" Cùng chị đến đến Lê gia đó không phải là chuyện không thể.
Nhưng...!" Lê Anh Thi nhìn cô ta, khẽ cười.
Hồ Tiên Nhi nhìn Lê Anh Thi, có chút lo lắng: " Nhưng sao? "
Lê Anh Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhướng mày, nói lời kinh người: " Nhưng hôm nay không được.
Em muốn đến Tập đoàn Trương Thị tìm chồng rồi.
"
Hồ Tiên Nhi ai oán nhìn cô: "..."
Con nhóc thói, nói chuyện bình thường bộ không được sao?
Sau lần nào em cũng rắc cơm chó cho chị ăn hết vậy?
Viên Hoa chỉ cười nhạt, cô quả thật biết thế nào cũng sẽ có cơm choá mà.
Quả nhiên không sai.
Lê Anh Thi cười nhạt, nhìn chị Tiên Nhi của mình nói: " Không ấy em điện cho anh hai, bảo đến đón chị thế nào? "
" Không cần, đi đến Lê Gia một mình không vui.
" Hồ Tiên Nhi nói dứt khoát, vì thật sự cô đã được tên tảng băng đó gọi điện nhờ cậy mà.
Nếu không thể kiềm chế cô ở lại dinh thự, chắc chắn sẽ đại loạn mất.
Quan trọng tên tảng băng ngàn năm kia còn lo lắng cho cô rất nhiều, với lại nếu Lê Anh Thi vác chiếc bụng bầu đi ra ngoài vào lúc này cũng sẽ rất nguy hiểm, nên bằng mọi giá không thể để cho cô rời khỏi dinh thự dù chỉ một bước.
Lê Anh Thi nhếch môi, cô thừa biết đây là kế hoạch của ai, không nói không rằng liền đứng dậy: " Không bằng chị cùng em ra ngoài đi.
"
" Không thể được.
" Hồ Tiên Nhi hốt hoảng nói.
Lê Anh Thi xoay người nhìn Hồ Tiên Nhi, khẽ lên tiếng: " Sợ em ra ngoài à? "
Hồ Tiên Nhi hiện tại không phải là đối thủ của cô.
Rốt cuộc con bé đã nhìn ra sơ hở gì vậy?
Cô quá thông minh, Hồ Tiên Nhi còn chưa kịp nói gì đã thấy cô đi đến cửa lớn rồi, theo phản xạ đi theo, hỏi cô: " Bé con, em muốn làm gì? "
Lê Anh Thi đứng lại, nghiên đầu dựa vào cánh cửa, đáp: " Vừa khéo, nguyên ngày nay em chỉ quanh quẩn bên trong dinh thự, giờ nhớ ông xã rồi nên muốn ra ngoài để gặp ông xã.
Chị đi cùng với em đi.
"
" Hả? Đi cùng với em á? " Hồ Tiên Nhi đi đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, lại nhìn về phía sau lưng cô, thấy Viên Hoa rất bình thản đi đến.
Lại đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy bản thân mình như thể không thể kéo dài thêm thời gian, mà còn bắt đầu lấy cớ: " Bé con, em nhìn xem.
Bây giờ trời cũng đã tối rồi, với lại dự báo nói trời sắp mưa.
Em muốn ra ngoài vào lúc này thật sự quá nguy hiểm rồi đó.
"
" Đi thôi.
"
Lê Anh Thi dứt lời, đưa tay đỡ bụng bầu, đi chậm rãi từng bước nhỏ xuống bật thềm.
Hồ Tiên Nhi nhìn Viên Hoa như thể sống không còn gì luyến tiếc, lắc đầu đi theo cô vậy.
Cả hai người đều thở dài, rốt cuộc cái tính cứng đầu của con bé là học theo ai vậy, nói cả buổi chẳng có tác dụng gì.
Thôi thì cứ đi đến đâu, thì tiến hành đến đó vậy.
*****
Trụ sở chính của Tập Đoàn Trương Thị, khi lái xe vào bể đổ, trời mưa bên ngoài cũng bắt đầu trút xuống từng giọt mưa nặng hạt.
Lê Anh Thi được bọc kỹ với chiếc áo bông dày và dầy đến gối để giữ ấm, kém với chiếc chăn mỏng, khi cả ba người vào thang máy, cô mới bắt đầu gọi điện cho Trương Gia Huy ông xã của cô.
Ngay khi vừa được kết nối, cô hỏi thử: " Ông xã, anh vẫn đang ở công ty sao? "
Giọng anh trầm ấm, có chút cưng chiều: " Ừ, anh vẫn đang ở công ty.
Sao thế, chờ ông xã đến sốt ruột rồi? "
Lê Anh Thi cụp mắt cười, nhìn hai chiếc điện thoại trong tay mình, thoáng chốc liền nở nụ cười ranh mãnh: " Không có, không sốt ruột, em đến rồi.
"
Trong điện thoại lúc này thoáng yên tĩnh, Trương Gia Huy thấp giọng cười: " Em đến Trương Thị rồi? "
" Vâng, hai ngày không gặp, em nhớ ông xã rồi.
Với lại em có mang cơm đến cho anh.
"
Viên Hoa có chút lạnh người khi nghe mợ cả nói.
Hồ Tiên Nhi từ một lão đại khi nhìn cách nói chuyện của cô cũng phải im bặt, vì nếu lên tiếng ắc hẳn sẽ không có gì tốt lành.
Khi trên đường đến Trương Thị, Lê Anh Thi rất ranh ma đã tịch thu điện thoại của hai người.
Đừng nói là gọi điện báo tin, cho dù là gửi tin nhắn cũng không kịp với cái tốc độ ánh sáng của Lê Anh Thi khi liếc mắt đã cầm lấy điện thoại của hai người họ.
Lê Anh Thi nói xong bèn cúp điện thoại, đi thang máy đến tầng 105.
Cô quả thật không có ý gì khác, với lại cô cũng chỉ đến đây với ba mục đích rất đơn giản.
Mục đích thứ nhất là nhớ ông xã.
Thứ hai chính là đưa cơm.
Và lý do cuối cùng đó chính là xem anh có thật ở tập đoàn làm việc hay không.
Đã hơn chín giờ tối, cô chậm rãi đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, dường như bên trong không hề bật đèn.
Lê Anh Thi như cười như không vận chốt cửa, đồng thời nghiên đầu nghiền ngẫm Viên Hoa và Hồ Tiên Nhi.
Cô bước chậm đi vào bên trong, chưa kịp nhìn xung quanh căn phòng làm việc, gò má cô va phải lòng ngực rắn chắc của người nào đó, khẽ rít lên vì đau: " Ui da..."
Lê Anh Thi không kịp phòng bị, eo đã bị vòng tay rắn chắc của người nào đó ôm lấy, hốt hoảng ngửa đầu, liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trương Gia Huy.
" Bé con, em lại không nghe lời.
Trời mưa lớn như thế sao lại ra ngoài? Hửm??? " Trương Gia Huy đứng ngay cửa, tư thế đứng cuối đầu, vừa dịu dàng, giọng nói dễ nghe nhưng lại rất quan tâm đến cô vợ nhỏ của mình.
Lê Anh Thi chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó cô lại thản nhiên quay đầu nhìn Viên Hoa: " Cơm đâu? "
Dù có lên tiếng nhưng Lê Anh Thi vẫn không thể bình tĩnh lại được, thế mà anh lại ở công ty thật...
Trương Gia Huy nhếch môi liền biết cô vợ nhỏ của mình đang nghỉ gì, nhưng vẫn không vạch trần lời nói của cô, anh vòng tay kéo lấy bàn tay trắng nõn hơi lạnh ra ủ ấm, cuối người hôn nhẹ bàn tay trắng nõn của cô: " Vì muốn đưa cơm cho anh nên mới ngồi xe đội mưa đem đến cho anh à? "
À, phải rồi, cô có lý do chính đáng mà..