Bầu không khí yên tĩnh lại trong nháy mắt, tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào trong cổ họng Đào Nhiên biến mất. Tấm thảm trải sàn màu nâu đất vừa dày vừa mềm trong phòng khách sạn dường như đã hút hết toàn bộ âm thanh, chỉ dư lại tiếng hít thở có hơi bất ổn của Lý Trạch Khôn.
Lý Trạch Khôn không phải là thanh niên mới chớm đôi mươi, dù có thật sự khinh thường và căm ghét đi nữa thì hắn cũng có thể bất động thanh sắc nhịn xuống. Nhưng lạ thay không hiểu sao bây giờ hắn lại tức giận với một cậu bé, còn khiến mình ôm một bụng lửa giận. Nếu như không có quan tâm ít nhiều thì sao có thể tích cực như thế?
Lý Trạch Khôn không dám nghĩ sâu hơn. Hắn không có ý nghĩ muốn lần nữa nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cũng không cần một hàng nhái. Cái năm Trình Hạ ra đi ấy, Lý Trạch Khôn bị bọn Trình Vũ kéo đến quán bar. Rõ ràng là toàn bộ bar đang tiếp khách, trên ghế dài phía ngoài ngồi một hàng con trai. Tống Vũ không dám theo gương mặt của Trình Hạ mà động vào mặt của họ, nhưng mỗi người đều có dáng dấp giống Trình Hạ, mắt mũi miệng giọng nói đều giống, dung mạo còn đẹp đẽ gấp đôi cậu ấy. Nhưng Lý Trạch Khôn lại đập phá một trận, cứ thấy dù không phải Trình Hạ cũng không được làm như vậy.
Mãi đến khi gặp Đào Nhiên, cậu không hề giống Trình Hạ ở điểm nào cả. Vậy mà kỳ lạ thay tim Lý Trạch Khôn lại mềm xuống, muốn che chở cho cậu, muốn đối xử tốt với cậu hơn chút… Giống như bản năng của thân thể, không thể điều khiển nổi.
Lý Trạch Khôn cảm thấy trong lòng hơi loạn, hắn nhìn Đào Nhiên cúi thấp đầu không nói gì, trong lòng lại đau đớn. Hắn không thể hạ mình đi dỗ Đào Nhiên, trên lý trí cũng cảm thấy không thể quá nuông chiều cậu.
Lý Trạch Khôn kéo cổ tay Đào Nhiên ôm vào ngực: “Đã đi theo tôi thì đừng học những việc khác người như vậy, biết chưa?”
Đào Nhiên trầm mặc rất lâu, lúc Lý Trạch Khôn còn cho là cậu sẽ không nói gì thì Đào Nhiên lại lên tiếng. Âm thanh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, cậu nói, em biết rồi. Giống như người vừa gào khóc và cầu xin yếu ớt như thú con kia toàn bộ chỉ là ảo giác của Lý Trạch Khôn.
Lần thứ nhất không xin được gì đó, dù có khát vọng cũng sẽ không giơ tay xin lần hai nữa, đây là tôn nghiêm, quật cường y như Trình Hạ.
Lúc này Lý Trạch Khôn thật sự không có cách nào nán lại, hắn kín đáo đưa thẻ phòng cho Đào Nhiên, đẩy cậu ra: “Tôi còn có việc bận, đi trước đây.”
Khi Đào Nhiên ngẩng lên chỉ thấy bóng lưng của Lý Trạch Khôn, rắn rỏi mà kiên cường, nhưng lại lộ ra vẻ đìu hiu quạnh quẽ. Anh cũng có việc cầu không được sao? Cũng sẽ cẩn thận dè dặt yêu một người ư?
Trong tay Đào Nhiên nắm một tấm thẻ phòng mỏng manh, chậm rãi đi thẳng tới phòng của mình. Có xảy ra chuyện đau khổ gì nữa cũng chỉ có thể chịu đựng, hiện giờ cậu đã không dư thừa rảnh rỗi mà thương tâm. Chỉ là trong nháy mắt nào đó, trong phút giây điện quang hoả thạch, Đào Nhiên đã nghĩ, nếu như thân phận của nguyên chủ cao hơn chút nữa thì tốt rồi, chí ít cũng sạch sẽ mà gặp một người thật sự đáng giá. Chứ không phải vì một cầm thú mà lưu lạc phong trần để người người rẻ rúng.
Thật ra căn phòng mà Lý Trạch Khôn để cho Đào Nhiên rất tốt, trang trí không hề giống với phòng khách sạn bình thường. Chỗ này đã sớm tìm người sửa qua một lần, còn tốt hơn so với căn nhà lần trước.
Đào Nhiên không có tâm tình đi thưởng thức cách trang trí, vào thẳng phòng ngủ rồi lên giường quấn mình thật chặt. Kỳ thực cậu muốn ở cùng Lý Trạch Khôn cũng không chỉ đơn thuần vì muốn gần gũi kề cận hắn… Đào Nhiên thật sự rất hoảng sợ, cậu không tìm được trí nhớ của mình, cái gì cũng không biết, không biết đường, không biết số điện thoại của người quen. Cậu lại không dám giành lấy quá nhiều ký ức của nguyên chủ, bởi vì bản thân mình càng lĩnh hội nhiều cảm xúc của người khác thì thời gian trôi qua sẽ càng cảm thấy họ cùng là một người. Cảm giác tự mình hoài nghi và căm ghét trong mọi thời khắc ấy đủ để bức người phát điên.
Đào Nhiên tự an ủi rằng tất cả chỉ là mơ thôi, trong mơ có người chờ đợi cậu đã rất lâu, sẽ để dành miếng dưa hấu cho cậu, sẽ để cà chua ướp đường cho cậu, sẽ để cánh gà sốt coca cho cậu… Sẽ để dành mọi thứ tốt nhất cho cậu. Người đàn ông trong mơ rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, thẳng thắn sôi nổi, lúc dỗ cậu nói chuyện sẽ buột miệng nói giọng Bắc Kinh gốc, nói nhanh sẽ nuốt âm nặng, khiến mình rất muốn vuốt thẳng đầu lưỡi của anh…
Nhưng mộng tỉnh lại quên hết rồi, chỉ để lại an tâm và hạnh phúc mà gắng gượng qua ngày. Sau đó mỗi ngày Đào Nhiên đều khóc mà tỉnh, cậu nỗ lực kéo lại hạnh phúc của mình, nhưng lần nào cũng bỏ lỡ.
Đào Nhiên ở bảy ngày trong khách sạn, không ra ngoài, cơm cũng là do phòng ăn khách sạn đưa đến. Cậu cảm thấy trong lòng rất trống rỗng. Lúc cầm điện thoai lên muốn gọi cho Lý Trạch Khôn liền thuận tay nhấn mấy số ... Sau đó thì sao? Tại sao mình lại nhấn ra chuỗi số này vậy?
Đào Nhiên đau đầu như muốn nổ tung, cậu cuộn người nằm trên giường hít thật sâu, ký ức trong đầu lộn xộn, không biết là của thân thể này hay là chính mình.
Đào Nhiên mê man suốt mấy ngày, sau đó không biết hôm nay hôm nao. Cậu luôn cảm thấy Lý Trạch Khôn không cần mình nữa, nhưng vẫn không dám đi, vẫn cứ dây dưa. Ngoại trừ người phục vụ của khách sạn thì người thứ hai cậu gặp lại là Dương Ngạn Học.
Dương Ngạn Học không hổ là người làm trong bộ Giáo dục, tác phong nghiêm chỉnh nho nhã phong lưu. Y đeo một cặp kính gọng nhỏ khảm tơ vàng, hẳn là đã quen ngồi trong văn phòng nên trong ngày tháng Tám vẫn mặc âu phục.
” Đào Nhiên…?” Dương Ngạn Học đang đánh giá Đào Nhiên. Ngày đầu tiên Lý Trạch Khôn mang Đào Nhiên đi, Dương Ngạn Học đã sớm đưa nhân tình đi rồi nên vẫn chưa thấy Đào Nhiên. Hôm nay nhìn kỹ lại thì đúng là vẫn có chênh lệch so với tưởng tượng.
“Ngài là?” Đào Nhiên chỉ mở hé cửa, dáng vẻ cảnh giác nhạy cảm.
“Khôn Tử ở Châu Hải bị trễ hai ngày, chú ấy dặn tôi đưa cậu đi khai giảng.” Dương Ngạn Học bật sáng điện thoại để cậu xem ngày, đúng là mười sáu tháng Tám, ngày mai sẽ đi học.
“Không phải là ngày mai sao?”
Dương Ngạn Học cười vừa dịu dàng vừa hiền lành: “Ngày mai tôi phải đến bộ Giáo dục để cùng giáo sư chuyên môn mở hội thảo nghiên cứu thi đại học. Kỳ thực cậu như này… Ai dẫn cậu đi đều không giống nhau ư?’
Y cũng không nói gì khó nghe, nhưng Đào Nhiên lại như bị thứ gì đó đâm trúng. Cậu rõ ràng, có lúc những thứ không hề mang theo một chữ thô tục một cách tự nhiên lại còn ác độc hơn bất cứ thứ gì.
Đào Nhiên cắn cắn môi, ép mình hất cằm lên: “Không có chuyện gì đâu, ngài cứ nói cho tôi biết, tự tôi đến là được rồi.”
Dương Ngạn Học hơi hoa mắt, ánh mắt này của Đào Nhiên khiến y thấy được Trình Hạ. Nhìn mặt thì Đào Nhiên không hề giống Trình Hạ, nhưng khí chất và nhất là những động tác vô thức nhỏ lại có thể dễ dàng lừa được người.
Hèn gì… Lý Trạch Khôn sao lại động tâm? Rõ ràng chính là không thể quên được, lại không muốn nhìn một khuôn mặt tương tự để chịu giày vò nên mới tìm đến đồ chơi nhỏ này.
“Ngày mai tôi sẽ gọi người đến đón cậu, thuận tiện mang đồng phục đến cho cậu luôn.” Thật ra Dương Ngạn Học rất hiếu kỳ về sự yêu thích thần quỷ không mò ra được của Lý Trạch Khôn, nên nhân lúc hết bận lại tiện đường bèn dừng xe đến gặp.
Đào Nhiên gật đầu: “Tôi biết rồi… Lý… Lúc nào thì Lý thiếu về?”