Kiều Dã mím chặt môi, bỗng nhiên thấy tủi thân. Nhưng cậu ta không nói gì, chậm rãi đứng thẳng lên quay người đi vào nhà bếp.
Trình Hạ kéo góc chăn lên tới cằm, cuộn tròn người lại để giúp mình thấy ấm áp hơn một chút. Cậu có thể nghe được tiếng dụng cụ và chén đĩa kêu lách cách vọng ra từ nhà bếp, sau đó liền ngửi thấy mùi khét đắng nghét sặc mũi.
Thằng nhỏ ngốc kia nấu một nồi mì cũng bị cháy. Trình Hạ khe khẽ thở dài, rốt cuộc không thể chờ được nữa bèn nhấc thảm đứng dậy. Eo cậu rã rời muốn ngã, thân thể thật sự không hề thoải mái.
“Cậu sang một bên chờ đi, để tôi làm.” Trình Hạ vội vã tắt bếp ga, lúc tầm mắt vô ý quét đến mu bàn tay Kiều Dã thì phát hiện nó đã đỏ một mảng lớn.
Này vừa nhìn là biết cậu ta thực sự là một thiếu gia không dính khói bụi nhân gian.
Kiều Dã thấy cậu đang nhìn mới nhẹ nhàng hít một hơi, trong đó giả vờ là nhiều.
“Tôi nghĩ nếu mình mà ngu xuẩn như cậu thì chắc chẳng dám kêu đau đâu.” Trình Hạ nhấc nồi lên đổ toàn bộ thứ dính dính trong nồi, cạo soàn soạt một hồi lâu mới ra.
Nhà bếp có khói lửa và hơi người cũng ấm áp hơn một chút. Trình Hạ nhìn nồi nước, bỗng nhiên bị người ôm lấy eo từ phía sau.
Kiều Dã nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Trình Hạ, cũng không lên tiếng, như một chú chó hoang sượt qua ống quần.
“Cút ngay.” Trình Hạ giật giật thân thể, ngữ khí bình thản.
Kiều Dã lại ôm một chút, thấy nước đã sôi sùng sục mới buông tay ra ngoan ngoãn đứng ở cửa nhìn Trình Hạ đổ cải xanh và mì sợi vào. Người cậu ta cao, đứng ở nhà bếp thế nào cũng khiến người ta thấy vướng víu.
May mà cậu ta vẫn còn có mắt, biết hỗ trợ bày bát đũa dọn dẹp một chút. Nguyên liệu có thể dùng trong bếp không nhiều, Trình Hạ cũng làm rất ngon.
Kiều Dã rất đói bụng, một bát mì và nước bị xử hết không tới năm phút. Hôm đó dạ dày Trình Hạ không thoải mái, vốn cho rằng có chút đồ lót dạ thì sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng không ngờ sau khi ăn càng khó chịu hơn. Cậu nhìn cái bát trống trơn của Kiều Dã, nhận ra rằng thằng ngốc này cũng không ăn no, bèn đưa mì của mình vào bát Kiều Dã.
“Cậu ăn đi.”
Kiều Dã ngây ngẩn liếc cậu một cái: “Làm gì thế?”
“Dạ dày không thoải mái, đừng để lãng phí đồ ăn.” Trình Hạ vừa nói vừa đến sô pha ngồi xuống, lấy thảm phủ thêm cho mình: “Nếu cậu không muốn ăn thì đổ đi.”
Kiều Dã cúi đầu ăn, động tác càng lúc càng chậm, không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía Trình Hạ. Trình Hạ có thể cảm nhận được một tầm mắt vô hại, lặng lẽ thăm dò đang đặt trên người mình, cũng chẳng muốn để ý tới.
Sau khi Kiều Dã ăn xong thì nhanh chóng thu dọn bàn, quả quyết không rửa bát. Cậu ta làm xong xuôi bèn lại gần người Trình Hạ, ngồi xổm xuống xoay mặt cậu lại.
“Đừng làm phiền tôi.” Trình Hạ nhíu mày.
“Tôi cảm thấy cậu có chút không giống lúc trước…” Lúc trước cảm xúc biến hoá của Trình Hạ rất rõ ràng, có lúc tuy nhìn thì hung dữ, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được một loại ngoài mạnh trong yếu. Mà bây giờ ngữ khí của cậu bình thản, tâm tình không hề trập trùng, nhưng lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám tiến lên trước một bước.
Kiều Dã lấy tay xốc thảm của Trình Hạ lên, nhìn dưới thân.
“Làm gì?!” Trình Hạ cả kinh bật ngồi dậy.
“…Tôi nhìn bụng cậu một chút, có máu ứ đọng nhất định phải xoa mới tốt nhanh được.”
Trình Hạ thấy cậu ta còn không biết ngại mà nhắc đến thì bèn nổi điên, hung hăng đẩy Kiều Dã một cái: “Không cần, cậu cách xa tôi ra một chút thì bệnh gì của tôi cũng hết.”
Kiều Dã cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”
Trình Hạ xùy một tiếng.
“…Vì để cậu chạy mất mà Kiều Minh bắt tôi quỳ hai ngày. Lần đầu tiên tôi biết đòn roi liên tiếp lại đau đến thế, nhưng tôi vừa nghĩ đến cậu liền cảm thấy, kỳ thực cũng tốt. Nếu như cậu ở bên cạnh, nhất định tôi càng khó vượt qua.” Kiều Dã đưa tay chạm vào băng gạc trên cần cổ trắng như tuyết của Trình Hạ: “Tôi chỉ tức giận vì cậu lừa tôi chỉ để trở lại tìm Lý Trạch Khôn… Hắn ta đối xử tệ với cậu như vậy, cậu còn muốn quay lại.”
Nhưng Kiều Dã lại không biết, người trước mắt này không phải là Đào Nhiên trong ấn tượng của mình. Người ấy là Trình Hạ, là người mà xưa nay Lý Trạch Khôn chưa từng phụ lòng, vì lẽ đó dù phải dùng hết khí lực, phải liều mạng đến hơi cuối cùng cậu đều phải trở về bên cạnh Lý Trạch Khôn.
Trình Hạ đưa tay ra vỗ vỗ đỉnh đầu cậu nhỏ ngốc này: “Hai chúng ta không thể nào, sau này cậu phải ngoan, còn có rất nhiều người đáng để cậu thích ở phía sau.”
Cậu không nói là mình thật sự không đáng. Trình Hạ biết mình không hoàn hảo, cậu đố kỵ lại không có cảm giác an toàn, mưu mô lại thích để tâm vào chuyện vụn vặt, trong lòng có bóng đen lớn. Tuổi Kiều Dã còn nhỏ, cậu ta thích Đào Nhiên đến vậy, nên luôn coi là người đó là nhất.
Tóm lại Trình Hạ vẫn có chút không đành lòng với Kiều Dã. Nếu như Trình Hạ còn sống thì Kiều Dã nhỏ hơn cậu gần mười tuổi, dưới cái nhìn của cậu đúng là một đứa bé. Hơn nữa tính Kiều Dã cũng khá giống Lý Trạch Khôn, có lúc Trình Hạ còn đoán mò, lúc Lý Trạch Khôn học cấp ba, hắn ta mà chống cằm như cười như không nhìn người một cái là có thể câu dẫn được bao nhiêu trái tim của con gái chứ.
Kiều Dã phồng má, rõ ràng là không đồng ý với Trình Hạ. Cái tuổi này có chút bướng bỉnh không cần thiết mà người bình thường không hiểu rõ. Bọn họ chỉ biết làm, đến một ngày nào đó thật sự đụng phải tường Nam, đau đến lệ nóng doanh tròng mới có thể buông tay.
Không có tác dụng gì khác, chỉ đau mà thôi.
Trình Hạ hỏi vị trí của phòng rửa tay, cậu thử vòi sen một chút, hồi lâu vẫn không có nước nóng. Kiều Dã đứng ở cửa bình tĩnh nói: “Ga vẫn chưa sửa, cậu rửa mặt đơn giản là được.”
Trình Hạ hết cách rồi, chỉ đành dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc lau mặt cậu nhìn gương mà đờ ra, mắt hết nhắm lại mở. Cũng đáng, tuổi không còn nhỏ nữa, có tiêm bao nhiêu mũi axit Hyaluronic đi chăng nữa cũng không thể đổi về được gương mặt non nớt như trước.
Hyaluronic Acid (HA) là phân tử dạng gel có khả năng giữ nước rất tốt, có chức năng làm chất đệm và lấp đầy khoảng trống giữa những tế bào. Ngày nay, HA được xem như một yếu tố quan trong quyết định vẻ tươi trẻ của làn da như collagen, nếu không muốn nói là quan trọng hơn cả collagen. Vì thế, những công trình nghiên cứu về HA không chỉ ứng dụng vào công nghệ sản xuất mỹ phẩm mà còn cả trong giải phẫu thẩm mỹ. HA thường được dùng như một dạng filler cho môi, để bờ môi thêm căng mọng.
Sau khi đi ra ngoài Trình Hạ không thấy Kiều Dã, có lẽ là nhàn rỗi không có chuyện gì nên đi rửa bát rồi. Cậu đi dạo một vòng trong nhà, thật sự hơi nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một căn phòng làm nơi chứa đồ.
Cậu vẫn đến chiếm cứ sô pha làm của mình.
Kiều Dã nhìn thấy cũng không nói gì, rửa mặt xong đi tới mỏi mở miệng: “Ngủ chỗ này tối lạnh lắm.”
Trình Hạ nói: “Tôi không sợ lạnh”
“Ngủ giường thoải mái hơn.” Kiều Dã hơi ngừng, luôn cảm thấy nói nửa câu sau thật nhục nhã: “Nếu như cậu nghe lời, muốn hỏi tôi cái gì cũng được…”
Trình Hạ nhìn cậu ta như nhìn quái vật: “Cho dù cậu nói với tôi đêm nay có thể kiếm ra được Lý Trạch Khôn tôi cũng chẳng ngủ cùng đâu.”
“Đệt!” Kiều Dã không nhịn được nữa rống một câu: “Con mẹ nó cậu thần kinh à, nếu tôi muốn sẽ trực tiếp cưỡng hiếp cậu, chơi cậu từ phòng khách đến phòng ngủ! Hiện giờ tôi để cậu ngủ giường còn tôi ngủ sô pha, cậu còn có thể sỉ nhục tôi như vậy à?”
“…À, xin lỗi,” Trình Hạ hời hợt nói một câu: “Vậy tôi đi ngủ giường.”
Kiều Dã bị Trình Hạ chọc giận đến đau mắt, cảm giác mình không phải mời về một vị tổ tông, mà là ma quỷ.
Nhưng Trình Hạ đến cửa phòng ngủ lại bất động: “Vậy tôi sẽ trực tiếp hỏi, hiện giờ Lý Trạch Khôn không sao đúng không?”
“Cách bắn chết còn xa lắm.” Kiều Dã quái thanh quái khí.