Lưu Ảnh đương nhiên biết người trước mặt là ai nên cô mới thành thật khai báo rõ ràng sự việc, trong lúc nói cô nhớ ra gì đó liền lên tiếng: " Đúng rồi khoảng phút gì đó thì tên vệ sĩ đi theo cô ấy có khuôn mặt rất hun dữ đi đến chỗ cô ấy hỏi có phải mệt hay không? Anh Thi lúc đó gật đầu, tôi liền nghe cậu ấy bảo là sẽ đưa cậu ấy lên sân thượng để hóng mát đó, và rồi cậu ấy chỉ gật đầu và được tên đó bảo vệ đến thang máy rồi đi cùng luôn! "
Ba người các anh nghe vậy liền gật đầu rồi mới duy chuyển đến thang máy để lên gặp cô ngay.
- ---------------
Quay trở lại hiện tại, hành động của ba người các anh đã nói lên tất cả.
Nhưng việc ba người nhớ lại đều không hề giải thích cho cô biết.
" Bảo bối chúng ta xuống dưới sảnh tiệc nào! " Lê Anh Quân mỉm cười xoa đầu cô lên tiếng.
Trương Gia Huy nghe Lê Anh Quân lên tiếng mà nhíu mày nhìn tên nào đó bằng ánh mắt sắt lạnh như biểu đạt: Cậu muốn cướp vợ của tôi sao?
Lê Anh Quân cũng không chịu thua mà đấu mắt với tên tảng băng: Hửm? Nhưng em ấy là em gái của tôi mà? Sao tôi phải cướp nhỉ?
Trương Gia Huy vẫn không chịu thua mà tiếp tục đấu mắt với người trước mặt anh: Nhưng cũng cô ấy là vợ của tôi đấy? Cậu cũng chỉ có thể yêu thương em gái cả đời chứ đâu thể quyết định hạnh phúc đâu nhỉ? Đúng không anh vợ?
Lê Anh Quân tức đến học máu khi nhìn thấy tên tảng băng kia tự tin đến vậy, không ngờ còn bị cậu ta kêu anh vợ, đúng là tức chết anh rồi.
Lê Anh Quân cũng chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi nắm lấy tay của em gái mình mà đi xuống sảnh tiệc, bỏ lại một kẻ đang xem kịch từ đầu đến cuối và tên tảng băng ngàn năm kia.
Mã Trường Bắc không ngại mà cười ha hả nhìn tên tảng băng nào đó lên tiếng cảm thán: " Ui trời, tôi thấy con đường theo đuổi Anh Thi của cậu rất chong gai nha! Vừa được lòng nhà vợ nhưng lại không được lòng anh vợ! Kiểu này e là không phải bốn năm đâu! "
Tên tảng băng nào đó hừ lạnh trả lời: " Nếu cậu thấy xem kịch vui quá hay là đi đến Châu Phi năm rồi hả về nha! Bên đó mình có khoáng thạch cần được khai thác, cử cậu qua đó là thích hợp nhất đó! "
Dứt lời tên tảng băng liền rời khỏi,theo sao anh là thư ký và đàn em cười mỉm lên tiếng an ủi Mã thiếu soái nào đó: " Mã thiếu à, anh chọc ai không chọc, lại đi chọc lão đại.
Hiện tại lão đại vẫn đang nghĩ cách để Quân ca chấp nhận ai dè Mã thiếu lại tự đào hố chôn mình! "
Chưa xong thư ký theo sao anh lên tiếng như xác muối vào vết thương của anh: " Chúc mừng Mã thiếu đã có vé đến Châu Phi năm nha! "
Và rồi cả ba người họ đều đi về phía thang máy, mỗi người một tâm trạng, như thể cả ba đều rút ra kinh nghiệm không chọc vào Boss thì sẽ không chết.
Trở lại sảnh tiệc.
Buổi tiệc gần như đã kết thúc nên lúc mọi người đi xuống cũng chỉ thấy còn lác đác vài người.
Lê gia chủ và Lê phu nhân nhìn thấy hai đứa con của ba liền mỉm cười đi đến: " Anh Quân, Thi Nhi buổi tiệc đã kết thúc rồi chúng ta cùng quay về thôi! "
" Dạ mẹ! " Lê Anh Quân và Lê Anh Thi gật đầu lên tiếng trả lời bà.
Trước khi ra về cả nhà Lê gia chủ đi đến chỗ của Trương Gia đứng mà lên tiếng: " Gia Khang, Mỹ Lệ gia đình chúng tôi cũng xin phép ra về đây! "
Trương Gia Khang bắt tay bạn mình mà lên tiếng: " Ừ gia đình ông về cẩn thận nha! Nếu được cứ để Gia Huy đưa con bé về đi! Xe của nó sẽ chạy sau xe của ông mà! "
Lời nói của ông không quên nhắc đến con trai mình, ngụ ý là muốn Trương Gia Huy đưa Lê Anh Thi về.
Lê Anh Quân định lên tiếng phản đối thì Lê Anh Thi mỉm cười trả lời ông ngay: " Bác trai, cảm ơn ý tốt của bác, nhưng anh cháu cũng có lái xe đến ạ! Hơn nữa Anh Gia Huy vì bữa tiệc cũng đã mệt rồi nên để cho anh ấy quay về nghỉ ngơi đi ạ! "
Trương Gia Khang nghe cô con dâu tương lai nói vậy liền cảm thấy đúng nên không ép nữa mà cười khà khà trả lời cô: "Cũng là Anh Thi suy nghĩ chu đáo nhất, vậy được cứ để thằng nhóc thối đó về nghỉ ngơi đi! con đó khi nào về đến nhà phải báo an toàn cho hai bác biết đó! "
Lê Anh Thi nhíu mày đẹp nhìn anh trai mình, Lê Anh Quân rất nhanh giải vây cho cô: " Bác trai, bác gái cảm ơn hai bác đã quan tâm đến em gái cháu! Cháu hứa khi nào về đến nhà sẽ nhắn bảo Gia Huy chuyển lời đến hai bác ạ! "
Dứt lời anh nhìn tên tảng băng bên cạnh mà cảm thấy không vui, nhìn vẻ mặt đắc thắng của tên kia làm anh không ưa nổi.
Và rồi cuối cùng Lê Anh Thi vẫn ngồi trên xe của anh trai, còn ba mẹ vì uống chút rượu nên Lê Anh Quân đã để cho Lâm Chí đưa hai người trở về dinh thự.
Còn xe của Lê Anh Quân chạy ở phía sau, bởi vì Lê Anh Quân muốn hóng gió nên anh đã tiện tay ấn nút và mui xe bắt đầu chuyển thành mui trần.
" Anh hai thật sự hôm nay em rất vui đó! "
Lê Anh Thi nhắm hờ hai mắt để gió mát thổi đến từng đợt làm cho tóc cô tung bay theo gió mà lên tiếng.
Lê Anh Quân khó hiểu khi nghe em gái nói hôm nay rất vui, chẳng lẽ em ấy vui vì có vị hôn phu sao?
Đây là sự thật anh không bao giờ chấp nhận nha?
" Em vui vì chuyện gì? " Lê Anh Quân giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô.
Lê Anh Thi mỉm cười lên tiếng, mà đáp án của cô càng làm cho anh không ngờ tới luôn: " Em vui vì anh Hai đã quay về! Như vậy dù em có nhớ cũng có thể gặp được anh ngay.
Không phải sao? "
Lê Anh Quân bật cười với độ trẻ con của em gái mình mà đưa tay xoa đầu cô: " Phải, anh Hai cũng rất nhớ em đó! Giờ anh quay về rồi nên em muốn gặp anh khi nào cũng được cả! ".