- Gì mà hoa đã có chủ? Đã bảo không Trang gì cơ mà. Viết Quân bắt đầu thấy bực trước thái độ của nó.
- Chết, Khánh Nam, tao quên là Viết Quân bé bỏng nhà ta đã thầm thương trộm nhớ người khác từ hồi lớp đấy.
- Khương Duy, hôm nay mày nói linh tinh hơi bị nhiều đấy. Tao có “thầm thương trộm nhớ” ai đâu?
- Vậy firstkiss của mày với ai? Bao giờ?
- Đó là bí mật của tao. Không nói cho bọn mày được. Viết Quân đan chéo tao ra dấu ko nói rồi bắt đầu ngồi cười mình mặc cho đứa bạn đang nhìn mình chăm chú.
- Thôi kệ thằng điên đấy đi, còn ai chưa share về firstkiss ý nhỉ?
- Em ko nhớ đâu.
- Sao ko nhớ? Nụ hôn đầu cơ mà.
- Hôn nhiều quá thì ai mà nhớ? Nó thản nhiên trên cả thản nhiên.
- Hôn nhiều?
- Ừ.
Ba thằng ko dám tin là Linh Như đã từng có người yêu. Mặt Viết Quân bực bực
- Anh có nhất thiết cần biết về firstkiss của em ko? Em hôn “hơi” nhiều nên lẫn lộn hết cả mùi vị mỗi lần.
- Có đấy.
- Rất cần biết à?
- Ừ. Cả bọn bắt đầu thấy lạ lẫm về nó.
- Đợi em tí.
Nó rút điện thoại ra ấn ấn số của ai đó.
- Anh à!
-
- Có chuyện gấp chứ.
- Giọng Jimmy ngái ngủ.
- Anh có nhớ lần đầu tiên bạn thân anh kiss em, anh Brian ý, em bảo có mùi gì ko nhỉ?
-
- Tóm lại anh có nhớ ko?
- Giọng Jimmy nhỏ nhỏ.
- A ha, em nhớ rồi. Đúng là cái mùi đó. Đúng rồi.
-
- Tại Khương Duy nhất quyết muốn biết về mùi vị firstkiss của mọi người đấy chứ. Thôi anh ngủ tiếp đi nhé. He he, có thế mà em cũng ko nhớ. Em đãng trí quá.
Nó tắt máy tí tởn:
- Em nhớ ra rồi. Nó đưa miếng chocolate cho Khương Duy – Anh ăn thử xem mùi gì? Hôm đó anh ý mới ăn (vụng) hết chỗ chocolate em làm cho anh trai em, vậy nên có mùi chocolate.
- Mùi chocolate? Anh muốn hỏi mùi vị của nụ hôn chứ ko hỏi cái đấy. – Khương Duy giải thích.
- Vị hả? Ừ thì ngọt ngọt, chocolate ngọt mà. Sau lần đó em giận nhau với ông ta tuần đấy, cái tội ăn hết chocolate của các anh em, làm em lại phải làm lại từ đầu. Nhưng sau đó thì cũng chẳng giận nữa, tại bản tính của anh ý như thế mà, chẳng giận lâu được, với lại đó cũng là bạn thân anh trai em, vậy nên…. phải cho qua – Nói đến đây bất chợt nó cười rất tươi, đó là những ngày tháng êm đềm mà nó có trong tuổi thơ.
Khương Duy nhìn Viết Quân ái ngại thay cho thằng bạn.
- Vậy là … Linh Như có người yêu rồi à?- Tự nhiên Khương Duy gọi tên nó nên nó bất chợt nhận ra tầm quan trọng của việc nó vừa nói.
- Hả? Người yêu á? Không! Chưa có.
- Thế sao… em bảo kiss nhiều rồi cơ mà. Với lại cái người bạn thân anh trai em gì gì đó em vừa kể…
- Em xin đính chính là em bị kiss. Đó là Brian, bạn thân anh trai em nên cũng hay đến nhà em chơi lắm. Chẳng phải người yêu gì đâu. Lần nào gặp em ông ta chẳng lén “kiss” em cái. Mặc dù anh trai em đấm ông ta suốt nhưng đâu lại vào đấy. Dần rồi đó cũng chỉ là kiểu chào hỏi của bọn em thôi. Nhưng ba năm rồi em cũng chưa gặp anh ý – Mắt nó bỗng trầm buồn – Với lại ba của anh ý không thích em, nếu em và anh ý “có gì” thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả. Anh trai em nói anh ý vẫn chưa có bạn gái. tuổi rồi đấy.
- Thế không phải người yêu thật à?- Khương Duy thở phào (lại) nhìn Viết Quân.
- Cứ coi như kiểu chào hỏi ở… Mĩ thôi mà anh. Mà anh có cần thiết phải hỏi hết mọi người về cái chữ “kiss” đấy ko?
- Có chứ! Anh thấy tò mò mà.- Khương Duy hí hửng.
- Xời, chẳng có gì tốt đẹp, chỉ là môi chạm môi và truyền cho nhau hàng triệu con vi khuẩn chứ hay ho gì.- Nó phẩy phẩy tay làm như cái việc đó có thế xua đi hàng triệu triệu con vi khuẩn ấy vậy.
- Linh Như, em ngốc quá! Nó đang học hỏi kinh nghiệm để mấy hôm nữa còn… thực hành với Minh Phương chứ. Hớ hớ. Khánh Nam nhìn thấu tâm tư thằng bạn – Thế mày có cần tao chỉ dạy rõ làm thế nào để cái mũi ko chạm nhau không?
- Hay French kiss chẳng hạn. Em chưa thử nhưng nghe nói ấn tượng lắm đấy. Hé hé!
- Thôi! Không cần! Mấy người thì nhà nghề rồi – Khương Duy nhìn sang Linh Như – Em thật là mất vệ sinh.
- Hì hì, em xin lỗi.
Chỉ có Viết Quân là im lặng nãy giờ.
- Viết Quân! Mày sao vậy? Đói quá à?
- Thôi nào Khương Duy, để cho cháu nó nuốt trôi cục nghẹn đã chứ! Khổ thằng bé, tức quá đấy mà- Khánh Nam nhìn Viết Quân theo cái kiểu: “Đây ko lạ cái kiểu của mày!”
- Tức á? Anh tức với ai?- Linh Như thực sự đúng là chẳng biết gì cả.
- Ko liên quan đến cô.- Hắn tức.
- Linh Như, em hỏi thêm nó càng bực đấy. Haizz, thế mà tao cứ tưởng mày thề độc ko yêu ai đấy Quân ạ!- Khánh Nam thở dài.
- Ừ thì tao yêu ai đâu?
- Hờ, thế cái người tên Trang hồi nãy anh Duy nhắc đến là sao?- Nó tỏ ra quan tâm đến người-tên-Trang đó làm Viết Quân bắt đầu tươi tỉnh trở lại nhưng hắn không giải đáp thắc mắc của nó mà nhường nhiệm vụ đó cho Khương Duy.
- Hoài Trang là em họ anh. Nó cũng bằng tuổi bọn anh thôi. Hồi nhỏ nó học ở đây mấy năm đầu cấp , anh, Viết Quân và Hoài Trang thân nhau lắm, đặc biệt là Viết Quân và Hoài Trang. Bọn nó còn bảo lớn lên cưới nhau cơ mà.
- Làm gì có chuyện cưới nhau gì gì đó? Mày tôn trọng sự thật chút đi.- Viết Quân lên giọng đính chính.
- Ơ ko có à? Vậy chắc tao nhầm. Hé hé. Thế thì chuyện thằng bé chạy sau xe hò to: “Hoài Trang, anh sẽ đợi em” là có thật chứ?
- Hừm, chuyện của bọn trẻ con. Vì nó bị bệnh tim nên nói là ko biết có sống nổi đến năm cấp ko nên tao bảo thế thôi.
- Ừ, vậy mà em Hoài Trang sắp về đây xem lời hứa năm xưa của anh Viết Quân đấy.
- Về đây á?- Viết Quân hỏi chẳng có gì là ngạc nhiên cho lắm
- Ừ! Về đây! Mày vui quá chứ?
- Hờ! Về thì kệ nó. Tao không quan tâm. Toàn chuyện trẻ con. Chấp gì.- Viết Quân phẩy phẩy tay cho qua.
- Kìa Khương Duy, mày quên là Viết Quân nhà ta có “bé” khác rồi à? Cái bé làm cho Viết Quân nhà ta tự nhiên có hứng đi học đầy đủ ko bùng buổi nào nữa ý- Khánh Nam nãy giờ mới thèm lên tiếng.
- Ờ há! Linh Như đừng để tâm chuyện nãy giờ nha. Anh trêu Viết Quân thôi. Thằng bé thích em khác cơ.
- Ai thế anh?
- Bí mật.- Nụ cười của Monalisa được Khánh Nam và Khương Duy diễn đạt lại rất tài tình.
- Hai cái thằng này! Tao thích ai đâu chứ?
- Thế thì anh đang đợi chị Hoài Trang à?
- Không! Tôi không đợi ai cả. Cô đừng có hiểu lầm.- Hắn phân bua.
- Ừm, nhưng hiểu tí có sao?
- Cả trời sao đấy ngốc ạ.- Khánh Nam (lại) cười bí hiểm.
- Mà mai nghỉ học, có muốn đi đâu chơi không?- Khương Duy đưa ra ý kiến.
- Mấy người đi đi! Em bận rồi.
- Bận gì?
- À, hay
mấy anh đi luôn với em nha! Thú vị lắm.- Con bé tươi tỉnh hẳn.
- Thú vị? Em nói thử xem.
- Ưm… mỗi lần rảnh em thường xuống …………..Các anh muốn tham gia không?
- ………………………
- Vậy ngày mai h nhé!
- Sao sớm thế?
- Vì lâu rồi em ko có đến đó, muốn chơi lâu chút. Còn bây giờ em phải xuống nhà Phương Linh đây, lâu ko xuống đó rồi.
- Phương Linh? Cô bé bạn thân của em hả?- Khánh Nam hỏi.
- Vâng.
- Sao mày biết? Hôm đấy lúc bọn tao đi chơi thì mày “bận việc riêng” với Tuấn Vũ mà.- Khương Duy thắc mắc.
- Là em kể cho Khánh Nam đấy.
- Hừ, Khánh Nam… Khánh Nam… cái gì cũng Khánh Nam thế mà bảo là ko thích.- Viết Quân lẩm bẩm.
- Mày lẩm bẩm cái gì vậy?
- À tao đang băn khoăn tại sao bọn mày biết Phương Linh còn tao thì ko nhỉ?
- Ui dời ơi, hôm đấy bọn mình đi cùng nhau còn gì….
Viết Quân chỉ nhớ mỗi nụ cười tươi tắn của nó hôm đó,còn hình ảnh cô bé đi sát bên cạnh nó hắn chẳng có lấy chút ấn tượng…
Nó ngủ lại ở nhà Phương Linh, hôm sau sẽ về sớm, kì thật, sao Phương Linh hay hỏi han về Viết Quân thế nhỉ? Từ sở thích, thói quen, gu ăn mặc….. cả mẫu bạn gái nữa.
- Hey, đừng nói là bà bị tình yêu sét đánh từ cái nhìn đầu tiên đấy.
- Làm gì có, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà.
- Hỏi vậy thôi mà…- Nó ngân dài giọng ra nhại lại Phương Linh.
- À anh Quân chưa có người yêu thật chứ?
- Ai thèm đùa bà? Chưa có đâu, cái loại như tên đó thì có mà ế đến già.
Vừa trả lời Phương Linh nó vừa nghĩ thầm: “Tên Viết Quân chết tiệt, trong khi Phương Linh nhớ đến hắn như thế thì hắn chẳng mảy may để tâm gì cả…”
- À, bà bảo sẽ cho tôi bí mật bất ngờ cơ mà- Nó như chợt nhớ ra điều đó, Phương Linh nói là sẽ bật mí vào cuối học kì mà.
- Sắp rồi, bà cứ cố kiên nhẫn thêm chút xíu nữa đi.
H′ sáng hôm sau…
- Buồn ngủ quá đi!- Viết Quân ngáp dài.
- Xì! Hay tôi kiếm cho anh cốc nước lạnh cho tỉnh ngủ nhé. Khánh Nam, em đi cùng xe anh đấy.
- Không!- Khương Duy, Khánh Nam, Viết Quân đồng thanh.
- Gì? Sao mà phản đối thế?
- À…- Khương Duy ấp úng lúc rồi nói tiếp- Anh đi xe Khánh Nam rồi, chứ thằng Quân mắt nhắm mắt mở thế kia dễ tai nạn lắm.
- À hóa ra anh dồn em vào chỗ chết hả?
- Ờ thì… Anh đi với Khánh Nam cho an toàn, hì hì, em thông cảm, anh còn phải giữ mạng đến khi nào có người yêu đã em ạ! Nói rồi Khương Duy vội vàng nhảy lên xe Khánh Nam như sợ nó tranh mất.- Em chịu khó “chết” thay anh vậy.
Nó làu bàu làu bàu đấm cho Viết Quân mấy cái tỉnh ngủ rồi mới lên ngồi sau Viết Quân.
- Không định đi hả?- Nó giục.
- À ừ. Găng tay này.
- Gì?
- Sáng sớm trời lạnh lắm, cô đâu có mang găng tay? Đeo vào đi.
- Nhưng còn anh?
- Khỏi cần.
- Không nhưng anh đi xe cơ mà. Anh đeo đi
Sau hồi giằng co…
- Tôi sẽ đeo với điều kiện … cô để tay trong túi áo tôi. Okies?
- Ơ….
- Không đồng ý à? Vậy thì đeo vào đi.
- Hừm…
- Hai đứa mày có định đi không?- Khương Duy bực mình.
- Thôi đi đi!- Nó hơi rụt rè đặt tay vào túi áo hắn. Chiếc xe bắt đầu nổ máy mang theo nụ cười tươi như hoa của thằng con trai dưới cái mũ bảo hiểm.
h sáng tại trại trẻ mồ côi.
- Là chỗ này hả?- Khánh Nam hỏi hơi có chút ngạc nhiên trong khi Viết Quân và Khương Duy thì ngạc nhiên cực độ.
- Không phải trại trẻ mồ côi sao?
- Ừ, đúng là trại trẻ mồ côi đấy. Chưa đến bao giờ à?-Vào trong đi nào.
……..
- A, chị Linh Như!
Lũ trẻ hò reo ầm ĩ chạy vòng quanh nó, có đứa còn leo lên ôm chặt lấy nó.
- Thôi nào mấy đứa, chào ba anh đi nào! Đây là các bạn chị!- Nó vui vẻ trỏ sang thằng.- Hôm nay chị và các anh sẽ ở đây chơi cả ngày với các em, được ko nào?
- Dạ được ạ!
Lũ trẻ đồng thanh rồi xúm xít xung quanh cả lũ.
- Chị ơi dạy em bài toán này đi.
- Chị ơi em không hiểu đề.
- Chị ơi chị vẽ con rùa đi.
- Chị ơi đi chơi đi chị.
- …
Cứ thế, nó như hòa vào với niềm vui trẻ thơ của lũ trẻ.
- Chết rồi, chi đang dạy Hoa làm bài, Nhân nhờ các anh vẽ cho nhé. Anh Quân vẽ đẹp lắm đấy.
- Em sang các anh hướng dẫn cho nhé.
- Lát học xong, chị em mình cùng chơi, được chứ?
Một vài đứa xụ mặt xuống nhưng rồi lại tươi tỉnh ngay. Niềm vui trẻ thơ. Sao mà nhìn hồn nhiên, mà đáng yêu đến thế? Một ngày có vẻ sẽ rất mệt nhưng không ít niềm vui cũng bắt đầu. Còn hơi ngỡ ngàng chút nhưng thằng cũng dần hòa vào với lũ trẻ. Mang lại niềm vui cho người khác cũng là mang lại hạnh phúc cho chính mình mà.
Sắp đến giờ ăn trưa, Linh Như xuống bếp phụ giúp các cô còn thằng vẫn tiếp tục chơi với lũ trẻ. Đến tận trưa, khi bọn trẻ đi ngủ, tụi nó mới có thời gian nói chuyện riêng.
- Các anh thấy sao? Rất vui đúng ko?
- Uh, nhưng mệt quá. Mà sao em lại thích đến đây?- Khương Duy hỏi.- Ý anh ko phải nơi đây nhàm chán, anh chỉ muốn biết tại sao em lại nghĩ ra việc đến đây thôi.
- Ngay từ nhỏ em đã hay đến trại trẻ mồ côi rồi.- Nó mỉm cười nhẹ nhàng- Nhìn chúng đi, có ai nghĩ chúng là những đứa trẻ mồ côi ko?
- Ừ, dường như trong mắt chúng chỉ có niềm vui thôi.
- Đúng vậy. Hàng năm vẫn có những phong trào quyên tiền cho trẻ em mồ côi, mọi người vẫn bảo hãy biết thông cảm với chúng, nhưng có ai biết cái mà tụi nó cần nhất không? Đó không phải cái nhìn đầy thương hại hay tiền của mọi người, cái chúng cần là tình cảm, tình cảm để xóa đi cái vết thương lòng, sự xấu hổ khi bị bỏ rơi. Hãy thử nghĩ xem, trong đêm tối mà chỉ còn bơ vơ lại mình mình ở trước cửa trại trẻ mồ côi… hẳn đó sẽ là ngày không bao giờ chúng có thể quên.- Nhìn nó đầy chua xót khi nói những lời này. Nó không nhìn thẳng thằng mà hướng đôi mắt về nơi nào đó… nơi nào đó mà chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn. Nó nói tiếp- Em muốn đến đây, muốn dành chút ít tình cảm của mình để góp phần xoa dịu đi cái mất mát trong lòng chúng. Các anh sau này sẽ là những chủ nhân tương lai của tập đoàn lớn, của các công ti lớn, em muốn các anh hiểu chút về cuộc sống xung quanh ta thôi mà. Em xin lỗi vì sự bất ngờ này, nhưng cứ sống mãi trong cuộc sống xa hoa sẽ chẳng nhìn thấy cái vất vả, cực nhọc của những số phận bất hạnh xung quanh. Nhìn chúng, em hiểu rằng cuộc sống này còn nhiều điều đau đớn hơn mình biết nhiều. Và có nhìn chúng mới biết mình hạnh phúc thế nào khi lớn lên có ba, có mẹ.- Nó ngừng lại như nuốt cái gì đó vào trong.
Ánh mắt vô định đau xót của nó… suy nghĩ của nó phức tạp lắm… có ai hiểu được không? Một nỗi buồn nào đó của nó… đúng rồi, nó đang cố che giấu điều gì sau những câu nói ấy? Nỗi buồn của nó như chạy qua cả thằng. Chưa bao giờ chúng nghĩ đến những cái đó, chưa bao giờ chúng tiếp xúc với những cảnh sống khác nhau ở cái thế giới rộng lớn này, làm sao mà nhìn thấy cái khó khăn, vất vả để kiếm được đồng tiền chứ? Cả bọn im lặng rất lâu mà chẳng có lý do, ngay cả Khương Duy mọi khi lắm mồm là thế mà giờ cũng chẳng biết nói gì nữa. Cuộc sống này… muôn màu muôn vẻ, sinh ra với tương lai ấm êm đã định sẵn, sao mà hiểu nổi chứ?
- Ginny Wilson!- Viết Quân lên tiếng đầu tiên.
- Gì? Anh… Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn Viết Quân, lắp bắp…
- À, giờ có lẽ tôi đã hiểu được lý do con bé ấy thành lập quỹ hỗ trợ trẻ em nghèo rồi.