Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc xe đi đến chỗ có đèn đường và xe cộ qua lại Trình Hạ mới nhấn sáng di động, nhanh chóng chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất. Kiều Dã đúng là gan dạ, chẳng thèm đặt password cho điện thoại, vừa nhìn là biết tính cách cậu ta là kiểu không có bí mật gì và cũng sợ phiền phức.
“Thời gian này cậu không sao chứ?” Lúc Trình Hạ dựa vào cửa xe áp di động vào ngực tìm danh bạ lại nghe thấy một câu như vậy, ngón tay run rẩy.
Cậu thuận miệng đáp một câu: “Không có chuyện gì, vẫn ổn.”
Đường Hảo hạ cửa sổ xe xuống thấp một chút, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy… Kiều Dã thật sự rất thích cậu.”
Tâm ý củ Kiều Dã cậu ta đã bày tỏ, mà Trình Hạ cũng đã nghe thấy, nhưng tiếp tục nghe thấy người khác nói khiến cậu căm ghét, vì thế cậu chẳng bày tỏ quan điểm gì với câu nói này.
“Bác sĩ nói tôi hôn mê bốn ngày, thiếu chút nữa là không tỉnh lại.” Trình Hạ tìm được phần tin nhắn, âm thanh bình tĩnh: “Vì thế tôi nói không có chuyện gì, chẳng qua là khách khí với cậu mà thôi.”
Đường Hảo nghẹn lại, hồi lâu cũng không thốt ra được một câu. Những gì Trình Hạ phải chịu đựng dạo này đều do Kiều Dã gây nên, cậu ta muốn nói mấy lời tốt đẹp thay Kiều Dã cũng quá bất công với Trình Hạ.
Người này… Đường Hảo lén đánh giá Trình Hạ qua gương một chút, chỉ thấy một đỉnh đầu đen và thân hình mảnh khảnh, nhìn người càng thon gầy yếu ớt hơn, nhưng vẫn luôn khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận. Trước đây trên người Trình Hạ vẫn có chút khiếp nhược yếu đuối như một con thỏ, thậm chí còn cả hồ đồ và mờ mịt. Nhưng hiện giờ trông cậu ta quả quyết sắc sảo hơn nhiều.
Trình Hạ không quen dùng kiểu bàn phím ký tự của Kiều Dã, mất một hồi lâu mới chuyển sang dạng bàn phím ngang ký tự. Ngón tay cậu đặt trên màn hình, rõ ràng là nhắm mắt cũng có thể nhanh chóng gõ tin nhắn, nhưng mà hồi lâu Trình Hạ vẫn không gõ được một chữ.
Bàn phím dạng dọc ký tự là kiểu này, còn dạng ký tự là bàn phím ngang thịnh hành bây giờ.
Không biết nên nói cái gì.
Màn hình điên thoại bỗng nhiên nhấp nháy hiện lên có cuộc gọi, là một số lạ, có lẽ là Kiều Dã đã phát hiện điện thoại của mình bị mất. Lúc này Trình Hạ mới kìm nén lại tâm tình, chờ sau khi điên thoại tự tắt thì lập tức gửi một hàng chữ.
“Đến đưa em về nhà.” Cậu cũng gửi cả đinh vị và loại xe, trời quá tối, lúc nãy thật sự Trình Hạ không thể nhìn rõ biển số xe.
Lý Trạch Khôn vẫn không trả lời, Trong lòng Trình Hạ bắt đầu thấp thỏm, không nhịn được mà nghĩ đến khả năng xấu nhất, lỡ may Lý Trạch Khôn không đến thì làm sao đây? Nếu không tại sao lại không trả lời tin nhắn?
Lúc Trình Hạ ở bên Lý Trạch Khôn, hắn cài đặt nhạc chuông tin nhắn riêng cho cậu, âm lượng lớn nhất, QQ weixin vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên. Nếu gửi một tin nhắn mà ba phút sau không trả lời, tối đó Lý Trạch Khôn phải cân nhắc lý do ổn thoả mới dám về nhà.
Vừa nghĩ đến là mũi Trình Hạ lại đau xót, tốt xấu gì con cún họ Lý kia cũng đã từng ôm thân thể Đào Nhiên này mà gọi tên mình, hiện giờ lại giả chết không trả lời tin nhắn à?
Trình Hạ ở bên Lý Trạch Khôn là bắt đầu kỳ quặc, thích để tâm vào những chuyện vụn vặt. Bốn năm trước cậu qua đời, Bắc Kinh vẫn là dáng vẻ như trong “Lam Vũ”. Mà hiện giờ nơi đây đã mới toanh, không có nhiều toà nhà cần phải phá huỷ.
Điện thoại lại sáng lên mấy lần, lúc này Lý Trạch Khôn vẫn chưa trả lời tin nhắn. Trình Hạ biết e rằng không thể chờ thêm được nữa, bèn nhét di động vào khe hở ở ghế sau và đệm tựa, kéo áo lên giả vờ đang nhắm mắt ngủ.
Quả hiên không bao lâu sau, điện thoại của Đường Hảo vang lên.
“Không thể nào? Hẳn là không có chứ? …Được… Được rồi… Cậu chờ một chút…” Cậu ta nhanh chóng lái xe đến ven đường rồi đỗ lại, xuống xe mở cửa sau ra.
“Cậu lấy di động của Kiều Dã hả?”
Trình Hạ lắc đầu: “Không. Gió đêm hơi lạnh, cậu đừng mở cửa xe quá lâu.”
Kỳ thật lời này cậu nói rất khéo, nhất thời Đường Hảo ép hỏi cũng không phải, mà đứng ở đó cũng không xong, thái độ cũng nhu hoà hơn nhiều: “Cậu ấy nói có lẽ cậu tiện tay lấy… Thật ra tôi cũng cảm thấy không có khả năng lắm.”
Ý của Đường Hảo là để Trình Hạ mở áo khoác ra, tìm kiếm đơn giản mấy lần không thấy bèn đóng cửa xe lại.
Xe chạy chừng hơn hai mươi phút nữa thì quẹo vào một tiểu khu có thang bộ rất cũ. Đường Hảo tìm hồi lâu mới thấy một chỗ đỗ xe trong góc, lại bị xe điện xe đạp vướng chân vướng tay hận không thể chửi người.
Trình Hạ đứng một bên nhìn Đường Hảo dịch từng chiếc xe đạp một, cảm thấy cậu ta thật thú vị. Vẻ ngoài thì vờ lịch sự khá giống Dương Ngạn Học, nhưng thật ra tính cách cũng rất tốt, giống Tống Vũ nhiều hơn. Lần trước ở Phan Gia Viên, nếu như Đường Hảo không có nhãn lực mà ôm lấy mình, thì có lẽ cậu sẽ càng thảm hại hơn.
Lúc lên lầu Đường Hảo nói một tiếng lầu bốn, sau đó vẫn đi sau Trình Hạ. Căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ, nhưng trang trí thì đã cũ. Nhà này đã lâu không ai ở, chẳng có chút hơi người. Bóng đèn công suất lớn bật sáng trưng, đột nhiên làm người ta lạnh người.
“Tối cậu có ăn gì không?” Đường Hảo lên tiếng hỏi Trình Hạ: “Tôi gọi thức ăn ngoài nhé?”
“Muộn rồi không ăn nữa, cậu muốn ăn thì tự ăn đi. Đúng rồi, đồ trong phòng tắm có đủ hết chứ?”
“Cậu tự đi xem đi.”
Trình Hạ đi vòng quanh căn nhà một hồi. Kiều Dã còn rất tỉ mỉ, trong tủ có treo đến mấy bộ đồ ngủ vừa vặn. Trình Hạ tắm qua một cái, không cẩn thận khiến vết thương trên cổ bị đau, vừa tức vừa uất ức.
Căn nhà này Trình Hạ đã xem cẩn thận, không có điện thoại hay máy tính, phía ngoài cửa sổ bịt cửa chống trộm. Kiều Dã biết dù cậu có ngốc đi chăng nữa cũng chẳng thể la hét kêu cứu, vì có lẽ Kiều Minh sẽ đến nhanh hơn người có lòng tốt. Vì thế, nếu như Lý Trạch Khôn thật sự không để ý đến tin nhắn kia, kết quả tốt nhất của Trình Hạ chí có thể là tiếp tục cùng tên ngốc Kiều Dã này trốn tránh phụ huynh độc ác.
Lúc Trình Hạ ra khỏi phòng tắm Đường Hảo mới đứng dậy: “Vậy tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ đến đưa cơm cho cậu.”
Trình Hạ gật đầu nhìn cậu ta đi ra ngoài, sau đó là tiếng cửa chống trộm bị khoá mấy vòng vang lên.
Căn nhà này thật sự rất lạnh, còn chưa đến mùa cung cấp nhiệt, có lẽ lúc bố trí không nghĩ tới nên chẳng có cả máy điều hoà. Trình Hạ tìm một chiếc áo khoác phủ thêm rồi vén chăn len giường, ôm đầu không có tiền đồ mà khóc oà lên. Vết thương trên cổ mỗi lần nảy là một lần đau. Cậu mới dưỡng lành vết thương ở lòng bàn chân, giờ lại đổi thành vết thương ở cổ, chính mình cũng phải tự cảm khái mệnh của mình lắm thăng trầm. Trước khi trọng sinh tuy có đổ bệnh nặng, nhưng mà Lý Trạch Khôn vẫn chăm sóc cậu rất tốt, bất trắc lớn nhất cũng chỉ là do mình ngốc nên lúc tắm bị trượt chân bầm đầu gối. Hiện giờ vết thương to nhỏ khắp nơi, đúng là sinh mệnh ngoan cường được giữ lại để chịu dằn vặt ở chỗ này.
Trình Hạ vẫn luôn nghĩ Lý Trạch Khôn có thể sẽ không đến, nhưng nếu hắn không đến, mình phải làm gì đây? Từ khi mình tỉnh lại rồi mất trí nhớ cũng đã hoàn toàn chẳng hợp với thể giới này, Người ta nói thiếu đi tình yêu cũng chẳng sống không được, nhưng mà cậu và Lý Trạch Khôn, là an ủi cho nhau, là phải ôm ấp mới có thể sưởi ấm.
Cả đời này, nếu chỉ có một mình, thật sự rất cô quạnh.