Edit: Hướng Nhật Quỳ
Hoắc Hành Chu hơi duỗi đầu lưỡi ra liếm vết bơ nơi khoé miệng cậu.
Vành mắt Lạc Hành đỏ bừng, trong đầu bỗng chốc rối bời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn rũ ánh mắt ngập tràn cảm xúc mà cậu không hiểu được.ơ
Đôi môi lành lạnh dán vào cậu, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng lướt qua khóe miệng, cả người cậu chợt như rơi vào biển tuyết vô hạn, xung quanh trống rỗng không hề có chút âm thanh, tất cả ý thức đều hội tụ tại một điểm.
Lạc Hành trợn mắt nhìn đôi mắt cùng lông mi gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp quấn quanh chóp mũi cậu, nụ hôn này… không tính là hôn, bởi hắn không có thâm nhập, mà chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Hoắc Hành Chu nhìn nỗi hoang mang trong mắt cậu, chẳng để bản thân quá phận nên miễn cưỡng rời đi, cười trêu cậu: “Thầy Lạc, em nói muốn ăn bánh ngọt, sao thầy lại hôn môi em hửm?”
Lúc đầu Lạc Hành còn đang hồi hộp, đơ ra như gỗ sửa lại những lời hắn nói này đến ba bốn lần, đột nhiên mặt đỏ lên, rõ ràng là… hắn vừa mới hôn…
Không phải.
Vừa rồi quả thật hắn nói muốn ăn bánh ngọt, lúc cậu múc lên, vừa ngẩng đầu đã không cần thận mà hôn lên.
Sao cậu… sao lại bất cẩn vậy chứ, trước kia còn thừa dịp uống say mà hôn lén hắn, hiện tại cả hai đều tỉnh táo thì đã hôn lên rồi.
“Xin lỗi… Tớ không… Không có cố ý.” Lạc Hành véo lòng bàn tay, chỉ sợ hắn quyết thắng bại đến cùng, vội nói xin lỗi hắn: “Sau này tớ sẽ chú ý.”
Hoắc Hành Chu được voi đòi tiên, nhìn bánh ngọt ăn sắp xong, thầm nghĩ thứ này thật dính người, ăn nữa hắn sẽ khó chịu, bèn đặt qua một bên, ôm cậu hỏi: “Sau này sẽ chú ý cái gì?”
Lạc Hành đối mặt với từng bước ép sát của hắn, đỏ mặt muốn tránh đi. Nhưng chỗ này chỉ có bao nhiêu đó thôi, thoát được xa đến đâu thì vẫn chỉ ở trong lòng hắn mà thôi, nhỏ giọng ấp úng: “Coi chừng lại đụng trúng cậu đó.”
“Vừa hôn xong đã muốn quỵt, thầy Lạc sao thầy qua cầu rút ván thế.” Hoắc Hành Chu nắm cằm cậu, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu mà tim mềm không thôi, gảy hai cái lên môi cậu, nhỏ giọng: “Bé ngoan.”
“Ừm.” Lạc Hành xấu hổ không dám giương mắt, cố gắng quen với phát âm như bóp lấy thịt mềm nơi quả tim cậu của hắn, luôn có cảm giác tê dại. Trước giờ không nhận ra, chỉ một cái xưng hô thôi đã khiến chân cậu mềm đến mức này rồi.
“Có thích tớ không?”
“Cái gì?”
Hoắc Hành Chu nắm cằm cậu, không cho cậu né tránh, bình tĩnh tiến vào ánh mắt cậu: “Nói thật đi, thích tớ không?”
Lạc Hành vừa lo vừa sợ mà nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi câu này, có phải đã phát hiện ra gì không…
Lạc Hành dè dặt há miệng, mấp máy nhiều lần mới phát ra được âm thanh: “Vì, vì sao lại hỏi vậy?’
Hoắc Hành Chu cầm cổ tay cậu, kéo cậu vào lòng, nâng gáy cậu để cậu chỉ có thể nhìn vào mình, rũ mắt khóa chặt cậu: “Lạc Hành, cậu nhìn tớ, tớ thích…”
“Vậy! Cậu, cậu ngồi xuống trước đi…” Lạc Hành không đợi hắn nói xong đã đột nhiên đứng lên, kéo cửa chạy ra ngoài.
Cậu dựa vào ván cửa, giơ tay nắm chặt lấy vải vóc trước ngực mình, hô hấp không yên mà thở hổn hển, cắn môi quay đầu nhìn.
Cậu không dám nghe.
Nếu như Hoắc Hành Chu nói không cho cậu thích mình, vậy thì chắc chắn cậu sẽ rất khó chịu, cậu không sợ bản thân khó chịu.
Nhưng nếu lỡ, nếu lỡ Hoắc Hành Chu nói lời bày tỏ, thì nên làm gì đây, làm sao xứng với hắn.
Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng cậu, trầm mặc vài giây, sau đó liếm liếm khóe môi, trốn nhanh như vậy, là sợ hắn bày tỏ vậy sao?
Lát sau, Lạc Hành bưng một chậu nhựa có một ít nước nóng về, sau đó tìm một chiếc khăn mặt mới tinh từ trong hộp giấy bên cạnh.
“Rửa chân cái đã rồi ngủ.” Lạc Hành cắn môi, né tránh ánh mắt hắn bảo: “Có gì sau này, sau này hẵng nói.”
Hoắc Hành Chu nhìn nước nóng, lại nhìn cậu cục xúc bất an, bộ dạng như sợ hắn lại nói cái gì, miễn cưỡng nuốt lời trở lại.
Mà thôi.
Nếu hiện tại cậu ấy không tiếp nhận nỗi, vậy trước hết cứ để cậu ấy coi mình là bạn học đi, cậu ấy nhận ra rồi bày tỏ sau. Lạc Hành có thể tiếp thu khá tốt, lỡ như không thể tiếp nhận, cái tính cách nhẹ dạ này của cậu ấy lại chẳng biết nói thế nào, trái lại sẽ không được tự nhiên.
Nói không chừng sau này đến cả ôm cũng không cho hắn ôm, né tránh hắn thì lại càng khó nói hơn.
Hoắc Hành Chu rũ mắt nở nụ cười.
Lạc Hành à.
E rằng cậu mãi mãi sẽ không thích hắn như hắn thích cậu, nhưng chỉ cần cậu ỷ vào hắn, nguyện ý giao một phần ý nghĩa nào đó của bản thân cho hắn, vậy là đủ rồi.
“Lại đây, ngồi đi.” Hoắc Hành Chu đứng lên, cười cười ấn cậu lên giường, đưa tay muốn cởi giày cậu.
Lạc Hành sợ hết hồn, vừa rút về lại bị hắn nắm kéo trở lại, đầu ngón tay ấn lên mắt cá chân cậu vỗ nhẹ, cảm giác mũi chân trắng ngần của cậu hơi run lên, lại nắm trong tay.
“Hoắc Hành Chu.”
“Đừng nhúc nhích.” Hoắc Hành Chu đưa tay thử nước ấm, chỉ hơi nong nóng, cởi vớ cậu ra rồi từ từ thả vào, thấp giọng hỏi: “Nóng không?”
Lạc Hành lắc đầu, mũi chân bị hắn nắm trong tay, chốc chốc lại lùa nước rồi vẩy lên mu bàn chân, trái tim bình thường căng thẳng nhảy bùm bùm: “Tự tớ… tự tớ rửa được, dơ.”
Hoắc Hành Chu cười một tiếng: “Trắng lắm, dơ chỗ nào?”
Lạc Hành đỏ cả mặt, chân mình bị hắn nắm, bên tai bị hắn kích thích mà đỏ lên, nhìn hắn rửa từng chút một, ngay cả trong ngón chân cũng vẩy hai cái, ngứa đến lòng cậu khó chịu.
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ phần da nơi mũi chân, như dòng điện nhỏ thuận theo thần kinh rồi đến tim, hàng trăm móng vuốt như cào vuốt tim khiến cậu phát hoảng, không nhịn được mà thu hồi suy nghĩ.
“Hoắc Hành Chu…” Giọng Lạc Hành như nhũn ra, cậu không nghe được âm thanh quá nhỏ hay đè nén, hiển nhiên cũng không nghe được sự làm nũng cầu xin trong giọng nói của mình: “Cậu đừng… đừng rửa cho tớ…”
“Đừng nhúc nhích, tớ còn chưa có rửa chân rửa chân cho ai đâu đó.” Hoắc Hành Chu giương mắt cười, nhìn dáng vẻ xấu hổ không ngừng tránh né của cậu, thầm nghĩ nhóc vong ơn bội nghĩa này mà cáu lên thì sẽ sao đây?
Cậu đều như vậy, có bạn học nào lại rửa chân, ôm ấp đút đồ, hôn cậu chứ?
Không cho hắn bày tỏ, nhưng lại đồng ý cho hắn trêu chọc?
Hoắc Hành Chu có chút buồn rầu, chẳng lẽ cậu ấy đang đùa bỡn tình cảm của mình chăng? Nghĩ một chốc lại ngẩng đầu nhìn cậu đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, bộ dạng đỏ mặt khó nhịn mặc cho hắn nắm chân.
… Cậu ấy hẳn sẽ không có lòng dạ này đâu.
Vậy hắn lo lắng cái gì đây.
—
Hai người rửa chân xong, Lạc Hành đi đổ nước. Hoắc Hành Chu chui vào ổ chăn trước, bị lạnh đến giật cả mình: “Má nó, lạnh ghê á.”
Lúc Lạc Hành quay về trông thấy hắn không duỗi chân ra được, áy náy nắm vạt áo, nhỏ giọng nói: “Tội cậu quá.”
“Lại đây.”
Lạc Hành cởi quần áo, đỏ mặt bò lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp.
Giường vừa nhỏ lại chật đến đáng thương, lúc Lạc Hành ngủ một mình đã miễn cưỡng lắm rồi, Hoắc Hành Chu lại thân cao chân dài nên chỉ có thể co nửa chân.
Lạc Hành nghiêng người, bị dồn vào góc tường không thể nhúc nhích. Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn mấy giây, chợt đưa tay bóp eo cậu rồi nâng về phía mình, nằm sấp trên người mình.
“Cậu làm gì…” Lạc Hành bị dọa hết hồn, vội nắm lấy ống tay áo hắn, hoảng hồn nằm sấp trên người hắn.
“Ngủ chứ còn làm gì.” Hoắc Hành Chu cau mày nhìn cậu, một tay khoát lên eo cậu, một tay khác đè lên gáy cậu: “Nếu không phải cái giường này của cậu nhỏ như vậy, tớ lăn xuống té đến ngu luôn thì sao đây, cậu nuôi tớ nha.”
Lạc Hành mím môi, vừa muốn nói chuyện đã bị hắn ngắt lời, “Dừng, đừng nói xin lỗi, bây giờ tớ vừa nghe cậu nói câu này thì da đầu tê rần rồi. Nếu thật sự thấy chẳng có gì để nói, thì cậu nói thích tớ đi.”
Hoắc Hành Chu cảm giác như tim cậu đập rất nhanh, gần như cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được, giơ tay bóp bóp vành tai đỏ bừng của cậu, cảm nhận hơi thở đồng nhất của cậu.
“Bé ngoan.”
“Ừm.”
“Gọi anh đi.” Hoắc Hành Chu dừng một chút, xoa nhẹ tai cậu rồi nói: “Dùng tiếng Pháp gọi.”
Lạc Hành chôn trong ngực hắn không dám ngẩng đầu, luôn cảm thấy dáng vẻ nhìn chằm chằm mình của hắn thật đáng sợ, chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến cậu chìm đắm trong nháy mắt, không được nhìn.
“Ngủ, ngủ.”
“Ngủ đi.” Hoắc Hành Chu sợ cậu nằm sấp sẽ không thoải mái, giơ tay thay đổi tư thế cho cậu, mình thì nghiêng người sang rồi ôm cậu vào lòng, nhét nhét một nên góp chăn cho cậu, còn sau lưng mình thì lộ hơn phân nữa.
—
Ngày hôm sau, Hoắc Hành Chu dậy sớm thì nghe thấy cửa chính vang lên một tiếng.
À, chờ bà đấy.
Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói: “Ngủ một lát đi, bé ngoan.”
Lạc Hành vùi trong ngực hắn ngủ say sưa, không nghe được âm thanh, hơi thở đều đặn đến ngay cả lông mi cũng chẳng thèm động một cái.
Hoắc Hành Chu rón rén đứng dậy mặc quần áo, cố gắng không phát ra âm thanh rồi kéo cửa ra, hai tay cắm trong túi, thản nhiên nhìn người ngoài cửa đi vào.
Triệu Cửu Lan mở cửa, xoa xoa thái dương rồi buông cái ô trong tay xuống, chợt trông thấy một loạt dấu chân trên mặt tuyết, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước cửa nhà chính có một nam sinh tay chân thon dài đang đứng.
“Cậu là ai!” Triệu Cửu Lan bước nhanh đến trước nhà chính, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm, lại men theo dấu chân mà nhìn thử, phòng của Lạc Hành!
Hoắc Hành Chu nhấc chân, đi tớ trước mặt bà ta: “Bà Triệu, tôi tên Hoắc Hành Chu, bạn học của con trai bà.”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘con trai’, phát hiện sắc mặt bà ta như lóe lên sự thù hận và bất kham rồi nhanh chóng biến mất, sau đó khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, hất cằm nhìn hắn: “Lạc Hành không thích chơi cùng người khác, cậu vẫn nên về nhà sớm đi, để người nhà bớt lo lắng.”
Hoắc Hành Chu cười khẽ, mi mắt hơi nheo lại nên không nhìn ra cảm xúc nào. Triệu Cửu Lan lại không cảm giác được người này không có ý tốt, cau mày lạnh giọng hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Chúng ta nói chuyện chút đã.” Hoắc Hành thoáng nâng mắt, nhìn sang ánh mắt của bà ta, hơi nghiêng đầu.
“Tôi và cậu không có chuyện gì để nói cả, phiền cậu sau này đừng đến tìm Lạc Hành nữa, bây giờ nó đang lớp , không có thời gian chơi với cậu.” Triệu Cửu Lan lướt qua hắn, móc chìa khóa trong túi áo ra mở cửa, trực tiếp đi vào.
Trong nháy mắt đóng cửa, Hoắc Hành Chu lại đè một tay lên.
“Nếu tôi là bạn trai tương lai của con trai bà, bà còn cho rằng chúng ta không có gì để nói chứ?”
Hoắc Hành Chu cười một tiếng, thản nhiên nhìn sắc mặt bà ta thay đổi trong nháy mắt.