Ngược lại Cố Niên nhiệt tình hơn bình thường, liên tục gắp thức ăn vào trong bát cô, ân cần thăm hỏi: “Chân còn đau không?”
Lâm Kiều Kiều được sủng ái mà lo sợ, xua xua tay nói không đau.
Từ khi gặp mặt đến nay, Cố Niên và cô nói chuyện chưa vượt quá năm câu.
“Lúc nào thì tháo thạch cao được?”
“Còn một tháng nữa! ! ”
“À, rất giỏi, rất giỏi.
” Cố Niên lại gắp một cái chân ngỗng vào bát cô.
Khen không có chút logic nào.
“Cám ơn chú.
” Lâm Kiều Kiều có chút ngượng ngùng cúi đầu, gắng tống đống thức ăn vào dạ dày.
Bụng ăn quá no.
Không biết chú Cố có ý gì.
Đang suy nghĩ miên man đã thấy Cố Niên nhỏ giọng nói với cô: “Kiều Kiều, tranh thủ sinh cho bố chồng đứa cháu gái, có được không?”
“Khục, khụ khụ.
”
Cục thịt mắc nghẹn trong cổ họng, Lâm Kiều Kiều không thể tin ngẩng đầu lên.
“Cố gia chúng ta rất lâu rồi chỉ toàn sinh ra con trai.
” trong mắt Cố Niên tràn ngập khát vọng, “Có đứa cháu gái thật sự rất tốt.
”
“Ừm, chuyện đó! ! ” Lâm Kiều Kiều không biết nên nói gì gương mặt đỏ ửng lên.
Trừ cái đó ra, cô có thể cảm nhận được ánh mắt cừu hận sắc bén hướng về bên này.
Cố Đông Quân khẽ cười một tiếng, cũng đưa tay gắp cho Lâm Kiều Kiều một chiếc chân vịt: “Ngoan, ăn nhiều một chút mới có thể sinh con gái.
”
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Khuôn mặt bị thiêu đến đỏ bừng.
Cố ý!
Hai cha con này tuyệt đối là cố ý!
Hàn Liên biến đổi sắc mặt, giọng nói bất thiện nhìn về phía Cố Niên: “Ông có ý tứ gì, nói ta không sinh được con gái sao? Hân Nhiên không phải con gái hả?”
Bà không dám nhắm vào Lâm Kiều Kiều trước mặt Cố Đông Quân, chỉ có thể đem nỗi tức giận trút lên người chồng oan nghiệt của mình.
Cố Hân Nhiên đã sớm để đũa xuống, đỏ cả vành mắt, không nói một lời nhìn về hướng Cố Niên.
Cô mặc dù được Hàn Liên nuông chiều, nhưng mà cũng không gặp mặt Cố Niên nhiều.
Cuộc sống tuy sung túc nhưng bởi vì không phải máu mủ ruột thịt, nên địa vị trong Cố gia cũng không cao.
Cố Niên vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi tưởng tượng về tương lai không lâu mình sẽ có cháu gái, bị vợ ra một đòn không kịp trở tay, cứng họng không nói gì được: “Không phải, tôi không có ý đó! ! ”
“Vậy ông có có ý gì!” Hàn Liên mặt lạnh dằn mạnh chiếc bát lên bàn, cố ý nói, “Cảm thấy con dâu tốt hơn so với vợ đúng không, lúc tôi gả vào nhà này cũng không nhảy lầu què chân, ngược lại giúp Cố gia làm cái này làm cái nọ, ngoại trừ việc không đẻ con gái ra thì tôi có chỗ nào không tốt?”
Lâm Kiều Kiều tự nhiên bị mắng, sợ sợ tiếp tục gặm chân vịt.
Điệu bộ này của Hàn Liên, đối đầu chính diện hẳn là có thể ăn tươi nuốt sống mình.
“Không có nha, tôi nói như vậy bao giờ?” Cố Niên không dám chống lại người vợ này, “Tôi chỉ là thuận miệng quan tâm Kiều Kiều một chút.
”
“Biết quan tâm con dâu, nhưng sao không biết quan tâm con gái?” Hàn Liên hung hăng lườm một cái, chỉ hướng Cố Hân Nhiên, “Đã nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ thấy ông gắp đồ ăn cho Hân Nhiên.
”
Lâm Kiều Kiều lập tức cảm thấy chân vịt không thơm.
Đáng giận, lại bị mắng gián tiếp.
Cố Hân Nhiên tủi thân rớt xuống hai giọt nước mắt: “Không sao mà, cha luôn phải lo lắng công việc trong gia tộc, chuyện này rất bình thường! ! ”
“Lo lắng cái rắm.
” Hàn Liên bực bội, “Tất cả chuyện của tập đoàn đều một tay Đông Quân xử lý.
”
Cố Niên nhìn về phía con trai ngoan xin giúp đỡ.
Cố Đông Quân chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: “Con cảm thấy mẹ nói rất đúng.
”
Cố Niên: “! ! ”
Bữa cơm này không ăn được nữa, Cố Niên bị mắng té tát không ngóc đầu lên được, cuối cùng đành phải chạy trốn, nói là mình hẹn bạn bè đi đánh golf.
Cố Đông Quân định đứng lên ra bên ngoài hút thuốc, Hàn Liên bình tĩnh lại, ôn hòa nói: “Đông Quân, cơ thể Tình Tình không thoải mái, con đem thức ăn đưa đến cho cô ấy đi.
”
Ánh mắt Cố Hân Nhiên tiếp tục run rẩy, lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Lâm Kiều Kiều tốt bụng đưa khăn giấy cho cô, ngay trước mặt Cố Đông Quân cho nên cô không dám cự tuyệt, ánh mắt càng oán hận thêm mấy phần.
“Không rảnh, để người khác đi.
” Cố Đông Quân không để ý tới Hàn Liên, đem xe lăn Lâm Kiều Kiều xoay một vòng, chầm chậm rời đi.
Lâm Kiều Kiều mang ơn, nếu như Cố Đông Quân không đem chính mình đẩy đi, hai người Hàn Liên cùng Cố Hân Nhiên hợp lại có thể lột da mình.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện Cố Đông Quân cũng không phải người có trái tim nhân hậu như vậy.
Anh chọn một nơi yên tĩnh, ngồi vào chiếc ghế phía đối diện, lười nhác đốt lên điếu thuốc rít một hơi, nhíu mày lại, toàn bộ khói thuốc nhả vào trên mặt Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều sặc đến nước mắt sắp chảy ra ngoài, Cố Đông Quân cười sờ sờ đầu của cô nói: “Không tệ, có thể dùng làm máy lọc không khí.
”