Cô chỉ lắc đầu, cảm giác bàn tay nhỏ của mình đã ấm dần trong bàn tay to lớn của anh, ngước mắt nhìn anh rồi nhìn chiếc ghế bên cạnh không còn chỗ trống, định đứng dậy cho anh ngồi.
Nhận ra ý đồ của cô, Trương Gia Huy cuối người ôm cô dậy, bản thân mình ngồi ghế của cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
Cả đám anh em nhà họ Quân trố mắt nhìn người được mệnh danh là tảng băng kia cư nhiên ở trước mặt mọi người đều dùng hành động nhẹ nhàng mà ôm cô vào lòng.
Giờ họ mới hiểu, khi gặp đúng người, bạn nhất định chính là công chúa được chàng trai yêu chiều nhất.
…----------------…
Được anh ôm cô cũng trở nên biến nhát nằm hẳn trong lòng ngực của anh mà làm tổ.
Nhìn thấy hành động của cô anh khẽ cười, một tay vuốt ve mái tóc bạch kim, trầm giọng nói: " Em đã uống sữa chưa? "
Cô thản nhiên lắc đầu nhỏ, ngước mắt nhìn anh: " Không ngon.
"
Ý nơm na của cô chính là không có ai pha sữa ngon bằng anh.
Nói cách khác chính là quan trọng là người pha sữa đó.
Nghe cô nói vậy, mày khẽ nhếch lên, ý cười lang rộng đến khoé mắt, cuối xuống nhìn, anh mút lên môi cô vài cái mới đứng dậy, đặt cô ngồi xuống ghế: " Ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, anh đi pha sữa cho em.
"
Lê Anh Thi (Vũ Ánh Tuyết) gật đầu,vui vẻ nhìn anh đi thẳng đến phòng bếp nằm cách phòng khách đến mấy căn.
Đám anh em nhà họ Quân nhìn vẻ mặt đáng yêu cùng với sự làm nũng rất tự nhiên của cô cũng cảm giác không chân thật lắm.
Đúng là không thể tin nổi, một người luôn lạnh nhạt với đám anh em như bọn họ vậy có thể sai khiến lão đã thế giới ngầm Trương Gia Huy để anh tự tay pha sữa cho mình.
Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên) không thể tin được mọi chuyện trước mắt cô, cô ấy liền dí sát khuôn mặt đến trước mặt của cô như muốn hỏi.
Lê Anh Thi (Vũ Ánh Tuyết) nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quân Uyển Đình như có phản xạ mà ngữa ra sau, giọng nói không mấy lạnh nhạt lên tiếng: " Sau thế? "
" Sau cậu có thể thuần phục ngài ấy vậy… không đúng, sau cậu có thể dễ dàng sai ngày ấy đi pha sữa thế? " Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên) có chút kích động mà ngôn từ có chút loạn xạ.
Như thể Quân Uyển Đình hỏi cũng là tiếng lòng của chị em Quân Ngọc Giang và Quân Ngọc Giang.
Cô khẽ nhíu mày nhìn thấy hành động thái hóa của mọi người, cô khẽ cười nói: " Mình chỉ là quen với việc anh ấy đích thân xuống bếp nấu ăn pha sữa cho mình rồi.
Cũng chỉ có anh ấy mới hiểu rõ khẩu vị mà mình mong muốn.
"
Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên): " … " nói chuyện đàng không được sau.
Quân Ngọc Hà ( chị của Quân Ngọc Giang): " …" sau lần này cô có cảm giác mình không thể thở khi thấy trình độ khoe khoang của cô.
Quân Thiên ( bạn của Vũ Ánh Tuyết ở Pháp): “…” sống chẳng gì tiết núi khi bị cô bạn dồn thức ăn cho chó.
Quân Ngọc Giang ( bạn của Ánh Tuyết ở Pháp): " … " Khi không bị cô cho ăn thức ăn của cún.
Viên Hoa đứng ở phía sau lưng cô chỉ cười, dù sao cô cũng đã quá quen rồi, tự ngược thành quen thôi.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ khoảng hai mươi phút anh đã quay lại, trên tay anh đang cầm ly sữa vừa mới pha, theo sau anh là Lưu Khiết đang cầm cái khây bên trong là đĩa dâu tây đã được anh rửa sạch và một đĩa trái cây do người làm rửa định mang lên.
Đi đến trước mặt của cô, anh khom người, đặt ly sữa lên bàn, Lưu Khiết cũng đặt hai đĩa trái cây lên bàn trà.
Lê Anh Thi vừa nhìn thấy anh khom người, cô nhoẽ miệng cười, ôm lấy eo anh, ngã người ra trước, giọng nói có chút không vui: " Ông xã, sao anh đi lâu vậy? "
Nhìn thấy hành động và vẻ mặt uể oải của cô,anh rung động, hôn lên chóp mũi cô: " Không phải anh quay lại rồi sau.
"
Vừa dứt lời, anh ôm cô đứng dậy, còn bản thân ngồi xuống ghế, khi ngồi xuống anh cũng đã ôm cô đặt ngồi trên đùi mình, cô vòng tay ôm chặt eo thon của anh, dúi cả khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng ngực anh.
Lưu Khiết nhìn mợ cả nhà mình lại nhìn thấy đám anh em nhà họ Quân chỉ cười, cảnh tượng này anh đã quá quen thuộc.
Mợ cả nhà họ quá đáng yêu, đặt biệt nhất là quá dính người.
Nhưng không vì vậy mà anh lại lơ là chức trách: " Quân thiếu gia, Quân tiểu thư đây là trái cây của người làm vừa rửa.
"
Vừa nói, cậu ta cũng đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
Quân Uyển Đình ( em của Quân Thiên) nghe vậy lại nhìn về đĩa dâu còn trong khây,tò mò hỏi: " Vậy còn đĩa dâu tây kia? "
Lưu Khiết nhìn đĩa dâu cũng không ngần ngại nói luôn, vừa đem đĩa dâu tây đưa đến tận tay mợ cả nhà mình: " Đây là của mợ cả, lão đại đã đích thân rửa dâu cho mợ ấy.
"
Nghe vậy, đám anh em nhà họ Quân cũng không biết nói gì, sau đám người đi theo tảng băng đó lại dùng giọng điệu nói bình thường vậy?
Trương Gia Huy nhìn cô đang nằm trong ngực anh, chỉ cười, đưa tay ra cầm lấy đĩa dâu tây kia, rồi cầm từng trái đưa đến tận miệng cô, nhỏ giọng dỗ dành: " Ngoan, em ăn chút đi.
Đợi sữa ngụi rồi sẽ cho em uống.
"
Cô không nhìn cảm nhận của mọi người, cô khẽ há miệng cắn một miếng nhỏ, nhai chậm.
Nhìn thấy cô đang nhai chậm,anh cũng thông thả cho nữa quả còn lại vào miệng, nhai chậm nuốt kĩ.
Lê Anh Thi nhìn thấy hành động đó, ngước mắt nhìn anh khẽ cười.
Mọi người trong phòng khách nhìn hành động của Trương Gia Huy: “…”
Không phải Huy Gia luôn có thói quen sạch sẽ sao?
Như thế nào lại có thể ăn phần dư của tiểu thư vậy?
Đúng là những con người yêu nhau đều có thể làm sao?
Không đúng, nếu là họ, họ cũng không thể ăn đồ thừa của bạn gái của họ.
Đằng này, Huy Gia lại có thể ăn đồ thừa của tiểu thư nhà họ một cách tự nhiên, mà thế, họ nhìn thấy điều đó không giống như lần đầu mà hai con người đó hình như làm rất tự nhiên.
Trương Gia Huy tay cầm đĩa dâu cũng đặt san bàn trà bên cạnh, khom người về phía trước,dùng mưu bàn tay đo độ ấm của ly sữa, thấy đã ấm anh mới cầm đến đưa lên miệng cô.
Lê Anh Thi được anh đút sữa cũng ngoan ngoãn uống từng ngụm một, nhìn cô ngoan ngoãn chỉ cười đầy sủng ái..