Cố Đông Quân im lặng, đưa tay nhéo trên mông cô một cái: “Lâm Kiều Kiều, tôi rất muốn dạy cho cô một bài học.
”
Lâm Kiều Kiều bị đau, nước mắt lã chã mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Ô ô, anh khốn nạn, phục vụ không chu đáo, tôi muốn đổi người!”
Một bên mông khác lại tiếp tục chịu một cái vỗ không nhẹ không nặng, Cố Đông Quân cảnh cáo cô: “Ngậm miệng.
”
“Nha.
”
Lâm Kiều Kiều sợ đau, không dám nói tiếp nữa, đem nước mắt nước mũi lau lên người Cố Đông Quân.
Anh ôm cô từ phòng riêng đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng, không khí vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ, có nhân quăng tới cho anh ánh mắt mập mờ.
Âm thanh ầm ĩ như thế nhưng Lâm Kiều Kiều lúc này đã đem mặt chôn ở trên vai anh, mê man ngủ thϊếp đi, cánh tay nhỏ thỉnh thoảng vung vung lên, không biết đang muốn thị uy cùng với ai.
Vừa ngồi trên xe, điện thoại Lâm Kiều Kiều lại vang lên.
Cô buồn ngủ mà xoa xoa con mắt, càng ôm chặt Cố Đông Quân.
Giống con gấu nhỏ treo ở trên người anh.
Tài xế khϊếp sợ trừng to mắt.
Lần trước đón nhị gia cùng Thiếu phu nhân, nhị gia còn đối xử với Thiếu phu nhân hờ hững lạnh lẽo, sao bây giờ lại thay đổi độ như vậy.
Cố Đông Quân cầm điện thoại lên nghe, đầu dây bên kia vẫn là Trình Tú Vân, bà có vẻ rất khẩn trương: “Alo, Đông Quân sao?”
“Mẹ vợ tốt”
Ngữ điệu xem như ôn hòa.
Nghe vậy khiến Trình Tú Vân an tâm hơn một chút, bà nhanh chóng giải thích: “Thật ra mẹ chỉ là mang Kiều Kiều đến để giải sầu, không có ý gì khác, con ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
”
“Được, con sẽ không hiểu lầm đâu.
”
Trình Tú Vân thở phào, liền nghe Cố Đông Quân nói, “không có khả năng mẹ thật sự tìm nam người mẫu đến vui đùa với Kiều Kiều đâu nhỉ.
”
Trình Tú Vân: “! ! ”
Lưng bà bỗng nhiên phát lạnh, lúng túng nói: “Chuyện đó, hai người đang ở nơi nào, mẹ tới đón Kiều Kiều về nhà.
”
“Không cần, Kiều Kiều uống say rồi, con mang cô ấy về nhà.
”
Cố Đông Quân thản nhiên nói, “Con là chồng cô ấy, không phải là mẹ không tin con chứ?”
Trình Tú Vân: “Đương, đương nhiên tin tưởng! ! ”
“Nếu đã như vậy, bọn con về trước.
”
Điện thoại cúp máy, vẻ mặt Trình Tú Vân đau khổ nhìn về phía nhóm bạn thân đang chơi bời hưng phấn.
Làm sao bây giờ, ra ngoài chơi một chuyến con gái liền bị người ta bắt cóc đi mất.
!
Trong tòa nhà trung tâm cao nhất thành phố, một căn phòng được trang trí màu trắng đơn giản, cửa sổ cực lớn đem toàn bộ thành phố Nam châu thu vào mắt.
Trong ánh đèn lờ mờ.
Cố Đông Quân bế người đưa vào phòng tắm, mở ra vòi bông sen, dòng nước mát lạnh lao từ trên xuống.
Lâm Kiều Kiều giật mình, cái lạnh để cô tỉnh táo lại, vội vàng vuốt nước ở khuôn mặt ngẩng đầu lên, hét lớn: “Lạnh, điên rồi sao! Khụ khụ.
”
Đóng lại vòi nước, Cố Đông Quân ở trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn cô, giống như cười mà không phải cười nói: “Tỉnh?”
“Hả! ! ”
Ký ức trong nháy mắt tràn vào trong đầu.
Lâm Kiều Kiều đột nhiên tỉnh táo.
Trai bao?
Tại sao lại biến thành! ! Cố Đông Quân! !
Cô yên lặng cởϊ áσ khoác xuống, nhỏ giọng nói: “Không có, không có tỉnh.
”
Cố Đông Quân nửa ngồi xuống, ánh mắt lành lạnh, tay giữ chặt cằm của cô sau đó hôn lấy đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ còn vương thoang thoảng mùi rượu.
Cái hôn vừa sâu,vừa nóng bỏng.
Lâm Kiều Kiều cả người cứng đờ, bị hôn đến toàn thân không còn chút sức lực nào, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Tại sao lại hôn chứ.
Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ nói hắn là trai bao thôi sao.
Không hề lưu luyến, Cố Đông Quân rất nhanh thả cô ra, đưa tay lau lấy hai hàng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ: “Không phải cô yêu cầu tôi hôn sao?”
Khuôn mặt Lâm Kiều Kiều trong nháy mắt đỏ bừng, ôm mặt đuổi anh ra ngoài: “Tôi muốn tắm rửa.
”
Toàn thân cô bây giờ cũng toàn mùi rượu hòa lẫn mùi thuốc lá.
Quá khó ngửi.
“Còn dám uống rượu! ! ” Cố Đông Quân nhíu mày dạy dỗ.
Lâm Kiều Kiều méo miệng làm nũng: “Tôi sẽ không uống nữa!”
!