Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

chương 2: chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đó tháng đó nhưng là năm sau.

Không gian: Tất nhiên là trường THPT vừa đựoc kể trên rùi

Cả trường xôn xao bàn tán về việc thành viên thứ của Hội học sinh năm nay là girl. Choáng. Hội học sinh của trường gồm thành viên học xuất sắc( nếu ko nói là thiên tài) của trường. Những thành viên này có nhiệm vụ trung gian giữa nhà trường và học sinh đồng thời đại diện cho quyền lợi học sinh và tổ chức các hoạt động cho trường. Điều đặc biệt là hội học sinh trước giờ toàn con trai, vì thế điều dễ hiểu là tại sao mọi người lại rất hứng thú với thành viên mới này.

Phòng họp của Hội học sinh.

- Haiz, ko biết “chị ý” có xinh ko nhỉ?

- Tham gia Hội học sinh. thì chắc là pro lắm đấy.

- Nghe nói là học sinh mới mà

- Mới gì mà cả tuần ko thấy đi học chứ?

Chín thằng con trai đang bàn tán sôi nổi tronglúc chờ thày hiệu trưởng đưa thành viên mới đến giới thiệu thì…….CẠCH. Cánh của mở. Thày bước vào. “Sau đây thày sẽ giành cho các em thời gia làm quen với thành viên mới, các em ko cần phải bàn tán nữa. Và nhiệm vụ của các em là phải bầu ra Hội trưởng và Hội phó. Thày cần có danh sách vào ngày mai” Thày quay ra ngoài cửa: “ Linh Như, em vào đi. Đây là học sinh nhảy cóc nên thày cân nhắc cho em ý vào Hội học sinh. Hi vọng các em sẽ giúp đỡ Linh Như nhiệt tình. Thày có việc phải đi, các em tự làm quen với nhau nhé!”

Thày vừa bước đi, lập tức cái di động đều hướng về phía cửa mong chờ người-nổi-tiếng. s, s,s, s, nó bước vào. Con bé với chiều cao chừng m, tóc mái rủ xuống tận mắt cùng sợi tóc ôm lấy khuôn mặt, thêm vào nữa là cái kính đại bự cỡ của chị Huyền Diệu ý làm che mất nửa khuôn mặt của nó rồi. Nhưng ở nó vẫn có cái gì đó rất lôi cuốn.

- Chào mọi người. Mình là Trần Trịnh …

- A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! Là cô à? Ba thằng của khối hét toáng lên làm cả lũ giật bắn mình.

- Ba đứa bị điên à? Sao hét lên vậy? Một anh cao cao đeo kính quát thằng

Nó ngơ ngác: “ Tui biết người à?”

Không để tâm đến lời nó, thằng quay sang liến thoắng với cái anh vừa quát bọn nó.

- Anh, nó là cái đứa dám nói em là Sầu Riêng đấy anh.

- Đúng đúng, nó còn bảo em đi thi Teen Princess nữa đấy.

- Chính xác thì nó bảo mày sẽ thành Miss Teen đấy.

Hai thằng thi nhau kể tội nó. Blah blah………….Còn Viết Quân thì chỉ quan tâm tới cái gói con nhỏ đang cầm trên tay thôi!

Trong khi tên kia kể tội nó cả hội quay qua nhìn nó chằm chằm:

- À, vậy thì anh biết rồi, hồi trước thằng này nó bức xúc với em suốt mà! Em nổi tiếng đấy.

Sau hồi ngơ ngác suy nghĩ, nó: A, nhớ ra trái Sầu Riêng các anh rồi!. Nó gườm gườm nhìn thằng.

- Thôi, lát nói sau, giờ làm quan với nhau cái đã. Vẫn cái anh đó cất tiếng để………..chấm dứt cái nhìn nảy lửa của bọn nó. Anh tự giới thiệu nhé, anh là Thành C, đây là…..

- Im, tao tư giới thiệu. Chào Linh Như, anh là Hưng, Hưng prince handsome của khối ý mà, à ko, của cả trường ý chứ. Anh học lớp C, rất vui được biết em.

- Tránh ra, dài dòng quá. Anh là Đông, cùng lớp anh kia. Em cứ gọi anh là Đông baby cũng được nhé!

- Thôi, ko phải cho bọn mày tán đâu thằng kia. Anh Thành cắt ngang. thằng này chắc em biết chứ?

- Dạ, em biết người nhưng ko biết tên đâu anh. Nó lắc lắc đầu.

- Muốn tự giới thiệu hay sao? Anh quay sang nhìn thằng. Ba đứa nó nhăn nhó cắt lời.

- Triệu Viết Quân A.

- Đăng Khương Duy A.

- Hoàng Khánh Nam A.

Nghe cái tên đầu nó cũng chỉ tỏ vẻ bình thường nhưng đến khi nghe nhắc đến cái tên Hoàng Khánh Nam thì nó hơi giật mình nhưng bình tĩnh lại ngay.

- Mình là Thế Anh.- Cái giọng nữ tính của một thằng con trai cất lên.- Mình học lớp B

- Trường B. Hi!

- Còn mình là Dũng, cũng học B, chào bạn.

- Hì, tận người, khó nhớ tên quá, mà không có con gái ạ?

- Không, em là người đầu tiên đấy.- Một anh lớp lên tiếng, tên gì ý nhỉ? À, Hưng.

- Vậy thì gọi là công chúa đi anh.- Cái tên con trai có giọng con gái của khối lại … õng ẹo.

- Ừ, nàng Bạch Tuyết với chú Lùn nhỉ?

- Nó mà là nàng Bạc Tuyết em thề là trên thế gian này không ai dám làm Hoàng tử.- Khương Duy nhìn nó khinh khỉnh.

- Mà cô có định giới thiệu tên không? – Viết Quân lạnh lùng.

- Hơ, nãy nói tên rùi mà. Anh ko nghe à?

- Nói rùi hả anh? Thế nó tên gì hả anh? Hắn ngây thơ quay qua hỏi anh Thành.

- Thôi em giới thiệu lại cho thằng ngơ này đi. – Anh quay sang bảo nó.

- Thôi anh ơi cứ gọi nó là Khoai Tây đi anh, đỡ dài dòng. Viết Quân phát biểu câu mà theo như Khánh Nam và Khương Duy thì : “ Chí lý”

- Gì? Sao gọi tui là Khoai Tây chứ? Tui liên quan gì đến khoai tây đâu?

- Thì lần trước tôi gặp cô cô cũng ăn O’star Khoai Tây, lần này cũng thế nên gọi luôn thế cho tiện. Nhỉ? (quay qua Khương Duy và Khánh Nam ).

- Ừ, đúng đấy. Gọi nó thế đi anh. thằng còn lại hùa theo.

- Anh…………..Nó tức muốn chết. Nhưng sau hồi suy nghĩ nó đáp tỉnh rụi: Anh ơi thế gọi em là Khoai Tây cũng được nhưng mà với điều kiện là phải gọi hắn(Khương Duy) là Sầu Riêng, hắn (Viết Quân ) là Bò còn anh Khánh Nam thì em ….tạm thời chưa nghĩ ra.

Cả lũ cười ầm lên trong khi thằng kia trợn tròn mắt: “Never!”

- Ha ha, sao………sao……sao lại gọi thế hả em? Một trong anh lớp hỏi nó.

- Dạ? À thì tại hồi em gặp mấy anh đây…….

- Là thế này anh ạ! Cái hồi mà công chúa ko may va phải bọn em ở hành lang ý, Khánh Nam cắt ngang, lúc đấy thằng Duy nó đang ngậm cái kẹo Sầu Riêng, cộng thêm cái áo màu Sầu Riêng và cái đầu vuốt keo lởm chởm như gai Sầu Riêng , đây là em nói theo ý công chúa đấy, vậy nên Khương Duy được Linh Như đặt tên cho nó là Sầu Riêng.

- Thật hả? Hơ, anh tưởng chú mày ko thích kẹo hoa quả cơ mà?

- À thằng Nam quên chi tiết anh ơi. Viết Quân cắt ngang. Cái kẹo ấy là do….đấy đấy…(hích hích Khánh Nam)

- À, đấy đấy, đấy đấy anh, là do ………….cho ý. Vậy ý. Khánh Nam nhớ ra.

- Ha, ơ kìa, ai lại làm cho Khương Duy nhà ta siêu vẹo vậy ta? Cả lũ quay qua nhìn Khương Duy.

- Ơ, ko, em ko ……….. đứa mày có thôi đi ko? Đấy đấy cái gì mà đấy đấy, ko biết gì thì thôi. Hắn lườm thằng bạn. À, nhưng sao thằng Quân bị gọi là Bò nhỉ? Mày biết ko Nam?

- À ừ nhỉ. Cái này tao cũng ko rõ.- Nói đi công chúa, tại sao anh Viết Quân đẹp trai như thế mà lại bị gọi là Bò chứ? Cái giọng điệu đà nữ tính của thằng con trai lại vang lên. Thế Anh chứ ai.Thằng này đang đứng vuốt vuốt tóc của Viết Quân.

- Tại hồi tớ gặp tên đó hắn mang bim bim Poca Bò sốt vang ra đòi đổi lấy gói O’star Khoai Tây của tớ, vậy nên………..hì hì……..

Cả lũ lại được trận cười, ko ngờ anh Viết Quân lại thất bại trong việc đổi bim bim với bé có nhan sắc bình thường như nó mà.

- Thôi em giới thiệu lại cho chúng nó biết đi.

- Hmm, nghe nhé! Tên tôi là Trần Trịnh Linh Như, tuổi, học sinh lớp ……….Chết, nãy quên ko hỏi thày rồi.

- Ặc, anh ơi xem ra nó là Bò chứ ko phải em đâu ạ! Viết Quân hí hửng.

- Khỏi lo, em học A.

- Ơ, sao anh biết vậy?

- Vì tất cả các thành viên trong Hội học sinh nếu cùng khối thì sẽ cùng lớp mà.

- Ra thế.

- Mà thôi ko nữa. Thay mặt Hội học sinh, chào mừng công chúa. Vỗ tay.

- Công chúa gì? Công chúa Khoai Tây thì có. Viết Quân hậm hực.

- À, mà có gì ra mắt ko công chúa?

- Dạ?

- Ra mắt đi chứ? Có gì………hìhì

Nó nghĩ ngợi lúc rùi sáng mắt lên: “A, có rồi!”

Con bé hí hửng tháo cái balo hình con chồn (giống mấy em mẫu giáo đi học ý) rồi lôi từ trong đó ra nào là popcorn, bim bim, kẹo mút đủ loại, chưa tính mấy thanh Alpenliebe dâu và gói Dynamite Chocolate

- Amen, cai túi to đùng của em hoá ra chỉ toàn đồ ăn thôi vậy? Anh Đông ngạc nhiên hỏi nó trong khi nó đang cố dốc hết tất cả những gì có trong đó ra.

- Tâm hôn ăn uống mà anh. Nó đáp trong khi cố lôi mấi cái kẹo còn mắc trong túi ra.

Cả lũ ngồi “ gặm nhấm” đống đồ ăn của nó cùng với tất cả những thứ mà thằng đã chuẩn bị từ trước. Vừa ăn vừa tán dóc. Có lẽ ai cũng ấn tượng con nhỏ hay cười này trừ tên Thế Anh gay đó. Chứ sao? Ai bảo con nhở là con gái chi? Hừ!

- Thôi hướng dẫn công việc chính cho em đi.

- À, uh thế này……… thằng khối và thay nhau giải thichs cho nó và đứa khối kia, Cùng là membs mới mà.

…………………………………

- Ý, Thành, giờ này dân tình đang mong ngóng tin tức lắm đấy. Anh Hưng cắt ngang.

- À, quên mất. Bọn mày, chuẩn bị xong hết chưa? Tên Thành cười ranh mãnh.

- OK, xong hết rùi anh ơi. Của em hơi bị kute nhá!

- Ko, của tao mới đẹp này.

- Đây của anh nhìn mới hay chứ.

Cả thằng túm tụm vào chỗ khoe khoang di động làm cho nó ngơ ngác: “Gì thế ạ? Cho em xem với!”. Nó chồm tới nhưng bị Viết Quân hất ra: “Khoai Tây ra chỗ khác, đây ko có chỗ cho trẻ con chơi đâu!”. Nói xong hắn quay vào màn hình vi tính làm gì đó khiến con nhỏ mắt chữ O mồm chữ A chẳng hiểu gì cả. Khánh Nam quay ra: “ Lát em sẽ biết ngay mà!” Nụ cười bí hiểm.

- A, anh ơi hay cả hội mình chụp chung đi anh, em mang máy ảnh này. Trường đề nghị.

- Ừ chụp chung đi, lâu lắm rùi mình có chụp đâu. Đứng vào nào.

- Công chúa! Em lên đầu đi!

- Không, cho em đứng dưới đi.

- Không! Mấy đứa lớp lên trên hết đi.

- Nhưng em lớp mà.

- Không nhưng nhị gì hết. Dù sao em vẫn là mem mới mà.

- Hmm, đành vậy! Bắt nạt em quá!

Tên Trường lanh chanh: Để em để chế độ tự động đã. Rồi! Chụp nào!

Tách! Tách! Tách!……….

- Rồi! Giờ chụp riêng với công chúa đi. Công chúa, lên đây nào.

- Ơ, sao lại chụp riêng với em? Nó giãy nảy.

- Hì hì, thì em là động vật quý hiếm mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio