Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc hai người họ đến phòng riêng đặt trước ở nhà khách Quốc gia Điếu Ngư Đài thì Hình Quân đã chờ ở đó. Người phụ nữ này năm nay đã tuổi, nhưng vẫn bảo dưỡng rất tốt, mái tóc được búi lên tao nhã, lông mày kẻ nhạt, da dẻ căng mịn, nhìn qua những tưởng một phụ nữ ba mươi tuổi.
Nhà khách Quốc gia Điếu Ngư Đài là công trình vườn hoa cổ của hoàng gia, nay là khu phức hợp khách sạn và nhà nghỉ mang giá trị lịch sử ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Nhà khách tọa lạc tại Hải Điến, nằm về phía tây của đường Sanlihe và phía đông của công viên Ngọc Uyên Đàm. Nhà khách này thường được dùng làm nơi ở cho các yếu nhân nước ngoài và các quan chức cấp tỉnh tới thăm viếng Bắc Kinh.
Lúc nhìn thấy bà Trình Hạ lại không khẩn trương như tưởng tượng, cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi bà.
Hình Quân chủ động giơ tay ra với cậu, chiếc vòng ngọc chất liệu tốt óng ánh phản chiếu ánh sáng của chiếc đèn chùm treo trần. Nhất thời Trình Hạ hơi thất thần, năm năm trước khi Lý Trạch Khôn lần đầu tiên dẫn cậu đi gặp Hình Quân, bà cũng đeo chiếc vòng tay này, giơ tay về phía mình.
Trong phút chốc thời gian trùng hợp, Trình Hạ gần như muốn rơi lệ.
“Dì thật trẻ.” Trình Hạ nắm lấy tay Hình Quân, ngữ khí vô cùng chân thành.
Hình Quân cười cười, nụ cười của bà cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ có nếp nhăn nên đã quen cười rất ngắn: “Rất nhiều người khen tôi, chỉ có cậu là khiến tôi thật lòng vui vẻ.”
Lý Trạch Khôn giúp mẹ mình đặt chiếc túi xách tay nhỏ hiệu Dior sang một bên bàn, hắn không muốn để Trình Hạ gánh chịu hỏa lực một mình bèn chen vào: “Mẹ, mẹ gọi món chưa?”
Hình Quân ngồi xuống, bà gật đầu một cái: “Gọi rồi, đợi lát nữa con và… Tiểu Đào xem menu, muốn ăn cái gì thì gọi thêm.”
Hình Quân tỉ mỉ nhìn Lý Trạch Khôn một lúc: “Rốt cuộc trông con cũng nghiêm túc một chút.” Toàn bộ dáng vẻ chật vật gần như nhập ma của Lý Trạch Khôn trong quãng thời gian hắn thống khổ nhất đã rơi vào mắt bà. Ban đầu bà còn hận sắt không rèn thành thép, nhưng rốt cuộc hắn cũng là đứa con ruột rà máu mủ duy nhất của bà, sau đó bà cũng thật sự sợ hãi.
Lý Trạch Khôn rót đầy một chén Bích Loa Xuân cho Hình Quân, sau đó tự nhiên giúp Trình Hạ rót một chén nước ép chanh: “Nhờ có em ấy đấy ạ.” Lý Trạch Khôn không chừa lại chút đường lui, trong lời nói bảy tỏ chút ý tứ uy hiếp.
Hình Quân bật cười: “Khổ cực cho Tiểu Đào rồi. Hiện giờ Tiểu Đào đang đi học ở đâu?”
“Thân thể em ấy không tốt lắm, con để em ấy ở nhà dưỡng thương, nếu như lĩnh được chứng nhận kết hôn rồi thì lại đi học.” Lý Trạch Khôn nắm chặt tay Trình Hạ: “Con rất yêu em ấy.”
“So với Trình Hạ thì sao?”
Lý Trạch Khôn dịu dàng mỉm cười: “Giống như đúc.”
Hình Quân là một người mẹ, xưa nay bà chưa từng thấy con trai mình có thần thái và ngữ khí như vậy. Cho dù là năm năm trước lúc Lý Trạch Khôn đưa Trình Hạ đến cho bà nhìn, hắn vẫn còn chút tùy tiện và ương ngạnh, còn có hơi căng thẳng sợ hãi với cường quyền của cha mẹ. Mà giờ đây Lý Trạch Khôn chỉ ôn hòa nói chuyện, thế nhưng đã có sức mạnh khổng lồ có thể lật trời dời biển.
Tình yêu chân thành vì người, không ai có thể cản.
Dường như tuổi càng lớn người ta càng tin vào số mệnh, có thể trên thế giới này thật sự có bầu bạn linh hồn, từ trường giữa họ gần gũi, tần suất khí tức cũng giống nhau, mạch đập hô hấp sản sinh cộng hưởng, trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau họ đã biết đời này chính là người kia. Tỉ lệ một phần nghìn tỉ, Lý Trạch Khôn và Trình Hạ đã gặp được.
Hình Quân nhẹ uống một hớp trà, lần này bà đến không phải để chia rẽ hai người, làm cho tất cả mọi người không được bình yên. Trình độ bướng bỉnh của Lý Trạch Khôn mấy năm qua đã khiến Hình Quân sâu sắc lĩnh hội, cái khiến bà bất ngờ chính là Lý Trạch Khôn thật sự lại yêu một câu con trai nữa.
Hình Quân từng cho rằng Lý Trạch Khôn sẽ chọn cô đơn cả đời, bây giờ không biết là tốt hay xấu.
“Nghe nói cậu có liên quan với cả hai anh em Kiều gia?” Hình Quân bỗng mở miệng hỏi Trình Hạ một câu như vậy, trong nháy mắt bầu không khí liền ngưng đọng.
Lý Trạch Khôn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Hình Quân liếc một cái, chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Đột nhiên Trình Hạ đứng dậy, sau đó khom mình thật sâu với Hình Quân.
“Trước đây tuổi con còn nhỏ không hiểu chuyện nên bị người mưu hại. Con biết dì muốn cho Khôn Tử mọi điều tốt nhất, thật ra con cũng vô cùng tiếc nuối vì đã không thể cho anh ấy tất cả những điều hoàn hảo nhất. Nhưng con thật sự yêu anh ấy, đúng là vì anh ấy đã giải cứu con khỏi bóng tối, nhưng so với chuyện này, con càng yêu nhiệt độ của bàn tay đã duỗi về phía con, và trái tim thật lòng hiếm có nhất.” Ánh mắt Trình Hạ rất kiên định, trong đó còn có ánh sáng.
Lý Trạch Khôn nhìn cậu, trong lòng nhẹ đau. Trong bốn năm chưa trọng sinh hồn phách Trình Hạ đỗ lại ở chốn nao? Cậu chỉ mong muốn một điều nhỏ bé thế thôi, ấy nhưng không có người nào có thể kéo cậu thoát khỏi bóng tối.
Món ăn dần dần được bưng lên, Hình Quân nhìn Trình Hạ đang đứng thẳng bên cạnh, nói: “Ngồi xuống ăn cơm trước đã, chờ lát nữa lại nguội mất.”
Hình Quân có thể chấp nhận một chút với nghề nghiệp đặc thù của Đào Nhiên chủ yếu là vì trước đây đã có Trình Hạ, tâm lý bà đã có đủ cái để làm nền rồi. Tuy một người bán mông không thành công, một người thì bán được một nửa, nhưng dưới cái nhìn của Hình Quân, bản chất cũng chẳng khác nhiều lắm.
Nếu đã bẩn thì làm gì cũng bẩn, nếu sạch sẽ thì dù thể xác có ô nhơ, vẫn có thể nhìn ra ánh sáng từ trong đôi mắt.
Hình Quân không ghét Đào Nhiên, nhưng vẫn cảm thấy cậu cho mình cảm giác quá mức quen thuộc.
Lý Trạch Khôn gắp một đũa cá basa cho Trình Hạ, tay trái lặng lẽ vỗ vỗ chân cậu. Hắn đang im lặng an ủi Trình Hạ, nói cho cậu biết hết thảy không có gì đáng sợ hết. So với năm năm trước, bây giờ Lý Trạch Khôn đã có thể bảo vệ cậu thật tốt.
“Mẹ không phải là bà mẹ chồng độc ác thích chia rẽ uyên ương trong phim đâu.” Hình Quân cười cười: “Vì thế Khôn Tử à, con không cần quá khẩn trương. Thế nhưng có sao nói vậy, bây giờ con muốn kết hôn với Tiểu Đào mẹ không đồng ý. Thứ nhất là vì Tiểu Đào còn nhỏ, cuộc đời của thằng bé có thể nói là mới bắt đầu, có góc độ lý giải và đối xử không giống nhau trong rất nhiều chuyện, con không thể dùng tình yêu của mình ràng buộc người ta. Thứ hai là chuyện ở Kiều gia kia đúng là con hơi quá đáng, trước khi xử lý xong xuôi thì con đừng nghĩ đến chuyện khác, mẹ không muốn để Tiểu Đào thấy con lại kề cận họng súng.”
Lý Trạch Khôn nói: “Con hiểu rõ. Mẹ cũng coi như đã gặp Đào Nhiên rồi, sau đó cũng nên ngầm thừa nhận là người nhà mình đúng không? Chỗ nào con không chiếu cố được… Phiền mẹ và bố hao chút tâm tư để bảo hộ.” Vẻ mặt Lý Trạch Khôn mang theo chút mệt mỏi và phức tạp: “Không phải con khoa trương hay già mồm cãi láo đâu, năm đó Trình Hạ mất đi gần như đã muốn mạng của con, hiện giờ nếu em ấy có gì không ổn, e rằng con phải đi trước bố thôi.”
Hình Quân biến sắc: “Không được nói nhăng.”
Lý Trạch Khôn nở nụ cười cay đắng: “Nửa năm con ở bên mẹ thế nào mẹ biết hết mà. Nếu sau này có chuyện mẹ sẽ biết con không nói nhăng đâu.”
Hình Quân thở một hơi thật dài, thân thể ngồi thẳng tắp kiêu ngạo của bà dường như bị rút hết sức: “Thật sự con đang ép mẹ phải làm mẹ đấy. Mẹ còn có thể nói gì nữa?”
Hình Quân rút một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra đặt lên bàn: “Đợi lát nữa bố con đến mẹ sẽ để ông ấy nghe toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa chúng ta. Lúc trước ông ấy bắt lấy Trình Hạ hai con đã hết cách, giờ cũng không tiến bộ nhiều lắm.”
“Cảm ơn mẹ.” Thái độ của Lý Trạch Khôn rất chân thành, thậm chí còn có cảm giác trang nghiêm.
“Mẹ muốn nói chuyện với Tiểu Đào một chút, đợi lát nữa để thằng bé đi dạo một vòng, con chờ ở ngoài nhà khách đi.” Hình Quân nói với Lý Trạch Khôn xong liền nhìn về phía Trình Hạ: “Đi với mình dì một chút nhé?”
Trình Hạ không do dự: “Vâng ạ.”