Hết thảy mọi chi tiết nhỏ đã từng quên cũng dần dần rõ ràng. Rốt cuộc Đào Nhiên đã hiểu rõ tại sao Lý Trạch Khôn lúc lạnh lúc nóng, trong ánh mắt nhìn về phía cậu thường xuất hiện sự đấu tranh và thất thần.
Lúc mình hành động giống người kia, Lý Trạch Khôn sẽ mất khống chế. Giống như con trai bị cạy ra để lộ lớp thịt mềm bên trong, tâm tình thực sự của hắn, ái dục điên cuồng của hắn, tất cả mới có thể xuất hiện vào lúc này.
Đào Nhiên như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn mưa vần vũ, nhấp nhô lên xuống theo động tác kịch liệt của Lý Trạch Khôn. Cậu mất nhiều sức lắm mới thoát khỏi trói buộc để vòng tay ôm chặt cổ người đàn ông ấy. Hơi thở nóng rẫy phả vào tai Đào Nhiên, từng tiếng “Tiểu Hạ” như cơn gió quỷ dị quất vào sâu trong não.
Đôi mắt Đào Nhiên có hơi trống rỗng, cậu rất kỳ quái, khi phát hiện ra điều này, bản thân mình lại chẳng hề đau đớn dở sống dở chết. Cậu chỉ cảm thấy đau lòng, đau vì Lý Trạch Khôn. Rốt cuộc cậu cũng biết không phải Lý Trạch Khôn không biết yêu. Hắn yêu rất sâu nặng, rất trân quý, chỉ là không muốn cho người khác biết mà thôi. Không quản vì nguyên nhân gì, hắn đã mất đi cơ hội có thể tiếp tục yêu với người hắn yêu thương nhất.
Trời vừa sáng Đào Nhiên thức tỉnh vì một cơn ác mộng. Trong mơ cậu bình tĩnh nhìn một người vừa quen thuộc vừa xa lạ bị đẩy vào lò hoả thiêu, chung quanh là những người xa lạ lạnh lùng tràn ngập ác ý. Có một linh hồn cứ du đãng ở xung quanh, không chịu rời đi. Du hồn kia vừa phiêu lãng vừa thấp giọng khẽ nói, cuối cùng Đào Nhiên mới nghe thấy, linh hồn ấy nói: “Sao Lý Trạch Khôn không chịu đến nhìn mình?”
Sau khi tỉnh lại Đào Nhiên chẳng kịp tắm đã nhặt quần áo ngổn ngang trên mặt đất chạy ra khỏi khách sạn. Mặt sau bị thương vẫn đau đớn, nhưng Đào Nhiên không còn sức để ý. Đào Nhiên ôm thật chặt cặp sách của mình thuê xe về nhà. Vừa về đến nhà cậu liền đi vào phòng ngủ, nằm mê man trên giường.
Câu này trong bản raw vừa đến đoạn “mặt sau bị thương” là ba chấm và hai chữ cua đồng, không thấy giải thích gì hết, nên chỗ “Vẫn đau đớn, nhưng Đào Nhiên không còn sức để ý” là tui chém thêm đó, theo ý hiểu của tui để câu văn nó dễ hiểu hơn.
Lúc Lý Trạch Khôn tỉnh lại ý thức vẫn chưa rõ ràng, có ánh sáng rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu lên giường. Tác dụng chậm của thuốc hôm qua vô cùng mạnh, hình như còn có thành phần gây ảo giác.
Lý Trạch Khôn đau đầu buồn nôn, đứng dậy rất vất vả, gắng gượng đi tới phòng tắm nôn một trận ngực mới hơi thư thái chút.
Sau khi có khả năng suy nghĩ, Lý Trạch Khôn mới bắt đầu cau mày, hắn ra khỏi phòng tắm, trên giường đã không còn ai.
Hắn ngồi bên cạnh giường, nhớ lại đêm qua một chút mới phát hiện đầu óc mình rã rời hẳn, một ít chi tiết nhỏ bị xoá sạch. Nhưng điều nhất định có thể xác thực là – hắn đã thực sự lên giường với Đào Nhiên.
Dùng cảm quan đơn thuần mà nói, cuộc yêu đêm qua vô cùng vui vẻ. Thậm chí Lý Trạch Khôn còn có cảm giác kỳ dị – người mình vuốt ve chính là Trình Hạ, cả người đều rất thoả mãn, huống chi đã bốn năm qua hắn không chạm vào ai.
Nhưng thủ đoạn này, tuyệt đối là bỉ ổi và đáng ghét.
Lý Trạch Khôn đã xác định chuyện này chính do Đào Nhiên làm. Bản thân Đào Nhiên là người xuất thân từ chốn đó, dùng ít thủ đoạn lấy thuốc rất thuận tiện, động cơ cũng rất rõ ràng, là vì xưa nay mình chưa từng chạm qua cậu ta, hơn nữa trước đó cũng đã lạnh nhạt cậu ta hơn nửa tháng. Cậu ta tính toán rằng thâm nhập càng sâu hơn một chút thì quan hệ mới càng dài lâu được.
Tửu lượng Lý Trạch Khôn cũng không kém, hắn bắt đầu chậm rãi mất đi ý thức chính là từ khi uống ly nước trái cây Đào Nhiên đưa đến.
Hắn có hơi tức giận và căm ghét cái cảm giác như bị người phản bội này. Rất lâu rồi Lý Trạch Khôn không tín nhiệm một người ngoài đến thế, nếu như ly nước kia là một ly rượu độc, e rằng giờ mình đã toi rồi.
Đào Nhiên hơi sốt, thiêm thiếp nằm trên giường. Dường như trong đầu cậu những ký ức thiếu hụt đang chầm chậm thức tỉnh. Cậu nhìn thấy cậu đang nằm trên giường bệnh như lúc này. Đó là một ngày mùa đông, tiếng gió Bắc rít gào ngoài cửa sổ, nửa tháng kế tiếp tuyết rơi vẫn không thay đổi. Cậu muốn đi ra ngoài, nhưng có một người vẫn không cho…
Cơn đau đớn ở da đầu bức Đào Nhiên phải thoát khỏi giấc mộng. Cậu gắng gượng mở một con mắt ra, nhìn thấy gương mặt mơ mơ hồ hồ của Lý Trạch Khôn.
“Làm cũng dám làm, giờ lại ở nơi này giả chết sao?” Kỳ thực lúc Lý Trạch Khôn bày ra vẻ mặt hung tàn rất đáng sợ, thậm chí lộ ra một chút thô bạo.
Đào Nhiên thật sự không thoải mái, cậu duỗi một tay ra đẩy cái tay đang túm tóc mình của Lý Trạch Khôn, trong tiếng lầm bầm có chút uất ức: “Em thật khó chịu… Đừng có dằn vặt em…”
Lý Trạch Khôn ngẩn người, lúc phản ứng lại thì tay hắn đã buông lỏng ra. Kế đó hắn càng tức giận hơn, đúng, chính là bộ dạng này, đã khiến mình lần lượt mềm lòng, đã nuông chiều cho lòng tham của cậu ta càng lúc càng lớn.
Đào Nhiên bị kéo thẳng từ trên giường xuống. Vì bị lôi kéo mạnh như vậy nên cậu kêu đau một tiếng, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
“Cậu cũng có năng lực nhỉ, thủ đoạn tiếp khách cũng dám dùng với tôi.”
“Không phải em làm.” Đào Nhiên mở miệng giải thích.
Lý Trạch Khôn cười lạnh nhìn cậu, đột nhiên giáng một bạt tai: “Nguỵ biện tiếp đi.”
Lý Trạch Khôn đánh vào bên mặt tối qua vừa đánh, dấu tay trùng lên nhau, chấn động đến mức màng tai kêu ong ong.
Đào Nhiên ngã về phía sau. Cậu nhìn Lý Trạch Khôn, cặp mắt kia sáng trong, đôi ngươi đen láy có lớp sương mù như đầm nước, rất vô tội, lúc nhìn khiến người ta bỗng thấy đau xót.
“Không phải em làm.” Vẫn chỉ là một câu rất hời hợt, đến giải thích cũng không phải, chỉ thông báo như vậy. Cậu đã không còn sức để tranh luận, chỉ muốn yên lặng vùi mình trong chăn ấm mà thôi.
Lý Trạch Khôn nắm cằm Đào Nhiên: “Tôi đã sớm phát hiện cậu hay cãi bướng, đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.”‘
Đào Nhiên rũ mắt, rèm mi tạo thành một vùng tối trên mặt: “Em chỉ yêu anh thôi.” Nhưng cũng không nợ anh.
Đào Nhiên không chịu nổi, cậu chỉ cực kỳ yêu thích một người như vậy, nhưng yêu thích có đáng bị như vậy đâu.
Lý Trạch Khôn lại cười nhạo: “Yêu? Mỗi khách làng chơi cậu đều yêu, đê tiện nhỉ? Yêu chính là để cậu làm chuyện buồn nôn như vậy?”
Cuối cùng Đào Nhiên cũng giãy khỏi tay Lý Trạch Khôn, cậu không khống chế được sức mạnh, móng tay cào trên mặt Lý Trạch Khôn tạo thành một vệt máu nhỏ: “Không phải em! Em đã nói bao nhiêu lần là không phải em!”
“Con mẹ nó cậu phản rồi!” Lý Trạch Khôn giơ tay chạm dưới mắt phải, trên đầu ngón tay dính máu.
Bây giờ đã bắt đầu một trận chinh phục khác, chất vấn và tranh luận lúc trước đã không còn bao nhiêu ý nghĩa.
Lý Trạch Khôn nhấn sau gáy Đào Nhiên, đè cậu xuống giường: “Cmn cậu là gì mà dám động thủ với tôi? Ông đây sẽ tìm người giết cậu!”
Đào Nhiên không giãy dụa, Lý Trạch Khôn cũng không nhúc nhích, trong nháy mắt năm giác quan hắn bén nhạy hẳn lên. Lý Trạch Khôn có thể cảm giác được người dưới tay mình đang kìm nén.
Đào Nhiên đang sợ. Lý Trạch Khôn biết rất rõ.
Từ góc độ này, Lý Trạch Khôn có thể nhìn thấy vết sẹo và dấu răng xanh tím trên cái gáy trắng như tuyết của Đào Nhiên, là do chính hắn mất khống chế cắn xuống, có nơi còn rỉ chút tơ máu. Lòng Lý Trạch Khôn bỗng dưng mềm xuống, hắn cau mày ác thanh ác khí đè cổ Đào Nhiên: “Nói xin lỗi.” Nói xin lỗi thì coi như lần này cho qua.
“Không nói.” Đào Nhiên vẫn một mực chống cự, quật cường không thèm nhìn cơ hội. Giống Trình Hạ. Đào Nhiên vừa khổ sở vừa uất ức, cậu nghĩ, thế sao anh không xin lỗi em, căn bản em chả làm sai cái gì cả.
Lý Trạch Khôn không biết giờ nên làm gì, hắn vốn không có khả năng tìm người chạm vào Đào Nhiên, lại không có biện pháp ra tay thu thập cậu. Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách.
Đào Nhiên cảm giác được Lý Trạch Khôn buông lỏng tay, cậu lập tức bò dậy núp ở đầu giường, không biết Lý Trạch Khôn đã náo loạn xong hay vẫn còn biện pháp khác. Cậu nhìn thấy Lý Trạch Khôn lấy di động ra nhấn một dãy số.
“Đàm Sĩ Kiệt.” Sau khi gọi Lý Trạch Khôn nhấn hands-free, gọi một tiếng.
“Ừ, sao thế, nghe giận vậy?”
Lý Trạch Khôn chăm chú nhìn vào mắt Đào Nhiên, âm thanh rõ ràng không nhanh không chậm: “Cái người Đào Nhiên ở chỗ anh, quá không nghe lời.’
“A? Ồ, là đứa chú mang đi đúng không? Sao thế?”
“Bao năm rồi không có ai để em thấy máu. Em sẽ đưa cậu ta về chỗ anh…”
“Lý thiếu…” Rốt cuộc Đào Nhiên cũng lên tiếng, cậu cực lực lắc đầu: “Đừng mà…”
“Không thành vấn đề, anh sẽ giúp chú trừng phạt cậu ta.” Đàm Sĩ Kiệt nói tiếp: “Đúng rồi, mấy ngày trước xảy ra chuyện gì thế, đột nhiên Kiều gia gọi điện thoại tới đây hỏi, hình như còn có hứng thú đấy.”
Đào Nhiên từ trên giường lảo đảo nhào tới bên người Lý Trạch Khôn, vươn tay cướp di động của hắn.
Lý Trạch Khôn hung hăng đẩy cậu ra.
“Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi…” Đầu gối Đào Nhiên mềm nhũn, ngồi quỳ bên chân Lý Trạch Khôn, liên tục nói xin lỗi.
“Sai ở đâu?”
“Không nên không nghe lời.”
Đây không phải trọng điểm, nhưng Lý Trạch Khôn không ép cậu, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Em không nên đưa ly nước trái cây đấy cho anh.”
Rốt cuộc cũng nói đến, Lý Trạch Khôn thoáng hài lòng.
“Còn không nên chỉ vì anh cường bạo em một đêm, đánh hai bạt tai mà lỡ tay làm anh bị thương.”
Huyệt thái dương của Lý Trạch Khôn nảy lên thình thịch: “Cậu còn dám bướng bỉnh nữa.”
“Còn không nên biết rõ anh mỗi khi tâm tình không tốt lại tìm tới em để trút giận, vậy mà em còn mất não chạy đến dỗ anh.” Đào Nhiên nhếch môi cười cợt, bên trong có chút thê lương: “Tốt nhất là anh đừng gặp ai cũng đối xử như vậy, nếu không cũng khó mà trách bạch nguyệt quang của anh không cần anh nữa.”
“Anh ta gọi là gì nhỉ? Trình…” Đào Nhiên còn chưa kịp nói xong, Lý Trạch Khôn đã nổi giận đá một cước vào bụng cậu.
Một cước này không hề lưu tình chút nào, Đào Nhiên trực tiếp nằm ngửa trên giường cuộn tròn người lại như một con tôm tươi bị ném vào nước sôi. Đào Nhiên đau đến mức không thốt lên được, đổ một thân mồ hôi lạnh, bàn tay đang che bụng lồi gân xanh.
Lý Trạch Khôn hoảng sợ, thậm chí còn hơn cả sự phẫn nộ bạo phát ban nãy. Giọng của hắn vẫn là mệnh lệnh, nhưng đang run lên: “Cậu… Không được nhắc đến em ấy…”
Đào Nhiên cũng không kêu đau, môi bị cắn nát cũng không lên tiếng. Dòng máu đỏ tươi theo khoé môi chảy sang một bên, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa thê thảm. Lý Trạch Khôn đột nhiên sợ hãi, hắn kéo Đào Nhiên, nói: “Tôi tha thứ cho cậu…”
Đào Nhiên nhìn hắn thật sâu, môi mấp máy mấy lần, cậu phải phí rất nhiều sức mới phun ra được mấy hơi: “Không phải em làm.”