Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hướng Nhật Quỳ
Nơi mà Hoắc Hành Chu thi đấu không dễ đón xe nên cứ xếp hàng gọi cả buổi, Diệp Tiếu Tiếu ở bên kia kể dăm ba câu đại khái sự việc, hắn mới cảm giác có gì đó không đúng.
Sáng nay lúc đi, Lạc Hành giống như thở phào nhẹ nhõm, như chờ để tiễn hắn đi vậy.
Hắn cứ tưởng mình đi rồi sẽ không ai trêu cậu mới thở phào, kết quả lại là nguyên do này?
Hắn sốt ruột đứng ở ven đường, chợt một chiếc xe màu đen ngừng lại, cửa kiếng xe được hạ xuống một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt anh tuấn, ở phía xa gọi hắn một tiếng: “Lại đây.”
Hoắc Hành Chu đứng bên trái cửa xe, quy củ gọi: “Chú Lục.”
“Đứng đây làm gì thế? Bán khoai lang?” Lục Thùy Dã đánh giá từ trên xuống: “Không phải nói hôm nay thi đấu sao, Thanh Hòa đâu?”
Hoắc Hành Chu không có tâm trạng nói đùa với ông, vội hỏi: “Chú đang đi đâu à?”
Lục Thùy Dã đưa ngón trỏ, đẩy kính râm trở lại, cười đáp: “Thành phố Bắc, tham quan đoàn phim[] của chú Khương cháu, sao thế? Cháu cũng muốn đi?”
[] Nguyên văn Tham ban [探班]: Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác.
“Vậy tốt quá, cho cháu đi nhờ một đoạn ạ.” Hoắc Hành Chu không nói lời nào mở cửa xe ngồi lên, không đợi ông kịp phản ứng đã thắt dây an toàn, liên tục thúc giục: “Nhanh lên, con gái chú cũng ở đó chờ cứu mạng đó.”
Diệp Tiếu Tiếu là con gái nuôi của Lục Thùy Dã, từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay, Hoắc Hành Chu vừa dứt lời thì ông đã đạp ga.
Vốn dĩ giờ là có thể tới thành phố Bắc, lại bị ông kiên quyết rút ngắn thành phút.
Lúc Hoắc Hành Chu bước xuống xe thì sắp ói tới nơi, mặt mày xanh lè nói cảm ơn với Lục Thùy Dã. Kết quả vừa xoay đầu một cái đã trông thấy cảnh một người đàn ông đang quỳ xuống trước Lạc Hành ở cổng bệnh viện.
Lục Thùy Dã đối diện với hắn, không biết vì sao hắn lại trợn to mắt bèn xoay sang nhìn thử.
“Ôi chao cục cưng nhỏ của mình, diễn biến này là gì đây?” Lục Thùy Dã còn chưa dứt lời thì đã thấy Hoắc Hành Chu mở cửa xe đi ra.
Đúng lúc trợ lý của Khương Dư trả lời trên Wechat, bảo người nọ còn phải bổ sung thêm vài cảnh quay, sau đó mới có thể chừa ra một chỗ trống nên bảo ông đừng gấp gáp. Lục Tùy Dã bèn ngồi trong xe xem một lát.
—
“Thầy và ông ấy… biết chuyện tôi không nghe được không?”
Lạc Hành vừa nói lời này, Lâm Tây Thành lập tức ngẩn ra, bàn tay túm lấy cậu vô thức buông lỏng đôi chút, sắc mặt trắng bệch giống như trong nháy mắt có một vệt hồng, lại giống như không có.
Lâm Tây Thành bỗng thấy chột dạ. Từ sau khi Lạc Hành bắt đầu đến bệnh viện, bất kể là Lạc Chí Viễn kể về quá khứ của mình và Triệu Cửu Lan, kể về quá khứ của ông ta và Lâm Tây Thành, sám hối với cậu thế nào thì cậu đều hệt như một người ngoài cuộc.
Đúng rồi, Lâm Tây Thành bỗng tìm được từ để hình dung Lạc Hành.
Cậu như đang lắng nghe câu chuyện của người khác, cảm xúc chẳng chút phập phồng, cho đến giờ phút này, cậu mới thật sự từ trong sự bình tĩnh, xao động một chút gợn sóng.
“Em… làm sao…” Lâm Tây Thành nhíu chặt mày nhìn về phía Lạc Hành.
Lâm Tây Thành cọ xát hai quả đấm lên mép quần, tựa như đang đè nén điều gì, cơ hồ cắn nát cái răng rồi nuốt máu xuống.
Hồi lâu, gã cất giọng: “Ba em vô tội, cái gì em ấy cũng không biết, em muốn hận thì cứ hận tôi, cầu xin em cứu em ấy.”
“Hoắc…” Ban nãy Lâm Tây Thành vừa đưa tay ra, Diệp Tiếu Tiếu vô thức nhắm hai mắt lại, mãi đến khi Lạc Hành kéo cô ra sau lưng bảo vệ mới mở mắt ra.
Cô vừa mở mắt lần nữa thì đã trông thấy Hoắc Hành Chu đứng cách đó không xa, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở phía xa, lúc này mới sáng tỏ.
Hoắc Hành Chu lắc đầu với cô một cái, ra hiệu cô đừng mở miệng. Diệp Tiếu Tiếu không hiểu sao bây giờ hắn mới tới, nhưng vẫn không lên tiếng.
Hắn đứng cách gần đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lạc Hành, nhìn cơ thể gầy yếu của cậu đối lập với gã đàn ông cao hơn cậu rất nhiều, nhưng vẫn gắt gao bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu sau lưng.
Nhìn xem, đứa nhỏ yếu đuối trước mặt mình này, lúc mình không ở đây, cũng là một người đàn ông mà người khác có thể dựa vào kia kìa.
Hắn đứng tại chỗ nhìn, Diêp Tiếu Tiếu nói bảo hắn tới bệnh viện cứu Lạc Hành, rất sợ lòng tốt của cậu phát tác mà đi hiến tủy. Thứ này cũng chẳng phải là máu ngoại vi, đến cả thuốc mê kia cũng chẳng cần dùng, chỉ có đầu kim to là dọa người.
Đó mới thật sự đau đớn.
Hắn lại không lo lắng, Lạc Hành hiền lành nhưng cậu lại chẳng phải kẻ ngốc, nên làm thế nào thì tự cậu có cân đòn của mình, tự mình biết cân nhắc. Bây giờ mình đi qua, trái lại sẽ ảnh hưởng đến cậu.
Hoắc Hành Chu nhìn rất lâu dưới tàng cây, đến khi Lạc Hành xoay người thì nhìn thấy hắn.
Thứ trên tay cậu rơi xuống đất, cực kỳ giống như ngày đầu tiên khi chuyển trường đến, cả người hắn như mang theo màu đỏ của nắng chiều, một đường quanh co khúc khuỷu đến trước mặt cậu.
Hoắc Hành Chu cười cười, vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
—
Mùa đông, chẳng mấy chốc là sắp lập xuân, Hoắc Hành Chu và Lạc Hành cùng đi dạo dưới con đường cây ngô đồng bên ngoài bệnh viện.
Lá cây đã rụng sạch, chỉ còn lại cành khô trụi lủi nhe nanh múa vuốt ở đó, dài hơn chút nữa sẽ bị cưa bỏ, lại từ nơi bị cưa mọc ra chạc cây mới.
Lạc Hành đếm một cây lại một cây, Hoắc Hành Chu vẫn không mở miệng, cậu dừng chân lại, hỏi: “Cậu không muốn hỏi tớ gì ư?”
Hoắc Hành Chu không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn nói tớ biết cái gì à?”
Lạc Hành chớp mắt, nói liên tục cũng chẳng biết là nói cho mình nghe, hay là cho hắn nghe: “Cậu biết không, từ nhỏ tớ đã rất ngưỡng mộ những người có cha mẹ khỏe mạnh, tính tình mẹ tớ không tốt lắm, có lúc thậm chí tớ còn nghĩ, có phải vì tớ không có cha nên mẹ mới khổ sở, nhất định phải đối tốt với bà ấy gấp đôi mới được.”
“Hồi còn bé, mẹ tớ hay nói mấy lời mà tớ không hiểu được, khi đó loáng thoáng mới hiểu được, ông ấy không cần mẹ con tớ, tớ thì luôn nghĩ có lẽ là vì lý do bất đắc dĩ nào đó chăng. Trong lớp cũng có nhiều bạn học cha mẹ ly hôn vì không còn tình cảm kia mà.”
Hoắc Hành Chu tăng nhanh hai bước, cầm tay cậu nhét vào trong túi áo của mình, nghe cậu thấp giọng, tựa như đào khoét trái tim rỗng tuếch ra để nói: “Hoặc có lẽ, tớ chưa từng gặp ông ấy, cũng không biết dáng vẻ của ông ấy tính tình của ông ấy. Đối với tớ mà nói, ‘Cha’ giống như người xa lạ nhất định phải tồn tại trong sinh mệnh của tớ.”
Hoắc Hành Chu liếc mắt sang, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu.
Dáng vẻ lạnh như băng của Lạc Hành lúc mới tới, lại đến dáng vẻ bị mình chọc cho mặt đỏ đến mang tai, bất kể điểm nào cũng hoàn toàn khác với cậu ấy bây giờ.
Trước giờ Hoắc Hành Chu gần như chưa từng an ủi ai, hắn lớn lên trong căn nhà đầy khoan dung và ấm áp, từ nhỏ đến lớn bản lĩnh của mình đều mang ra để trêu chó chọc mèo (ý nói gây chuyện thị phi), sao có thể thật sự hoàn toàn lĩnh hội.
Chẳng qua là thích người này, mới đau lòng vì người này thôi.
“Cậu có hận ông ta không?” Hoắc Hành Chu hỏi.
Lạc Hành lắc đầu nói không biết: “Thật ra nếu ban đầu ông ấy nói thật với tớ, rằng ba vì ít chuyện mà có lỗi với mẹ con con, nhưng bây giờ ba bị bệnh, cần con hiến tủy… Cũng tốt hơn là ông ấy tìm đủ mọi cách diễn kịch như thế trên Weibo… lừa gạt tớ.”
“Tuy rằng tớ không biết ông ấy, nhưng nếu tớ có thể cứu một người thì tớ cũng rất vui rồi.” Lạ Hành lẩm bẩm nói: “Bởi vì bất kể khổ ra sao thì chỉ cần còn sống là tốt, tớ không thích nhìn người khác chết, tớ hy vọng mọi người đều khỏe mạnh, thế nhưng…”
Quả thật Lạc Hành chẳng biết nói thế nào, cậu không muốn người khác biết mình ích kỷ lạnh lùng, nhưng bọn họ khóc lóc kể lể diễn những trò kịch kia, cũng là vì gạt cậu lên bàn mổ.
Dù có một chút thật lòng nào, cậu cũng sẽ không do dự.
Một lát sau.
Lạc Hành cười khẽ, lược bớt đề tài này đi, lại nói: “Trước kia tớ không biết sao mẹ lại hận tớ như vậy, tớ liều mạng dốc sức muốn đối tốt với bà ấy, để bản thân trở nên thật ngoan ngoãn, trở thành đứa trẻ mà tất cả mọi người đều hài lòng. Sau đó bà ấy sẽ sờ đầu tớ một cái, nói với tớ: Bé ngoan, con đã rất nghe lời, làm rất tốt, mẹ rất thích con.”
Hoắc Hành Chu không lên tiếng, Lạc Hành vươn tay từ trong tay của hắn, giống như ôm lấy bầu trời cao cao, cười khẽ: “Có điều những lời mà trước giờ tớ chưa từng nghe, bất kể tớ làm đến mức nào, cũng sẽ chẳng giành được một chút nhu hòa nào của bà ấy, có lẽ…”
Lạc Hành không nói được, rũ mắt đứng tại chỗ.
Hai người đứng rất gần, Hoắc Hành Chu có thể nghe được nhịp thở không được bình thường của Lạc Hành, xuyên thấu màng nhĩ của hắn, một đường theo thần kinh lan đến trái tim, phóng ra dòng điện cực đại.
Vừa nóng vừa đau.
Hồi lâu, Lạc Hành mới đột nhiên tự giễu cười một tiếng, trong mắt đều là chua xót mà vẫn còn cố cười: “Hồi bé có phải tớ rất khờ không, sau này trưởng thành mới từ từ biết, cũng không cố chấp mấy chuyện nhỏ này nữa…”
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Hoắc Hành Chu nắm tay cậu, duỗi ngón trỏ ra vẽ rồi lại vẽ lên lòng bàn tay cậu.
Hắn viết: Bé ngoan, cậu đã làm rất tốt, tớ rất thích cậu, tớ thích cậu nhất.
Chờ hắn viết xong, lúc Lạc Hành còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã ôm cậu vào lòng, dùng giọng nói lập lại một lần: “Bé ngoan, cậu đã làm rất tốt, tớ rất thích cậu, tớ thích cậu nhất.”
—
Lâm Tây Thành quay lại phòng bệnh, nhìn thấy tâm trạng Lạc Chí Viễn lại sa sút, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ đến ngẩn người.
Gã đi tới, dõi mắt nhìn sang, chỉ có một cành cây khô.
Vừa nghiêng đầu sắp mở miệng đã nghe ông lẩm bẩm nói: “Tây Thành, anh xem tôi thật may mắn mới có đứa con trai tốt như Lạc Hành, cũng đã như vậy, nó vẫn không nhẫn tâm trách móc tôi, còn bảo tôi bảo trọng.”
Lâm Tây Thành nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng quyết tuyệt của Lạc Hành, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Nó thật sự không đành lòng cứu em, chỉ nói một câu bảo trọng thì tính là thá gì, nếu hôm nay là nó bị bệnh, em cũng sẽ không chút do dự để cứu nó, không phải sao?”
“Tây Thành, chuyện không thể trao đổi ngang bằng như thế được.” Lạc Chí Viễn cười nhìn trời, như đang ngóng trông mà nhắm mắt lại: “So sánh mà nói, quả thật tôi nợ nó quá nhiều, dù là nó tự nguyện…”
“Phải, là ông nợ cậu ấy quá nhiều rồi!”
Một âm thanh xa lạ truyền tới, cả hai đều hơi sững sờ, rối rít quay đầu nhìn thử, chỉ thấy một nam sinh cà lơ phất phơ đứng ngoài cửa, mặt mày lạnh tanh.
Người mở miệng hẳn là hắn.
Lâm Tây Thành khẽ nhướng mày: “Em là ai?”
Hoắc Hành Chu không nhìn gã, trực tiếp đi tới trước mặt Lạc Chí Viễn bên cửa sổ, ngang nhiên với cái ghế ngồi: “Năm Lạc Hành tuổi, bị Triệu Cửu Lan dùng một quyển sách bổ trợ lấy đi % thính lực, chuyện này ông biết không?”
Lạc Chí Viễn ngẩn ra, dường như bị hoảng sợ, nhanh chóng đứng lên: “Cậu nói gì!”
“Tôi nói, bây giờ Lạc Hành, căn bản không nghe được các người diễn cảnh khóc lóc kể lể.” Hoắc Hành Chu lạnh lùng quét qua hai người bọn họ một cái, cười gằn nói: “Từ lúc sinh ra, tâm trạng Triệu Cửu Lan không tốt một chút là nhốt cậu ấy trong phòng tối nhỏ, cậu ấy có chứng sợ hãi không gian kín[] và sợ tối, chuyện này ông biết không?”
[] Hội chứng sợ không gian kín,có tên khoa học là Claustrophobia,là nỗi sợ bị bao vây trong một không gian nhỏ hoặc phòng và không thể trốn thoát. Nó có thể xảy ra trong rất nhiều tình huống bao gồm trong thang máy đông khách, phòng không cửa sổ, phòng khách sạn có cửa kín và cửa sổ kín, xe nhỏ và thậm chí cả quần áo bó sát. Nó thường được phân loại như là một rối loạn lo âu, thường gây ra các cơn hoảng loạn. Nguyên nhân của Hội chứng sợ không gian kín được cho là phụ thuộc vào nhiều yếu tố, bao gồm việc giảm kích thước của hạnh nhân, điều hòa cơ bản, hoặc khuynh hướng di truyền khi ở trong các không gian nhỏ. Một nghiên cứu chỉ ra rằng bất cứ nơi nào từ –% dân số thế giới bị ảnh hưởng bởi hội chứng sợ không gian kín nặng nề, nhưng chỉ một phần nhỏ những người này nhận được một loại điều trị nào đó cho chứng rối loạn này. Thuật ngữ claustrophobia xuất phát từ tiếng kêu lách cách của tiếng Latinh “đóng cửa tại chỗ” và tiếng Hy Lạp φόβος, vicebos, “sợ hãi”. (Theo Wikipedia)
“Mùa đông ở Giang Thành, dưới mười mấy độ, phòng của Lạc Hành đến cả lò sưởi cũng không có, chuyện này ông biết không?”
Lạc Chí Viễn gần như sụp đổ vịn lên mép xe lăn, vô lực ngã trở về, hai hàng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt: “Không… tôi không biết…”
“Tây Thành?” Lạc Chí Viễn quay đầu nhìn Lâm Tây Thành, thấy gã quay đầu sang chỗ khác lại dời tầm mắt im lặng khóc.
Lâm Tây Thành vội nói: “Em vừa kiểm tra xong, trước hết đừng nói mấy chuyện này, vị bạn học này em có chuyện gì thì cùng tôi…”
“Những chuyện này, hỏi thăm sơ qua là biết.” Hoắc Hành Chu căn bản không quan tâm Lâm Tây Thành, rũ mắt nhìn thân thể gầy nhom của Lạc Chí Viễn, mỉa mai: “Mà không phải thấy mấy đợt phỏng vấn thi đấu của cậu ấy thì tự nhận là cả đời này của cậu ấy sống rất tốt.”
Lâm Tây Thành cắn răng: “Đừng nói nữa.”
Hoắc Hành Chu đứng lên, hai tay cắm trong túi, ngửa đầu nói: “Ông ăn chút khổ này, cũng không bằng một phần mười Lạc Hành.”
“Đừng nói nữa!” Lâm Tây Thành nghe không nỗi nữa, giận sôi sục quát: “Cậu là con nhà ai, chạy đến phòng bệnh người khác quơ tay múa chân nhà người ta, cút ra ngoài.”
Dáng Hoắc Hành Chu cao, gần như cao hơn Lâm Tây Thành nửa cái đầu, nhấc tay túm cổ gã áp lên tường: “Chuyện này có phần của ông chắc!”
Lâm Tây Thành dùng cả tay chân đấm đá Hoắc Hành Chu, bị hắn dễ dàng đẩy ngã trên giường bệnh, trông như con ruồi nhìn hắn phủi phần áo, nói: “Tôi biết, mấy người tương thân tương ái, ông muốn cứu người mình yêu tôi không ý kiến. Để tôi gặp chuyện như thế, tôi cũng bất chấp tất cả để cứu cậu ấy, bảo tôi chết cũng được.”
“Nhưng mà.” Hoắc Hành Chu đến cạnh cửa sổ, đứng song song cùng Lạc Chí Viễn, cười khẽ một tiếng: “Tôi ấy, ngay cả nước mắt còn chẳng nỡ để cậu ấy rơi một giọt, mấy người còn dám muốn xương tủy với tôi, đùa gì thế.”
Lạc Chí Viễn ngơ ngác, tựa như không nghe thấy, trong đầu đều là những lời Hoắc Hành Chu vừa nói.
Ông không biết, ông thật sự không biết cuộc sống khi Lạc Hành còn bé lại như thế, nếu như ông biết… nếu như không biết…
Lạc Chí Viễn vùi tay trong lòng bàn tay, thống khổ nghẹn ngào đứng lên, dù ông biết thì có thể làm gì đây?
Ông và Triệu Cửu Lan cùng tranh giành quyền nuôi con ư? Bọn họ căn bản chưa từng kết hôn, dù có giành được, thì ông và Lâm Tây Thành hai người đàn ông làm sao chăm sóc một đứa trẻ chứ.
Ông có thể tốt hơn Triệu Cửu Lan ở chỗ nào?
Lâm Tây Thành vừa trông thấy bộ dạng suy sụp này của Lạc Chí Viễn, thở hổn hển bò dậy từ trên giường, mò một cái ghế gấp, nhắm vào Hoắc Hành Chu mà nện.
Hoắc Hành Chu nhanh tay nhanh chân, ghế gấp làm vỡ bình giữ nhiệt ở cửa, nước sôi văng thành mảnh vụn đầy đất.
“Ôi, tính tình cũng dữ quá nhỉ, vừa nãy còn quỳ xuống trước mặt Lạc Hành và mọi người ở cổng bệnh viện kia mà, lúc ép cậu ấy hiến tuỷ, sao không nổi nóng đi?”
“Thằng súc sinh!” Lâm Tây Thành ăn nói khép nép với Lạc Hành lâu như vậy, cậu vẫn lạnh lùng không chịu hiến, cả một hơi lửa nóng giờ phút này bộc phát.
Gã tuyệt vọng, tiền tích góp của gã và Lạc Chí Viễn đã sắp dùng hết rồi nhưng vẫn không tìm được loại tủy phù hợp, dưới đả kích hai lần, Lâm Tây Thành cảm giác mình sắp vỡ tan rồi.
“Quá lắm thì cùng chết!” Lâm Tây Thành oán hận cắn răng, lúc nhìn Hoắc Hành Chu thì coi hắn như Lạc Hành, hận thù chất đống trong nháy mắt bốc cháy.
Hoắc Hành Chu nhìn gã như một gã thần kinh, không để ý tới gã, lại đi tới trước mặt Lạc Chí Viễn, nói: “Yên tâm đi, ông sẽ không chết.”
“Tôi sẽ dốc hết sức cứu ông.” Hoắc Hành Chu xoay người, vừa kiêu ngạo vừa khinh miệt nhìn Lạc Chí Viễn một cái, gần như nói từng chữ một: “Ông chết cũng không hết tội, nhưng tôi không thể để Lạc Hành lương tâm bất an. Cả đời này các người đã cho cậu ấy quá nhiều xiềng xích, sau này buông tha cậu ấy đi.”
—
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Hành Chu lập tức gọi điện cho Ngũ Tố Nghiên, hỏi bà có bác sĩ nào chữa bệnh ung thư máu hay không và chuyện làm cấy ghép tủy.
Ngũ Tố Nghiên đang họp, lơ đãng liếc nhìn điện thoại thì bị dọa hết hồn vội kết thúc hội nghị, cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Con trai cưng của mẹ, con bị bệnh sao! Bệnh viện nào nói mau, đừng dọa mẹ!” Ngũ Tố Nghiên mặt mày trắng bệch nắm chặt điện thoại, giày cao gót va chạm trên sàn vang lên từng tiếng chói tai.
“Chờ chút đã, đừng kích động, không phải con!” Lần đầu tiên Hoắc Hành Chu bắt gặp vẻ mặt này của Ngũ Tố Nghiên, vội vàng giải thích: “Cha ruột của Lạc Hành có căn bệnh này, muốn tìm Lạc Hành hiến tủy…”
Lời còn chưa dứt, Ngũ Tố Nghiên đã thở phào nhẹ nhõm, trì hoãn một hồi lại không đợi Hoắc Hành Chu mở miệng đã trực tiếp hừ một tiếng: “Cha ruột cái quái gì, không mắc bệnh thì không nghĩ là mình có con trai, giờ bệnh rồi mới nhớ tới mình từng sinh ra lá bùa hộ mệnh? Hiến tủy, con hỏi anh ta xứng chắc?”
Hoắc Hành Chu bị khả năng tiếp thu mạnh mẽ của Ngũ Tố Nghiên làm hoảng sợ, mới vừa rồi còn mặt mày trắng bệch đứng không vững, chỉ một giây đã có thể chống nạnh chửi như mất gà.
“Không xứng không xứng.” Hoắc Hành Chu thầm nghĩ con đã nói vậy rồi, Ngũ Tố Nghiên có lẽ đã hơi tỉnh táo lại, lát sau lại nói: “Con không muốn để Lạc Hành vì thấy chết không cứu mà áy náy sao, cũng được. Đứa trẻ này vốn tinh tế, lại bị xiềng xích như thế, thế nào cũng bị anh ta ép đến tan vỡ.”
Hoắc Hành Chu ‘Dạ’ một tiếng.
Ngũ Tố Nghiên hừ lạnh: “Con dâu nhà mình ấy, mẹ còn chưa bắt nạt trước đây này, đến lượt bọn khốn nạn này chắc.”
Hoắc Hành Chu: “…”
—
Lúc trở về, vẫn là ngồi xe của Lục Thùy Dã.
Lúc đầu ông nghĩ hôm nay sẽ qua thăm đoàn phim, có thể ở lại một đêm để tháo gỡ tương tư. Kết quả Khương Dư vừa nghe bảo ba đứa nhỏ còn phải trở về trường học thì lập tức đuổi ông về.
Ông nhẫn nhịn lái xe, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, vì có bạn nhỏ nên không có châm lửa.
Hồi lâu, ông đột nhiên xuyên qua kính chiếu hậu, lạnh nhạt nhìn lướt qua: “Các bạn nhỏ, tiền xăng[] về ai chi trả?”
[] Gốc là Tiền dầu [du tiễn/油钱] = lượng dầu tiêu hao (油耗) x giá dầu (油价)
“Ba nuôi trả.” Diệp Tiếu Tiếu nháy mắt cười lên, moi ra mấy viên kẹo ở phía trước, đưa cho Lạc Hành một viên.
Lạc Hành ngây ra, ba nuôi, thế không phải là…
Hoắc Hành Chu cười, dùng khẩu hình nói với cậu, người này chính là một trong người lần trước cậu nghe trong lồng tiếng.
“Cái gì…”
Thu âm và nghe trực tiếp đều có sự khác biệt, cộng thêm tai Lạc Hành không tốt, âm thanh của Lạc Thùy Dã lại thấp, chờ đến khi truyền vào tai cậu thì không biết đã bị lặp đi lặp lại bao nhiều lần rồi.
Nhất thời không nghe ra được.
Lạc Hành lặng lẽ đánh giá ông xuyên qua kính chiếu hậu, bị kính mát che mất non nửa gương mặt, khóe miệng lờ mờ câu thành nụ cười. Hormone của hai người khác nhau, Hoắc Hành Chu thì là loại nhe nanh múa vuốt, hở tí là làm cậu đỏ tía mặt lên.
Khí chất trên người ông, những gì sắc sảo bén nhọn đều đã được cất giấu hết, khiến người khác nhìn vào khó lòng đoán được ngay lúc còn trẻ ông từng là một người thế nào.
“Nè, nhìn hai mắt là được rồi.” Hoắc Hành Chu nhìn ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sống lưng Lục Thùy Dã, thầm nghĩ cậu còn nhìn đến ghiền nữa.
Lạc Hành vội dời tầm mắt, rũ mắt lột giấy gói kẹo ra rồi mới cắn viên kẹo có nhân[] vào miệng, trông thấy hắn hỏi: “Tớ đẹp trai hay chú ấy đẹp trai?”
[] Tên kẹo gốc là 果粒奶球 nhưng tui tra chỉ thấy đó là loại kẹo có nhân dạng mềm nên không biết tên kẹo cụ thể là gì. Ai biết thì chỉ tui với TvT (ảnh kẹo bên dưới)
“…”
“Hỏi cậu đó, tớ so với chú Lục, ai đẹp trai hơn!”
Lạc Hành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mấy vệt ẩm rơi xuống cửa sổ, dường như trời mưa.
Một lát sau, điện thoại chợt rung một cái, Lạc Hành cúi đầu xem, là Hoắc Hành Chu gửi tới.
—— Đang nghĩ gì vậy?
Lạc Hành chớp mắt một cái, ngón tay chậm rì nhấn vài cái trên màn hình, do dự hồi lâu mới bấm gửi.
—— Tớ đang nghĩ, lúc tớ chọn không cứu ông ấy có phải đã trở thành người bị hận thù thúc đẩy, so với ông ấy thì có khác gì.
Ngón tay Hoắc Hành Chu khẽ dừng, cũng biết cậu nhất định sẽ bị “Cảm giác tội lỗi” này đè đến không thở được, thở dài một hơi, lại chuyển nhập.
—— Lạc Hành, cậu nghĩ sai một chuyện rồi.
Lạc Hành không hiểu, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, lời này có ý gì.
Cậu vẫn cảm thấy có cha hay không với cậu mà nói, hẳn là chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù không yêu cậu như Triệu Cửu Lan thì cũng không liên quan, nhưng khi cậu nghe những lời giả dối kia thì vẫn thấy khổ sở.
—— Trên đời này cậu không phải người duy nhất có thể cứu ông ta, chỉ cần có cấy ghép tủy thích hợp để ghép vào tế bào gốc thì ông ta có thể làm phẫu thuật, cậu chỉ là lựa chọn an toàn nhất của họ.
—— Sống chết của cậu, trước giờ chưa từng nắm chắc trong tay cậu.
Lạc Hành nhìn tới nhìn lui những lời này mấy lần, cho đến khi vò nát từng chữ một mới dường như hiểu được sơ sơ ý của Hoắc Hành Chu.
Tảng đá lớn đè lên ngực cậu mấy ngày liền, dường như trong nháy mắt rơi xuống đất.
Hồi lâu, Lạc Hành lại đánh vài chữ, gửi cho Hoắc Hành Chu: “Vậy… ông ấy sẽ chết ư?”
Thật ra hỏi mấy lời này thật buồn cười, Hoắc Hành Chu cũng đâu phải thần, sao có thể nắm trong tay sống chết của người khác, tùy tiện nói mấy lời đảm bảo này. Nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy cậu muốn nghe Hoắc Hành Chu nói.
Cậu từ nhỏ đều không phải người tùy hứng như vậy, không muốn gây thêm phiền toái cho người khác. Nhưng từ sau khi ở bên Hoắc Hành Chu thì trở nên càng ngày càng tùy hứng, muốn nghe hắn đảm bảo cái này, đảm bảo cái kia.
Như thể hắn nói thì nhất định sẽ biến thành sự thật.
Nghiễm nhiên quên mất, cậu nhờ vả người này, người có thể cho cậu cảm giác vô cùng an toàn, thật ra cũng chỉ là một học sinh cấp .
Hoắc Hành Chu cười một cái, trả lời: Tin vào y học hiện đại sẽ không vấn đề gì.
Lạc Hành khẽ ‘Ừ’ một tiếng, chẳng nói gì thêm. Diệp Tiếu Tiếu xoay đầu nhìn ra sau một thoáng, bất giác nhớ tới lúc ở cổng bệnh viện, cậu không chút suy nghĩ mà bước tới bảo vệ mình.
Có thể cậu ấy cũng không có thời gian để suy nghĩ, đúng mực sóng đôi với Lâm Tây Thành: “Không ai được tổn thương đến bạn của tôi.”
Trong nháy mắt đó, Diệp Tiếu Tiếu như trông thấy ranh giới cuối cùng của Lạc Hành bị chạm vào, gai cả người đều nổ tung lên. Diệp Tiếu Tiếu hoài nghi nếu như Lâm Tây Thành dám đánh cô.
Thì cậu sẽ liều mạng với gã.
Mới chỉ là bạn bè đã quý trọng như vậy, nếu là người mình thích thì bọ dạng của cậu ấy sẽ thế nào đây. Có lẽ vì hắn mà núi đao biển lửa cũng có thể bước đến.
Có điều cũng may, cậu gặp được người tên Hoắc Hành Chu này.
Hắn sẽ không cho cậu đến núi đao biển lửa vì hắn, mà sẽ chỉ cẩn thận từng li từng tí để cậu đi trên con đường trải đầy hoa.
———
Lời của Editor: Mấy chương này đều có liên quan đến chuyên ngành nên mình không đảm bảo edit đúng hoàn toàn đâu nhé. Chỗ nào sai thì mấy bạn cứ cmt ở đúng đoạn đó để mình dễ tìm nhé.
———
[] Hình loại kẹo: