Lúc Cố Đông Quân tắm xong, bên ngoài chỉ mở một chiếc đèn ở đầu giường, dường như cô gái nhỏ đã chơi mệt rồi, cả người cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái.
Thơm thơm mềm mềm, bộ dáng rất tốt để vuốt ve.
Giấc ngủ xưa nay của anh đều không sâu, nhưng lúc ở với cô thì khác.
Trên người Lâm Kiều Kiều luôn có một cỗ hương khí đặc thù thanh tịnh, trấn an nhân tâm, có thể tăng cường giấc ngủ của bản thân.
Mấy ngày vừa rồi Lâm Kiều Kiều không về nhà, một mình anh nằm trên giường ngủ luôn cảm thấy vắng vẻ, thấy thiếu thứ gì đó có thể làm cho bản thân an tâm.
Cho nên anh quyết định rồi, hai người tốt nhất nên ngủ chung, để cô trở thành Bảo Bảo làm ấm giường cũng không tồi.
【 Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm: , giá trị phản nghịch: .
】
!
Bởi vì đây là nhà riêng của Cố Đông Quân, cho nên không có người ngoài, không có ai phá vỡ thế giới riêng của đôi vợ chồng.
Trong căn phòng rộng lớn, hơi ấm từ lò sưởi bốc ra vừa đủ để hai con người nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã không thấy Cố Đông Quân nằm bên cạnh, Lâm Kiều Kiều mặc chiếc áo rộng thùng thình dựa vào tường nhún nhảy cố gắng tiến vào phòng tắm.
Sau khi tự mình vệ sinh cá nhân xong lại tiếp tục nhún nhảy ra phòng khách.
Nhưng cô lại thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang dọn dẹp bàn ghế, hai người bốn mắt nhìn nhau đều sợ hết hồn.
“Cô là ai! sao lại mặc quần áo Cố tổng!”
Lạc Nhan là người phản ứng đầu tiên, cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái trẻ đi ra từ trong phòng.
Lạc Nhan chính là một trong số các thư ký Cố Đông Quân, cách một khoảng thời gian đều sẽ đến căn hộ riêng của anh ta để dọn dẹp.
Từ trước tới nay Cố tổng chưa bao giờ mang khách về nơi này, đây là lần đầu tiên cô thấy người ngoài ở đây.
Hơn nữa còn mặc bộ đồ khiêu gợi như thế đi ra từ phòng Cố tổng, chắc chắn không phải dạng người tốt.
Không những thế còn là một người thọt.
“Cô, cô là người nào!” Lâm Kiều Kiều còn hung hơn so với người phụ nữ trước mặt, đem chiếc áo kéo xuống che khuất cặp đùi trắng nõn.
Đầu óc nhanh chóng loé lên mấy ý nghĩ.
“Tôi?” Lạc Nhan cười lạnh một tiếng, “Tôi là! ! ”
“Cô là người phụ nữ mà anh ta bao nuôi đúng không?”
Lâm Kiều Kiều bừng tỉnh nhận ra, kinh ngạc đánh gãy lời người đối diện định nói.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chiếc váy kiểu âu phục gói trọn dáng người trước lồi sau vểnh, quả nhiên Cố Đông Quân thật sự chướng mắt dạng người chưa phát dục giống như mình.
Lạc Nhan cứng đờ người ra.
Hai chữ thư ký vừa đến miệng lại thu về, không hiểu sao lại tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt, điệu bộ cao quý gật gật đầu: “Biết còn không mau cút đi ra ngoài, cô là người phụ nữ tối hôm qua Đông Quân mang về từ hộp đêm chứ gì?”
Còn chưa từng thấy Cố tổng có mối quan hệ mật thiết với người phụ nữ nào, cũng chưa bao giờ thấy người khác qua đêm ở đây.
Lạc Nhan xem như là người duy nhất có quyền lui tới tự nhiên ở căn hộ này, tất nhiên sẽ sinh ra một số ảo tưởng tốt đẹp.
Cùng với lòng ham muốn chiếm hữu, coi nơi này như là căn nhà thứ của mình.
Lâm Kiều Kiều chợt cảm thấy thất bại.
Hóa ra đội nón xanh không phải là Cố Đông Quân, mà chính là mình.
Vậy giường mà tối hôm qua cô nằm chính là giường mà Cố Đông Quân cùng cô gái trước mắt này lăn lộn thường xuyên?
Bẩn thỉu.
Cô vẫn ôm một hy vọng hỏi: “không phải Cố Đông Quân đã kết hôn rồi sao?”
“Làm sao cô biết?” Lạc Nhan nhíu mày, ngồi xuống trên ghế sofa, dáng vẻ nghiêm chỉnh như một nữ chủ nhân thực thụ, “Cố tổng chưa từng đưa vợ mình ra ngoài ánh sáng, trong tập đoàn cũng rất ít người biết, đoán chừng là bị Cố lão gia tử bức ép, không còn cách nào khác mới cưới người phụ nữ kia.
”
“Thì ra là vậy! ! ”
Lâm Kiều Kiều càng buồn bã.
Mặc dù rất muốn ly hôn, nhưng mà khi nghe được lời nói này không khỏi cảm thấy tổn thương.
“Tôi đoán người phụ nữ kia chắc chắn cũng là người quái dị, bằng không tại sao Cố tổng lại không chịu về nhà, mà đến cả dạng người thọt như cô cũng có thể tùy tiện đưa về đây chơi đùa.
” Lạc Nhan lườm cô bằng ánh mắt chế giễu.
Lâm Kiều Kiều: “! ! ”
Tổn thương nhân đôi.