Không Ngoan

chương 27: khương triệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Phác Thái Anh (Kai’Sa Team)

Chu Vưu không trả lời tin nhắn WeChat của Giang Triệt, chẳng qua cả ngày tâm trạng cô không yên, làm gì cũng không tập trung nổi.

Cũng may Giang Triệt không tiếp tục nhắn mấy thứ kỳ quái đến nữa.

Hai bên đều yên lặng, khung chat của hai người vẫn dừng lại ở câu nói kia của Giang Triệt.

Cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, trong lúc vô tình, tháng mười đã lặng lẽ trôi qua. Tiến vào tháng 11, thời tiết Tinh Thành cuối cùng cũng có chút lạnh cuối thu đầu đông.

Cuối tuần Chu Kỳ nghỉ, Chu Vưu dành một ngày cùng cô bé đi dạo phố mua quần áo.

Lúc đến trung tâm mua sắm Kim Thịnh, Chu Kỳ rất hưng phấn, “Chị, thật sự mua quần áo ở đây à, quá mắc. Trước em cùng bạn tới đây ăn cơm, tiệm ăn ở chỗ này cũng đắt hơn các trung tâm thương mại khác. Bọn em chỉ có năm người mà ăn hết hơn 600, em đau lòng chết đi được.”

Chu Vưu cười cười, “Không sao, trung tâm thương mại này là khách hàng của công ty chị, chị có thẻ mua hàng.”

Sau khi khai trương, Kim Thịnh đã ký hợp đồng quan hệ công chúng một năm với Gia Bách.

Sau khi ký được hợp đồng, Tăng Bội không nhúng tay nữa, một số hoạt động nửa năm sau của Kim Thịnh cô ấy đều giao lại cho Chu Vưu.

Chu Vưu vẫn chỉ là AE, đại diện khách hàng.

Ở Gia Bách, tiền lương của đại diện khách hàng thật ra không nhiều, mấu chốt chính là làm việc có chăm chỉ không, có thể hoàn thành dự án không. Dự án làm tốt, tiền thưởng sẽ rất hậu hĩnh.

Ngoài ra còn phải xem vận may, nếu may mắn gặp phải người rộng rãi của Kim Thịnh, thu vào cũng không ít.

Gần đây kế hoạch chương trình tiệc giáng sinh Chu Vưu lập ra cho Kim Thịnh lần đầu đã được thông qua, bên kia cho cô không ít thẻ mua sắm.

Hai chị em vừa đi dạo vừa trò chuyện. Chu Kỳ mở máy hát, nói liến thoắng không ngừng.

“… Chu Anh Tuệ không phải tháng mười một mới đám cưới sao, đã mang thai rồi? Em thấy chị ta đăng trên vòng bạn bè, cũng không giống mới mang thai một hai tháng, cái bụng kia ít nhất phải năm sáu tháng. Chắc vì có bầu nên chị ta mới vội vội vàng vàng kết hôn.”

“Em thấy dáng dấp chồng chị ta khó coi quá! Chị có thấy ảnh cưới chị ta đăng lên vòng bạn bè không, P* quá đà rồi. Sau đó chị ta còn đăng ảnh đám cưới. Trời ạ! Chồng chị ta cao bằng chị ta luôn!”

(*) P: Photoshop, chỉnh sửa ảnh

“Chu Anh Tuệ cao một mét sáu, trước đây mợ còn châm chọc chồng Chu Kim Tú không cao đến mét bảy là tàn tật cấp độ ba, vậy giờ con rể của bà ta không phải là tàn tật cấp độ bốn sao?”

Chu Vưu bất lực, “Được rồi, bớt bận tâm đến chuyện nhà người khác đi. Em còn đang học đại học mà sao đã giống bà cụ non rồi.”

“Chẳng phải em đang nói chuyện sao.” Chu Kỳ hợp tình hợp lý nói, “Mợ cũng là người kiến thức hạn hẹp. Thấy gia đình người đàn ông kia mở nhà máy ở Lục Nguyên là sốt sắng dính lấy. Mua con xe BMW đã được ra mắt 30 lần trong BMW moments*, một cái xe series 3 có gì mà khoe! Em không muốn về ăn tết đâu, dùng ngón chân nghĩ cũng biết bà ta lại khoe khoang thế nào, thật là ngộp thở!”

(*) BMW moments: một chương trình giới thiệu tất cả các dịch vụ và trải nghiệm của BMW Group

Chu Kỳ bắt chước sinh động như thật, miệng phồng lên vẻ đắc ý, cực kỳ đáng yêu.

Chuyện của thân thích ở quê thật ra Chu Vưu không để tâm lắm, nhưng thấy Chu Kỳ tức phồng mang trợn má như con cá nóc, cô thật sự không nhịn được, cười thành tiếng.

Thấy phía trước là một cửa hàng khăn quàng đẹp, cô vội kéo Chu Kỳ tiến lên, nói sang chuyện khác, “Em xem chiếc màu cà phê kia… Chị Vi Vi của em thích khăn quàng, mua cái này tặng cô ấy được không?”

Chu Kỳ thế nào cũng được, gật đầu.

Chu Vưu gọi nhân viên cửa hàng, “Chào chị, có thể lấy chiếc khăn màu cà phê kia đến cho tôi xem một chút không?”

“Được ạ, chị chờ một lát.”

Lúc trước Mạnh Vi Vi tìm Chu Vưu vay tiền, Chu Vưu dứt khoát đồng ý.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cô có thể tính là hiểu Mạnh Vi Vi. Nếu không phải thật sự chẳng còn cách nào, chắc chắn Mạnh Vi Vi sẽ không mở miệng mượn cô.

Số tiền này cô không vội đòi, nhưng hai ngày trước Mạnh Vi Vi đột nhiên trả tiền, còn đưa thêm 8000, nói là tiền lãi.

Chu Vưu không chịu nhận, Mạnh Vi Vi liền nổi giận, cứng rắn nhét vào tay cô.

Vải khăn mềm mại, đường đan dày. Chu Vưu thử quàng lên, cảm thấy không tệ, “Lấy chiếc này đi, gói giúp tôi với, cảm ơn.”

Chu Kỳ đi loanh quanh trong cửa hàng, đột nhiên hỏi: “Chị mua quà cho chị Vi Vi, không mua cho chị Khương Triệt à?”

Chị Khương Triệt.

Đã lâu rồi không nghe thấy tiếng xưng hô này, Chu Vưu nhất thời không phản ứng kịp, hơi sửng sốt.

Chu Kỳ nhớ kỹ chỗ tốt của người ta, còn nhắc không ngừng, “Em làm phẫu thuật chị ấy giúp nhiều như vậy, thế mà ngay cả mặt chị ấy em còn chưa kịp thấy.”

“Haizz, chị có muốn mua quà cho bác sĩ Triệu luôn không? Bọn họ là người yêu, mua một cặp cốc đôi, hoặc là khăn quàng đôi gì đó?”

“Tiện thể mời họ ăn một bữa cơm. Em cũng có thể gặp chị Khương Triệt, sau đó tặng quà.”

Chu Vưu không biết nên tiếp lời thế nào.

Rất lâu sau, cô giả bộ nghiêm túc ngắm khăn, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Cô ấy xuất ngoại rồi, gần đây không ở trong nước nữa. Lần sau hãy nói.”

“Xuất ngoại? Chị ấy đang làm gì vậy? Bạn học của chị à? Bạn trai là viện trưởng bệnh viên tư nhân, thường xuyên ra nước ngoài, cảm giác thật ưu tú.”

“Ừ… Rất ưu tú.” Chu Vưu qua loa lấy lệ, lại ngẩng đầu hỏi nhân viên, “Chào chị, thẻ mua sắm này có thể dùng không?”

Nhân viên: “Có ạ, để em giúp chị kiểm tra số dư.”

Chu Kỳ bị cô lừa gạt qua chuyện, cũng không quá để ý.

Mua xong quà cho Mạnh Vi Vi, Chu Vưu lại đặt mua cho Chu Kỳ mấy chiếc áo khoác mùa đông. Nhớ lại Chu Kỳ mới nói, chị họ Chu Anh Tuệ mang thai, cô còn muốn tới cửa hàng mẹ và bé xem một chút.

Dù sao tết đến nhất định phải về Lư Nguyên, đứa trẻ trong bụng Chu Anh Tuệ nói thế nào cũng là cháu họ cô, cũng nên mua ít đồ cho có thể diện.

Nhưng Chu Kỳ không cho, “Mua cái gì mà mua! Đồ ở đây đắt như vậy, Chu Anh Tuệ xứng sao?”

“Chị à, đừng thánh mẫu như vậy có được không? Cả nhà bọn họ là loại người nào! Lên mạng mua bừa mấy món free ship là được rồi, chẳng lẽ chị còn trông cậy mấy chục năm sau con chị ta hiếu kính với mình à?”

“…”

Hình như cũng có chút đúng.

Hai chị em mua trà sữa rồi lại lên lầu xem trang phục trang trọng hơn.

Ngành quan hệ công chúng chú trọng bề ngoài, quần áo mùa hè không rẻ, quần áo thu đông lại quan tâm đến họa tiết, mặc một chiếc áo xù lông có thể bị người khác ngầm chế giễu cả tuần lễ.

“Chị, cái áo khoác kia thế nào?”

Chu Kỳ hút trà sữa, bỗng nhiên chỉ tủ kính cửa hàng nào đó.

Chu Vưu nhìn theo hướng tay cô bé.

Chiếc áo quả thật không tồi, nhãn hiệu cũng là loại xa xỉ các cô gái trẻ làm quan hệ công chúng ưa chuộng, giản dị mà thời trang. Chỉ là Chu Vưu hơi ngạc nhiên khi thấy tấm poster trong cửa hàng.

Tô Doanh.

Sau bữa tiệc từ thiện, Chu Vưu có cuộc sống sóng yên biển lặng nhưng giới giải trí thì không, mỗi ngày đều có chuyện mới.

Ví dụ như người ở trên tấm poster này, khoảng thời gian gần đây cô ta khí thế ngút trời, nói là muốn đóng tác phẩm mới của đại đạo* Cố Dương Xuyên.

(*) Đạo diễn lớn, có danh tiếng.

Cô ta chưa lộ mặt trước công chúng, tác phẩm cũng không thấy, tạp chí thời trang lên được hai cái, không ngừng tham dự hoạt động của nhãn hàng, độ thảo luận trên các diễn đàn cũng rất cao.

Bây giờ giới giải trí dường như không còn thịnh hành hình tượng tiểu bạch hoa bán thảm thân thế, khán giả thích hình tượng bạch phú mỹ* bí ẩn hơn.

(*) Bạch phú mỹ: Con nhà giàu, xinh xắn, giỏi giang

Chắc do sắp xếp quá nhiều nên có người nghi ngờ cô ta có thật sự là bạch phú mỹ hay không.

Nhưng Chu Vưu biết, cô ta đúng là.

Làm quan hệ xã hội nguồn tin sẽ nhiều hơn quần chúng bình thường một chút. Gia Bách đã sớm có người đưa tin: Bối cảnh của Tô Doanh rất cứng, đoàn đội lúc xuất đạo siêu cấp mạnh mẽ.

Người đại diện là Diêm Tuệ trước đây đã từng nâng đỡ tiểu hoa Nghiêm Doãn bạo hồng*. Diêm Tuệ bị tai nạn xe cộ, sau khi bình phục vẫn chưa trở lại dẫn người mới, lần này lại bị mời xuống núi.

Nhân viên quan hệ công chúng tới từ bên Duật Cách, hơn nữa còn là một người có thâm niên kinh nghiệm trong ngành PR.

Xem tình hình trước mắt, dường như đoàn đội muốn trực tiếp nâng cô ta lên địa vị cao.

Chuyện trà dư tửu hậu ở tầng 17 không ít lần nhắc đến cái tên này. Người khác có lẽ không biết nhưng Chu Vưu có ấn tượng rất sâu với cô ta. Cô ta là bạn gái Giang Triệt trong bữa tiệc từ thiện đêm đó.

Thấy Chu Vưu trố mắt, Chu Kỳ chọc chọc cô, “Chị, đi vào thử xem?”

Trong poster Tô Doanh mặc đúng chiếc áo khoác nâu nhạt kia. Chu Vưu nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần.”

Cô vốn còn định nói nữa, điện thoại lại vang lên không đúng lúc, người gọi tới là Tiểu E.

Vừa bắt máy, Tiểu E đã vội vàng nói: “Zoe, chị mau tới công ty, xảy ra chuyện rồi. Em cũng đang trên đường tới công ty đây.”

Chu Vưu bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Em cũng không biết tình huống cụ thể. Chị Bội vừa mới thông báo toàn bộ nhân viên họp khẩn cấp tại Gia Bách, hình như là Coco gây rắc rối gì đó bên Giang Tinh, người ta làm khó dễ.”

“Được, chị tới ngay đây.”

Chu Vưu cúp điện thoại, đưa trà sữa trên tay cho Chu Kỳ, lại lấy ví tiền ra, “Kỳ Kỳ, công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ chị phải tới đó. Đây là thẻ mua sắm và tiền sinh hoạt phí cuối tuần chị đưa trước cho em, em muốn mua gì thì tự mua nhé.”

“Trở về trường học không cần chen lấn trên tàu điện ngầm, gọi taxi đi. Chú ý an toàn, về tới trường thì nhắn tin cho chị, biết chưa?”

Nói xong, cô lại xoa đầu Chu Kỳ rồi dùng điện thoại gọi xe, đi thẳng tới chỗ thang máy.

Chu Vưu đi đột ngột, Chu Kỳ có chút bối rối không rõ nguyên do. Cô bé cất tiền và thẻ vào túi rồi ngồi ở khu nghỉ, nhắn WeChat cho bạn cùng phòng.

Cuối tuần đang vui, cô bé không muốn cứ thế trở về trường học.

Nửa tiếng sau, bạn cùng phòng đang ở nội thành làm thêm chạy tới. Hai người bàn bạc, chuẩn bị đi tới tiệm lẩu mới nổi gần đó.

Lịch trình gần đây của Triệu Dương tương đối thoải mái. Thư Dương giới thiệu cho anh ta cô bạn gái nhỏ ở học viện nghệ thuật, đi chơi mấy lần, cảm giác cũng ổn.

Nhưng mấy em gái học sinh cũng quá khó chiều, nhà hàng Pháp cao cấp không chịu ăn, nhất định phải ghé mấy quán nổi tiếng trên mạng check in.

Lúc đến tiệm lẩu mang tên “Thái thượng thái”, người đã xếp dài hai hàng. Bọn họ phải chờ 28 bàn nữa.

Triệu Dương thương lượng: “Tiêu Tiêu, 28 bàn xem chừng phóng đại quá rồi. Hay là chúng ta đi ăn tôm hùm? Tôm hùm châu Úc, không vận, mùi vị chính tông.”

“Không đi! Mấy lão già các anh sao lại không có tình thú như vậy!” Nữ sinh tên Tiêu Tiêu giọng điệu giận dỗi, “Em không thích nhà hàng lớn, bình dân náo nhiệt tốt hơn.”

“…”

Được rồi.

Khóe miệng Triệu Dương giật giật, thích náo nhiệt thì anh ta hiểu, nhưng bình dân rốt cuộc là ở chỗ nào, Chanel mới mua chẳng lẽ là cải trắng?

Triệu Dương chịu đựng, xếp hàng hai mươi phút.

Hàng ngũ hình chữ Z, bọn họ đứng ở nhánh thứ hai, di động chậm chạp. Triệu Dương chỉ cảm thấy vừa ngạt thở lại nhàm chán.

Khi lần nữa nhích về phía trước, hàng người bên trái phía sau ngắn lại, anh ta bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc.

“Chu Kỳ?”

Anh ta chần chờ chào hỏi một tiếng.

Chu Kỳ đang bàn bạc với bạn cùng phòng lát nữa chọn nước lẩu gì thì nghe người gọi tên mình. Cô quay đầu, mắt sáng rực lên, “Bác sĩ Triệu!”

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng Triệu Dương liền tốt lên, “Sao em lại tới đây, nghỉ học đi ăn với bạn à?”

“Đúng vậy.”

“Anh vừa nghe em nói muốn ăn mỡ trâu dầu vừng cay, không được đâu. Em nên ăn thanh đạm chút.”

Chu Kỳ không ngờ trộm đi ăn lẩu còn bị bác sĩ bắt quả tang, cười mỉa hai tiếng. Thấy nữ sinh kéo tay Triệu Dương, cô bé nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ôi, vị này chính là chị Khương Triệt ư? Xinh đẹp quá!”

Cô bé lại ngạc nhiên nói: “Vừa nãy chị em ở đây, chúng em còn nói muốn mua quà cảm ơn hai người đấy. Không ngờ hai người cũng tới trung tâm thương mại này.”

Bỗng nhiên cô bé lại cau mày, “Không đúng, chị em nói chị Khương Triệt xuất ngoại rồi mà?”

Tiêu Tiêu tự nhiên bị cue đến ngơ ngác, “Cái gì… Khương Triệt là ai?”

Không phải…

Chu Kỳ theo bản năng che miệng lại, cảm giác mình phát hiện chuyện gì đó.

Tiêu Tiêu dường như hiểu ra, mặt biến sắc, dùng gót giày hung hăng đạp Triệu Dương hai nhát, sau đó lấy túi trên tay đánh anh ta, còn không quên mắng, “Tra nam!”

Triệu Dương toàn bộ quá trình vừa tránh vừa giải thích, “Chờ đã… Từ từ… Không phải đâu, cái gì vậy!”

Bị mất mặt trước đám đông, Tiêu Tiêu tức gần chết. Sau khi đánh anh ta một trận thì cô hùng hổ rời khỏi hàng, còn không quên sửa sang lại chiếc túi Chanel.

Chu Kỳ bị dọa, chân tay luống cuống giải thích, “Bác sĩ Triệu, xin lỗi anh, xin lỗi, em không biết… Em không biết cô ấy không phải chị Khương Triệt. Nhưng mà bác sĩ Triệu này, anh… sao anh có thể như vậy…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio