của cô.
Có như thế thì cô mới để ả ta chịu hết mọi đau khổ mà ả đã gây ra cho cả cô và Trương Gia Huy.
…
Lại qua thêm hai ngày, Lê Anh Thi đã quay trở về trang viên cùng với Viên Hoa.
Lê Anh Thi vẫn dưỡng bệnh và dưỡng thai ở trang viên, dù giờ cô đã bình thường cũng không có việc gì làm, nhưng trạng thái của cô đã tốt lên không ít.
Ngay lúc này, cô ngồi ở trên xích đu tại vườn hoa sân sau, nhếch môi: " Viên Hoa.
"
" Mợ nói đi.
"
Trong thời gian này, Viên Hoa gần như trở thành cái bóng của Lê Anh Thi, gọi là có mặt ngay.
Lê Anh Thi vuốt tay vịn, nhìn về phía trước nói: " Dạo này sao tôi không thấy anh Hai và anh ba Lê Dũng vậy? "
Viên Hoa nghe vậy liền đáp: " Lão đại Quân ở bệnh viện bàn chuyện với chuyên gia về việc điều trị cho lão đại, còn cậu ba Dũng gần đây đang chạy show thời trang tại các địa điểm lớn ở Pháp ạ.
"
Lê Anh Thi nghe xong miễn cưỡng gật đầu, cô biết quá trình bình phục của cả hai đều cần thời gian rất dài, nên cả hai đều phải cố gắng vượt qua vậy.
Thời gian này, có lẽ cô làm biến hơi lâu nhỉ, cho dù những mẫu thiết kế kia cô cũng chỉ mới hoàn thành một nửa, chi bằng cô tranh thủ lúc cái thai vẫn chưa lớn lắm thì hoàn thành nốt các bản thiết kế lại thôi..