Người giúp việc đưa xe lái đi, tầm mắt mọi người nhao nhao hướng về phía hai người, ai cũng kinh ngạc.
Tại sao mà nhị gia vừa ra ngoài một chút, lúc trở về liền đối xử với thiếu phu nhân hoàn toàn khác biệt.
Trên mặt Hàn Liên hiện lên vẻ không thể nén giận được.
Bà vừa mới nhắn tin cho mẹ của Ninh Tình, nói hai người kia cũng không yêu nhau, là Lâm Kiều Kiều không biết xấu hổ đâm đầu vào Cố Đông Quân.
Bây giờ thì tốt rồi, Cố Đông Quân ôm lấy Lâm Kiều Kiều tình nồng ý mật, chẳng khác nào cho bà một cái tát.
Ánh mắt Cố Niên hứng thú nhìn sang vợ của mình: “không phải bà nói Đông Quân không thích cô gái này sao?”
Hắn đi nghỉ mát mấy ngày, sự việc lớn nhỏ trong nhà đều mặc kệ, toàn bộ hiểu biết đều gói gọn trong sự miêu tả của Hàn Liên.
Suýt thì tin tưởng, còn muốn khuyên ông cụ Cố thu tay lại để hai đứa đi tìm hạnh phúc riêng.
Hiện tại xem ra mọi chuyện không phải vậy.
Hàn Liên cực kỳ lúng túng, trong lòng gấp gáp, đi tới nói với con trai mình: “Đông Quân, con đang làm cái gì thế, trong nhà còn có khách, còn ra thể thống gì nữa.
”
“Con ôm vợ của con, có vấn đề gì chứ?” ánh mắt Cố Đông Quân lành lạnh nhìn qua mấy người.
Hàn Liên cứng họng không trả lời được, ngược lại Ninh Tình nhẹ nhàng khuyên giải: “Không sao đâu bác gái, cháu không phải là người ngoài.
”
Nghe lời nói này, độ thiện cảm của Hàn Liên đối với cô càng tăng thêm mấy phần, ngược lại càng chán ghét Lâm Kiều Kiều không biết điều, ôm vai cô đẩy đi: “Vẫn là cháu hiểu chuyện, đâu giống với một số người bị đứt dây thần kinh xấu hổ, thôi vào nhà ăn cơm nào.
”
Lâm Kiều Kiều bị mắng cũng có chút ngượng ngùng, cố gắng duỗi duỗi chân: “Thả tôi xuống.
”
Đây vẫn là lần thứ nhất cô gặp được cha của Cố Đông Quân, hành động vừa rồi của hai người có chút không biết lễ phép.
Cứ tiếp tục như thế này sao có thể thành tựu tương lai tốt đẹp đây?
Cái mông lại đau nhói, Cố Đông Quân tỉnh bơ nhéo vùng thịt non mêm của cô, nụ cười không giảm, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “nếu cử động liền đưa cô đi đút sói.
”
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Hỏng bét, bị hắn nhớ kỹ.
Cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn núp ở trong ngực Cố Đông Quân.
Trong lúc ăn cơm, chủ đề nói chuyện phần lớn đều xoay xung quanh Ninh Tình, Hàn Liên có ý định làm mai mối cho cô cùng Cố Đông Quân, thỉnh thoảng mở miệng nói hai người nên dành thời gian đi chung với nhau, hoàn toàn không đem người vợ hợp pháp Lâm Kiều Kiều để vào mắt.
Lâm Kiều Kiều giống như con rùa rụt cổ, vùi đầu ăn cơm.
Ăn được nửa buổi, Hàn Liên gắp cho Ninh Tình một miếng sủi cảo tôm, cười nói: “Cháu vừa mới về nước, không quen tình hình trong nước, không bằng để Đông Quân đưa cháu ra ngoài dạo chơi, mua chút đồ vật yêu thích thích, được không?.
”
“Chuyện này! ! Có thể sẽ làm phiền anh Đông Quân.
” Cô nhẹ nhàng cúi đầu nở nụ cười duyên, đem hình ảnh cô con gái nhà bên cẩn trọng dè dặt biểu hiện ra một cách hoàn hảo.
“Sao có thể, cháu là bạn của Đông Quân, thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ, quan tâm cháu là đúng.
” Ý định ban đầu của Hàn Liên chỉ là dò xét Ninh Tình, hỏi lên hỏi xuống mấy phen, cũng nhìn thấu tâm tư của cô.
Trước kia còn sợ Ninh Tình ngại vì Cố Đông Quân kết hôn, không chịu vào cửa Cố gia, hiện tại xem ra cô ta căn bản không quan tâm.
Bà ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Cố Đông Quân: “Buổi chiều mang Tình Tình ra ngoài mua hai cái túi xách, hôm nay gấp gáp mẹ còn chưa chuẩn bị được lễ gặp mặt.
”
Khuôn mặt Cố Đông Quân lạnh nhạt, bấm điện thoại đặt lên tai: “Mua hai cái túi đem tới, trong vòng một giờ phải có.
”
Bầu không khí trong nháy mắt như đóng băng lại.
Lâm Kiều Kiều cố gắng đem đầu mình chôn ở trong bát cơm, muốn cười lại không dám cười, tranh thủ hạ thấp sự hiện diện của mình.
“Đông Quân! ! ” Hàn Liên cũng bị động tác này dọa sợ, lúng túng trách cứ, “Làm gì có chuyện để người khác đi mua túi, con lại không biết cô ấy thích gì, tất nhiên hai người phải dắt nhau đi chọn, tiện thể dạo chơi.
”
Nhưng mà Cố Đông Quân cũng không phối hợp, lấy đũa kẹp mấy khối xương sườn bỏ vào trong chén Lâm Kiều Kiều, kẻ vẫn đang suиɠ sướиɠ xem kịch vui một bên: “Ăn nhiều một chút, sắp gầy thành heo rồi.
”
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”