Sau khi cấp cứu xong, tình trạng của Thẩm Kham Dư cũng đã ổn định nằm trên giường bệnh ngủ say như chết.
Bác sĩ thấy khuôn mặt Cố Ngôn Sênh đầy căng thẳng, vỗ vỗ vai anh trấn an: "Không sao rồi, đã cho cậu ấy bó bột ngủ một giấc là ổn thôi."
Cố Ngôn Sênh lễ phép gật đầu: "Cám ơn bác."
Bác sĩ rời phòng bệnh, Cố Ngôn Sênh kéo ghế ngồi bên giường Thẩm Kham Dư, mở Wechat đọc tin nhắn Tô Đồng mới gửi đến.
Tô Đồng: 【 A Sênh, cậu cứ giải quyết chuyện của cậu đi bên này có tớ xử lý rồi, cậu không cần ghé qua nữa đâu.
】
Cố Ngôn Sênh đang rep tin nhắn thì thấy Thẩm Kham Dư cau mày không nằm yên mà vén chăn lên, lộ ra bàn tay phải xui xẻo đã bị tróc da do cào ghế thì thôi đi còn bị thằng nhỏ giẫm lên, toàn là vết trầy xước.
Cố Ngôn Sênh kéo chăn cho cậu, dùng cồn sát trùng cho cậu.
Trên tủ đầu giường lấy một tuýt thuốc mỡ, đây là lúc nãy anh cố ý xin bác sĩ.
Anh vặn nắp chai ra, đem thuốc mở đặt trên nóc tủ, nâng cái tay phải của Thẩm Kham Dư lên nhẹ nhàng mà thoa thuốc.
Sau đó anh ngồi bên giường bực dọc mà nghĩ linh ta linh tinh vài chuyện.
Anh nhớ trước kia đã từng nhìn thấy Thẩm Kham Dư đau đến mức không nói nổi, là cách khoảng năm trước khi sinh Cố Vũ Điềm.
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Khi đó Cố Ngôn Sênh cùng Thẩm Kham Dư kết hôn, cậu vẫn còn là một tên bất lương, tính tình ương bướng.
Cũng bởi vì lúc đem cơm cho Cố Ngôn Sênh trùng hợp cậu thấy anh đỡ lấy Tô Đồng bị choáng, liền tức giận mà đem hộp cơm vứt xuống đất, còn trước mặt mọi người mắng Tô Đồng là con giáp thứ chen chân, phá hoại hôn nhân người khác.
Thậm chí đang mang thai còn xông đến tát Tô Đồng một cái.
Cố Ngôn Sênh cực kì tức giận ngăn cậu đang sắp đánh Tô Đồng thêm cái nữa, anh cho cậu một bạt tai rồi bảo cậu cút đi.
Sau đó anh cũng không về nhà, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của cậu.
Mãi cho đến một ngày, anh nhận được tin nhắn của Thẩm Kham Dư, tin nhắn chỉ có bốn chữ【 Em sắp sinh rồi.
】
Cố Ngôn Sênh lập tức gọi cho cậu: "Thẩm Kham Dư, cậu tính giở trò gì nữa đây?"
Thẩm Kham Dư co thắt kịch liệt, nghe thấy âm thanh của Cố Ngôn Sênh vẫn còn cười được: "A Sênh...!em biết anh sẽ không...!bỏ mặc em mà."
Cố Ngôn Sênh gằng giọng: "Xem ra cậu cũng chẳng phải là sắp sinh."
Tử cung co rút mạnh một cái, Thẩm Kham Dư cắn chặt ống tay áo chịu đừng cơn đau, thở hổn hển cười nhẹ: "Em không có gạt anh đâu, nhưng em không biết mình có thể tìm ai, ai cũng muốn em chết cả."
Cậu im lặng một chút rồi nói: "Em biết, em cũng hi vọng mình sớm chết đi.
Nhưng dù sao đây cũng là con anh mà.
A Sênh, anh giúp em một chút với, em không ổn lắm, một mình em không thể sinh con được."
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh vào đến bệnh viện, Thẩm Kham Dư đã tiến vào phòng sinh.
Lúc đấy có một bác sĩ đẩy cửa đi ra, anh nghe tiếng hét thống khổ, gian nan, lòng bàn tay chợt đầy mồ hôi lạnh.
"Sức yếu quá, đứa bé tháng mà không rặn ra nổi." Bác sĩ sứt đầu mẻ trán nhìn Cố Ngôn Sênh: "Anh là cha của con cậu ấy? Có thể vào hỗ trợ một chút không? Đứa nhỏ tháng lâu vậy rồi mà vẫn chưa rặn ra."
Cố Ngôn Sênh nghe nói mình có thể đi vào cũng không nghĩ nhiều, lập tức thay đồ vô trùng rồi vào phòng sinh.
Thẩm Kham Dư chảy rất nhiều máu, trong phòng sinh đầy mùi máu tanh, hai chân cậu mở ra nằm trên giường, đeo mặt nạ khí oxi, mái tóc đen đã ướt nhẹp dính sát vào khuôn mặt trắng bệch y như ga giường, một cánh tay ghim một cây kim nối liền với túi máu.
"Này, anh là người nhà à? Vào trong này rồi đừng có đứng đực ra như vậy, lại đây gỡ tay cậu ta ra.
Cậu ta mà còn dùng sức nằm cái đòn không chừng gãy xương mất."
Cố Ngôn Sênh lập tức đáp lại hộ lý, nhanh chóng đi đến gỡ tay Thẩm Kham Dư, do do một chút đem nắm trong lòng bàn tay mình.
Thẩm Kham Dư đau đớn khủng khiếp, không còn bao nhiêu sức lực, mơ mơ màng màng không biết bên cạnh mình có những ai, chỉ luôn khó khăn thở gấp như sắp ngất đi, bác sĩ gọi cậu dùng sức, cậu cũng không có động tĩnh.
"Người nhà gọi cậu ta dậy, bây giờ không thể ngủ được."
Cố Ngôn Sênh cúi người xuống động viên bên tai Thẩm Kham Dư: "Thẩm Kham Dư, đừng ngủ, thử lại lần nữa đi, sắp xong rồi."
Thẩm Kham Dư nghe thấy tiếng anh, lông mi run lên, cố hết sức mở mắt để thấy anh.
Đôi môi bị cắn be bét máu nở nụ cười, khẽ nói: "A Sênh ngu ngốc...!Em lừa anh thôi, lừa anh thôi mà, sao..
sao anh lại đến thật vậy..."
"..." Vừa mở miệng đã nói hắn ngu ngốc, Cố Ngôn Sênh câm nín.
"Không sao đâu mà...!em có thể sinh được...!A----" tử cung co rút dữ dội, Thẩm Kham Dư khó khăn ưỡn bụng thở mạnh nói: "Anh đi đi, em sinh xong..
sinh xong...sẽ gọi cho anh..."
Cố Ngôn Sênh cau mày: "Đừng nói lảm nhảm nữa, dùng sức đi, con sắp ra rồi."
"Ưm-----" Thẩm Kham Dư hơi nhắm mắt, nhíu mày.
Nằm trên gối trằn trọc xoay liên tục, hơi dùng sức ưỡn người nhưng là lực bất tòng tâm, chỉ có máu tuôn ra bên dưới của cậu.
"Dồn sức vào bụng để rặn, không phải dồn vào chân." Bác sĩ hướng dẫn lại.
Cố Ngôn Sênh thì thầm bên tai Thẩm Kham Dư lời của bác sĩ, Thẩm Kham Dư thở hổn hển, khó khăn thử lại, đầu ngón chân cậu cong lên, hai bên thái dương nổi toàn gân xanh.
Cuối cùng cũng cảm thấy có cái gì đang chui ra, sản đạo bắt đầu nới lỏng.
Bác sĩ nắn bụng của Thẩm Kham Dư, đem thai nhi từ từ đẩy xuống.
Đầu bé con dần lộ ra ở miệng huyệt, nơi này nhỏ hẹp, nếu cố gắng sợ lát nữa sẽ nứt ra.
Thẩm Kham Dư đau đến phát run, sắc mặt tái nhợt cũng không dám thả lỏng, sợ sẽ làm đau con.
Cố Ngôn Sênh vội vàng xoa lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng động viên: "Từ từ thôi, lấy hơi vào, đừng có gấp nào."
"A------" Thẩm Kham Dư co giật vì đau cả người phập phồng, hô hấp rất khó khăn.
Bởi vì sức lực của cậu bị gián đoạn nên đầu đứa nhỏ hơi thụt lại vào trong, cậu cố gắng dùng sức đẩy ngược đứa bé trở ra.
Cổ họng phát ra toàn âm thanh thống khổ.
Dần dần đầu bé con nhỏ cái móng tay, rồi như trái bóng bàn, lại như một trái banh ở miệng huyệt mà lộ ra.
Phần đầu đã đẩy được ra bên ngoài.
"Um------" Thẩm Kham Dư đau đớn lại muốn ngất đi.
"Được rồi đầu đã ra được rồi, dùng sức thêm một chút nữa thôi." Bác sĩ cũng nhẹ nhõm thở phào bởi vì mấy ca sinh non hầu như chưa ai phải vất vả, thống khổ đến như vậy.
Cố Ngôn Sênh gấp gáp lau mồ hôi trên cằm tiếp tục cổ vũ Thẩm Kham Dư: "Cậu nghe không, ráng một chút nữa thôi là được rồi."
"A------" Thẩm Kham Dư nhắm chặt mắt nhăn mà, lần thứ hai hít sâu run rẩy rặn xuống, vai của đứa bé lộ ra, sản đạo bị rách một chút.
Sau đó là mông đứa nhỏ, cuối cùng đứa bé cũng từ sản đạo chật hẹp của cậu mà chui ra ngoài: "A ha...!ha.."
"Ra rồi! Là con gái!"
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy Thẩm Kham Dư nháy mắt xụi lơ, sợ cậu sẽ ngất đi.
Anh không đến nhìn con gái đáng khóc rất to mà ở bên cạnh khích lệ nói: "Ra rồi, cậu rất giỏi!"
Sinh đứa nhỏ xong, thần trí Thẩm Kham Dư mơ hồ.
Bác sĩ giúp cậu xử lí cuống rốn cậu cũng chẳng có cảm giác gì.
Mông lung nghe Cố Ngôn Sênh dỗ dành mình như dỗ con, mặt nhợt nhạt cười: "A Sênh ngốc,...!em tệ như vậy, anh còn quan tâm em..."
Trước khi mất ý thức, cậu cố gắng nghiêng đầu về phía Cố Ngôn Sênh, thở dài nói: "Xin lỗi...!A Sênh..."
Cố Vũ Điềm sinh ra rất khỏe mạnh tiếng khóc rất to, dứt khoát.
Ba mẹ Cố Ngôn Sênh vừa mới đến đã bế cháu về nhà luôn.
Cố Ngôn Sênh cho rằng Thẩm Kham Dư không sao nên khi bạn tốt của cậu là Khương Mặc đến, anh cũng rời bệnh viện để giải quyết việc riêng, không hay biết Thẩm Kham Dư hôn mê tới ba ngày.
Sau khi sinh cậu bị băng huyết phải cấp cứu tận hai lần và nguy kịch một lần, eo cậu vì trong lúc sinh nở quá vất vả mà thành bệnh.
Thời gian hôn mê lại không được chăm sóc kĩ càng nên để lại hậu quả suốt đời.
Anh chỉ để ý từ sau khi Thẩm Kham Dư xuất viện cậu như biến thành người khác, tuy là vẫn mặt dày giống như trước nhưng ít ra là không cố tình gây sự, cậu trở nên ngoan ngoãn, rất nghe lời.
Thực tình Cố Ngôn Sênh cũng rất giống cha mẹ anh, cũng là dạng người truyền thống.
Lúc kết hôn anh đã buông bỏ ý nghĩ đó với Tô Đồng, cũng từng nghĩ sẽ thử bắt đầu cuộc sống mới với Thẩm Kham Dư.
Mà người này thật sự rất quá đáng, ỷ có đứa nhỏ trong bụng là làm trận làm thượng, vô lý không chịu được làm cho sự kiên nhẫn của anh cũng hao mòn không còn gì cả.
Đối với việc cậu thay đổi tính nết, Cố Ngôn Sênh cho rẳng là do đã sinh đứa nhỏ ra, cậu chẳng còn chỗ dựa vào nên mới ngoan ngoãn chứ chẳng phải là thật sự thay đổi.
Vậy nên anh trái lại còn bài xích, thờ ơ với cậu hơn trước.
Cho đến tận bây giờ Thẩm Kham Dư cũng không còn làm chuyện gì kì lạ, vẫn là một người nói rất nhiều nhưng tính cách ngày càng nhát gan, rụt rè.
Đã mấy năm trôi qua đây là lần đầu anh nghe cậu nói: "Tô Đồng mà biết thì phải làm sao...!Sau này anh với cậu ấy làm sao...!ở cùng nhau...".
Anh thực sự không hiểu nổi được cậu.
Cố Ngôn Sênh đem cánh tay bó bột của Thẩm Kham Dư đặt trên chăn sau đó đứng đậy rời khỏi phòng bệnh.
- --Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Thẩm Kham Dư bị lạnh mà tỉnh.
Quần áo trên người cậu quá mỏng, chăn còn bị cậu đá lung tung.
Mặt trời vừa lặn cậu đã thấy lạnh run, tay chân cậu hơi co lại, eo đau nhức mà choàng tỉnh.
Đã đến giờ cơm, mấy giường bệnh xung quanh đều có người nhà bên cạnh, đang thưởng thức cháo nóng hổi.
Cậu lẳng lặng nhìn chốc lát, đầu óc dần dần thanh tỉnh, cậu từ từ nhớ lại những chuyện đã qua, đáy lòng cảm thấy phát lạnh.
Ông trời ơi, con rốt cuộc đã làm cái gì vậy?
Để A Sênh bế mình trên đường, còn một thân toàn là mồ hôi ngồi ở phía sau xe ô tô của anh, còn bắt anh đưa cậu đến bệnh viện, lại còn phải ứng ra một đống tiền thuốc thang.
A Sênh bận bịu như vậy có lòng tốt đưa cậu đi mua đồ, chuyện này cậu có thể tự làm sao lại mang phiền phức đến cho anh như thế.
Cũng may là tính anh dễ chịu, nhưng nếu là ba mẹ của anh chắc là cậu no đòn rồi.
Mới đau thắt lưng một xíu đã như vậy, yếu đuối hơn cả con gái.
Mày xem Tô Đồng có bao giờ như vậy đâu.
Chả trách A Sênh thích Tô Đồng, chẳng thèm thích mày.
Thẩm Kham Dư yên lặng mà tự chửi mắng chính mình.
- ----------
Wattpad: Smooth (@YuiPhan)
Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^.