Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là được ôm người yêu nhất cùng ngủ, chờ đến khi ánh ban mai rạng rỡ xuyên qua rèm cửa sổ, có một người tỉnh dậy đầu tiên, còn tưởng vẫn đang làm giấc mộng đẹp bèn đặt một nụ hôn lên mặt người kia.
Ban đêm Lý Trạch Khôn tự dưng tỉnh lại nhiều lần. Hắn ôm Trình Hạ thật chặt, cứ thấy có cảm giác không phải là hiện thực. Hắn đã từng nghĩ cuộc sống của mình đã cùng chết trên bàn mổ với Trình Hạ, nhưng bây giờ người này đã trở về. Người ấy có một khuôn mặt không giống trước, thế nhưng Lý Trạch Khôn vẫn xác định người ấy chính là Trình Hạ, cảm giác giống nhau, hơi thở giống nhau.
Ban đầu Lý Trạch Khôn đương nhiên rất tức giận vì Trình Hạ giấu diếm, thế nhưng khi nghĩ đến những gì Trình Hạ gặp phải sau khi trở về, sự phẫn nộ lại chuyển sang mình. Hắn dùng tâm thế nào để làm tổn thương và chất vấn một người vốn đã chịu rất nhiều thương tổn, cũng như không có cảm giác an toàn chứ.
Điều duy nhất đáng để vui mừng là, may mà họ không để lỡ nhau. May mà chính mình hai lần yêu thật lòng đều là một người.
Sau khi cởi bỏ những chuyện khó nói kia Trình Hạ càng ngày càng tươi vui sáng sủa. Cậu vẫn giữ được dáng vẻ mà ban đầu Lý Trạch Khôn gặp, lúc cười đôi mắt cong thành hình trăng non, rất ưa nhìn.
Lý Trạch Khôn nhờ người thu gom đủ CD “Tom & Jerry”, vừa mở hộp ra vừa nói với Trình Hạ: “Những gì mắc nợ em trước đây, anh sẽ bù đắp hết cho em.”
Ánh mắt Trình Hạ không rơi vào chiếc hộp kia, cậu nhẹ nhàng hỏi Lý Trạch Khôn: “Lúc bắt đầu lên bàn mổ em đang nhớ anh.”
Lý Trạch Khôn chau mày, trái tim bắt đầu đau đớn.
“Em nghĩ đến lời anh nói, rằng ra khỏi đây là có thể nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn… Nhưng mà cuối cùng em vẫn không thấy.” Trình Hạ đã nghĩ tại sao mình có thể trở về, có lẽ là vì ý niệm quá mạnh mẽ, hoặc vì tâm nguyện chưa thành, thế nên đã dựa vào chút từ trường mạnh mẽ để chiếm thể xác không trọn vẹn của người khác.
Lý Trạch Khôn ôm cậu thật sát: “Anh có thể dẫn em đi làm cái mới.” Hắn vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên, Trình Hạ đang muốn mở miệng liền im lặng. Gần đây Lý Trạch Khôn thật sự quá mức bận rộn.
Lý Trạch Khôn liếc nhìn tên hiển thị, sau đó cầm lấy điện thoại vào thư phòng nghe máy. Trình Hạ không tham dự quá nhiều vào chuyện của Lý Trạch Khôn, cũng không để trong lòng.
Cú điện thoại này Lý Trạch Khôn còn chưa nghe xong thì sắc mặt đã không ổn, hắn vừa cầm áo khoác mặt vào vừa nói: “Tôi lập tức đi ngay, cậu hãy trông chừng người đó đi.”
Trình Hạ đang chống cằm lười nhác lật đĩa CD, cậu nhìn thấy Lý Trạch Khôn cầm áo khoác và chìa khóa xe muốn đi liền sửng sốt: “Cơm sắp nấu chín rồi, anh đi đâu thế, ăn cơm hẵng đi.”
Lý Trạch Khôn tiến lại gần hôn lên trán Trình Hạ một cái: “Vội lắm, em ăn trước đi, tối anh sẽ về.”
Trình Hạ bỗng có chút lo lắng mơ hồ, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là đã xảy ra chuyện gì sao? Liên quan đến em hả?”
Lý Trạch Khôn liếc nhìn cậu, nói một cách tùy ý: “Có chút phiền phức, nhưng không liên quan đến em đâu.”
Trình Hạ không ngốc, cậu không tin Lý Trạch Khôn. Nhưng cậu không có cách nào nói được, nếu như vì cậu mà có phiền phức gì đó thì lúc này cậu càng không thể đi ngăn Lý Trạch Khôn, bởi vì khẳng định Lý Trạch Khôn sẽ suy nghĩ chu toàn hơn cậu. Huống hồ Lý Trạch Khôn không muốn nói, cậu có hỏi cũng không có kết quả gì.
Đúng là Lý Trạch Khôn đã nói dối, chuyện Trình Hạ bị Kiều Dã bắt nạt kia hắn không cách nào quên được, trong lòng không ngăn được nỗi đau đớn. Lúc trước coi người ấy là Đào Nhiên hắn còn thấy khổ sở, huống chi là Trình Hạ. Hắn muốn trực tiếp đi chém người, hắn tìm người tra xét Kiều Minh hồi lâu mới rốt cuộc có được chút thu hoạch.
Kiều Minh tham gia vào một công trình vật liệu của Tập đoàn Đường sắt Trung Quốc , một phần vật liệu được nhập từ nước ngoài, phần còn lại là nhập từ bến tàu Hồng Kông. Có hai mươi bảy kho, trong đó có một kho hàng lậu.
Tập đoàn Đường sắt Trung Quốc , tên đầy đủ là 中铁十六局集团有限公司, nằm trong top công ty lớn nhất thế giới. Phạm vi kinh doanh bao gồm xây dựng kỹ thuật, thiết kế, giám sát, vận hành đường sắt, hậu cần, sản xuất máy móc, khách sạn, phát triển bất động sản và các lĩnh vực khác. Doanh thu hàng năm của tập đoàn là hơn tỷ nhân dân tệ. Đây là doanh nghiệp xây dựng lớn nhất trong số công ty về đường sắt, đường cao tốc, đường hầm và cầu ở Trung Quốc.
“Chỉ cần là họ Kiều, lá gan đều rất lớn.” Lý Trạch Khôn trào phúng, đang nói đến Kiều Minh và cả Kiều Dã.
Một người đàn ông gầy yếu đeo kính cận độ nặng giao một xấp tài liệu và ảnh chụp cho Lý Trạch Khôn, trên mặt hiện lên chút khó xử và xoắn xuýt vi diệu: “Lúc chúng tôi lục soát nhà gã ta bị theo dõi, may là mang theo đủ người, còn lục soát được ít đồ trên người một thủ lĩnh nhỏ.” Anh ta đưa một chiếc USB màu bạc cho Lý Trạch Khôn: “Đã giải mật, không có tài liệu thương mại nào quá bí mật, nhưng…”
Lý Trạch Khôn mơ hồ nhận ra được gì đó, quả nhiên nghe câu nói tiếp theo của người đàn ông.
“Có một vài thứ của người của ngài.”
Mắt phải Lý Trạch Khôn nảy một cái, hắn giơ tay nhận lấy chiếc USB kia.
Trình Hạ ở nhà một mình cũng chán, cậu không nấu ăn, chỉ đơm một bát cơm chan nước sôi ăn với dưa muối. Trời lạnh không ra ngoài được, cậu xem đĩa CD Lý Trạch Khôn mua cho.
Đĩa mới xem rất lưu loát, âm thanh không bị ngắt quãng. Trình Hạ xem phim cũ không biết chán, từ trước đến nay cậu vẫn luôn là người thích lâu yêu dài, xem anime cũng vậy, yêu một người cũng thế.
Mới sớm tinh mơ Trình Hạ đã bị chuông điện thoại của Lý Trạch Khôn đánh thức, giờ xem TV lâu liền buồn ngủ. TV vẫn đang mở, nhưng cậu đã ngủ thiếp đi.
Lúc Lý Trạch Khôn về nhà Trình Hạ vẫn chưa tỉnh. Mùa đông ngày ngắn, phòng khách tối đen. Lý Trạch Khôn bật đèn phòng khách mới phát hiện Trình Hạ đang ngủ gật trên ghế sô pha. Một đĩa CD đã chạy xong, màn hình TV đang chạy biểu tượng nhắc nhở đổi đĩa. Lý Trạch Khôn tắt TV, hít một hơi thật sâu rồi ngồi bên cạnh Trình Hạ.
Trình Hạ đang ngủ thì bị lạnh, cậu vẫn cố gắng cuộn mình lại. Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng vỗ vỗ.
“Anh về rồi…” Trình Hạ bị đánh thức, cậu khẽ khàng cọ má lên cánh tay Lý Trạch Khôn: “Tối ăn gì?”
Nhất thời Lý Trạch Khôn không lên tiếng, hắn vùi đầu chôn vào sâu bên cổ Trình Hạ. Đây là một động tác rất yếu ớt, trong nháy mắt hắn như biến thành một cậu trai nhỏ hơn tuổi đang tìm kiếm sự an ủi. Lý Trạch Khôn nhẹ giọng lặp đi lặp lại bên tai Trình Hạ: “Làm anh sợ muốn chết… Làm anh sợ muốn chết… Làm anh sợ muốn chết…”
Dù Lý Trạch Khôn đã chịu bao nhiêu hành hạ và đau khổ, nhưng ít ra từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thất thố trước mặt Trình Hạ như vậy. Lý Trạch Khôn đặt từng nụ hôn liên tiếp lên cổ Trình Hạ: “Anh thật sự sợ hãi.”
Trong lòng Lý Trạch Khôn, hình tượng của Trình Hạ vẫn luôn là mẫn cảm yếu đuối, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ trong bóng tối mà hắn không biết, Trình Hạ phải tự mình đi một quãng đường rất dài.
Lý Trạch Khôn ớn lạnh đến mức hàm răng va vào nhau, người luôn kiêu ngạo che giấu vết thương của mình như Trình Hạ phải chịu chuyện Kiều Dã làm, như vậy thương tổn em ấy phải chịu sâu đến nhường nào? Quả thật hắn không dám nghĩ tới.
Lý Trạch Khôn cảm thấy Trình Hạ sẽ oán hận mình, bởi vì hắn quả thật không phải là một bạn đời có trách nhiệm. Thậm chí hắn còn không có cách nào dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói chắc như đinh đóng cột của mình ——
“Nếu như Trình Hạ bị bắt nạt, tôi sẽ trực tiếp cầm dao đâm chết bọn chúng!”
Nhưng bây giờ Trình Hạ đã bị bắt nạt.
Lý Trạch Khôn ôm Trình Hạ thật chặt: “Cảm ơn em đã nguyện ý theo anh.” Cảm ơn em vì lúc ngay cả em cũng không biết mình là ai đã mở miệng gọi tên anh.
Trình Hạ hơi sửng sốt, cậu biết Lý Trạch Khôn không bình thường liền học theo ngữ khí của hắn mà chế giễu: “Anh thật là… Dọa chết em rồi đấy. Rốt cuộc thì sao thế?”