Editor: Mông Nhỏ
''Mấy người không đóng cửa.'' Trương Mỹ Trân búng tay vào khung cửa, bà tô son màu đỏ cháy, tóc trắng, mặt còn trắng hơn, đỏ trắng đối lập quá mức mãnh liệt, lại có thể khiến ánh mắt đầu tiên của người khác sẽ coi thường nếp nhăn của bà, chỉ để lại ấn tượng ''Rực rỡ bức người''. Bà liếc nhìn Vu Nghiêm một cái, hỏi, ''Cảnh sát à?''
Vu Nghiệm trợn mặt há hốc mồm nhìn bà, bất giác đứng thẳng người: ''A... Đúng rồi! Dì... Chị... Ách... Vị nữ sĩ này...''
''Gọi bà.'' Trương Mỹ Trân vỗ vỗ đầu anh tựa như vỗ chó, không hề khách khí đi tới, thuận tay đưa hộp dâu tây mang tới cho lão Dương đại gia, ''Rửa đi, chia cho mỗi người một ít.''
Lão Dương đại gia ngày ngày ở nhà làm dáng dâng hương chưa cãi lại, vén tay áo định đi, Hàn Đông Thăng bên cạnh liền vội vàng nhận lấy: ''Để cháu để cháu!''
Lão Dương đại gia nhìn bóng lưng dày nặng của anh ta, yên lặng thở dài, xoay đầu lại nói: ''Nhưng đây đều chỉ là suy đoán.''
''Trừ mấy tên kia còn có thể là ai? Không cần kiêng dè tôi, rửa tay chậu vàng ba mươi năm, sau khi tên tiểu nhân Vương Cửu Thắng kia thượng vị, mấy chuyện vớ vẩn của bọn họ ngay cả hỏi thăm tôi cũng lười.'' Trương Mỹ Trân dựa vào ghế salon, cởi giày cao gót vứt sang một bên, cười cười với Vu Nghiêm đang không hiểu ra sao, ''Bà xuất thân từ Hành Cước Bang.''
Vừa nói, bà Trương vừa thực xã hội mà quơ quơ cái vòng chìa khóa, trên vòng treo một con dơi trang sức nhỏ, đỏ tươi lạ thường, nhìn giống như nylon, lấy xuống cầm trong tay mới thấy hơi nặng, là mã não thật.
Vu Nghiêm hỏi: ''Đây là cái gì ạ?''
''Ngũ dơi lệnh của Hành Cước Bang.'' Trương Mỹ Trân nói, ''Nếu là ở cổ đại cũng tương đương với thánh vật, giống như cái que cời lửa của ông Dương các cháu, bây giờ ấy à, dù sao cũng coi như đồ cổ, chẳng qua loại đồ chơi này không có ý nghĩa gì, giá trị cũng không đáng mấy đồng.''
Vu Nghiêm ''À ừm'' hồi lâu vẫn không thể gọi ra chữ ''Bà'', cuối cùng đành phải bỏ qua chủ ngữ: ''... Cái Hành Cước Bang này là làm gì vậy?''
''Hành Cước Bang thời cổ gồm loại người 'Xe thuyền điếm chân nha', phu xe, người chèo thuyền, tiểu nhị khách điếm, kiệu phu, còn có nha người(). Những người này vào nam ra bắc, có người tốt cũng có kẻ lừa đảo, ở xã hội cũ kia đều thuộc hạng cửu lưu(), cho nên cũng không được coi là danh môn chính phái. 'Ngũ dơi' đại diện cho nhóm người, nhóm lúc đầu còn đoàn kết như anh em ruột, thời gian dài, mỗi nhóm có địa bàn riêng, có miếng ăn riêng, khó tránh khỏi va chạm lẫn nhau, liền thường xuyên nội đấu, cho nên sau thời gian lịch sử huy hoàng liền rất nhanh xuống dốc.'' Dương lão bang chủ ở bên cạnh chậm rì rì giải thích, ''Sau giải phóng, nghề cũ không còn, lòng người ly tán. Bắc đà chủ Vương Cửu Thắng của bọn họ ở Yến Ninh vì thích ứng xã hội, cũng vì giữ lại truyền thống cũ, còn mở một công ty chuyển phát nhanh, gọi,... gọi gì đó... cái gì mà 'Phúc'... 'Đạt'.''
()nha người: cò môi giới
()cửu lưu (tam giáo cửu lưu): chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Vu Nghiêm và Dụ Lan Xuyên trăm miệng một lời: ''Phúc Thông()!''
()hai chữ Đạt và Thông trong tiếng Trung có cách viết và nghĩa hơi giống nhau.
Lão Dương đại gia: ''Đúng rồi!''
Vu Nghiêm: ''Tỉ lệ làm mất đồ thuộc hạng nhất.''
Dụ Lan Xuyên: ''Chuyển phát nhanh như ném lựu đạn.''
Vu Nghiêm: ''Bưu kiện cùng thành phố tám ngày mới gửi đến.''
Dụ Lan Xuyên: ''Đường dây điện thoại khiếu nại nhà hắn luôn bận, tôi chưa bao giờ gọi được.''
Vu Nghiêm: ''Tuần trước chúng tôi vừa mới bắt một nhân viên chuyển phát nhanh nhà hắn, tội dâm ô trẻ em!''
Lão Dương đại gia: ''...''
Dân oán đã sâu như vậy rồi sao?
''Bắc đà chủ Vương Cửu Thắng là cái thứ gì, Hành Cước Bang rơi vào tay hắn cũng chẳng tốt được. Bọn hậu bối bây giờ chẳng những không phân rõ phải trái, ngay cả quy củ cũng không có, tôi thấy cái Hành Cước Bang này chính là một hố bùn tụ tập bọn du côn vô lại.'' Trương Mỹ Trân cười lạnh một tiếng, ''Cái công ty chuyển phát nhanh nát này cũng coi như là nghề nghiệp đứng đắn, nhưng lại dùng thành cái khố che đậy. Mấy tên đệ tử của hắn đi khắp nơi lừa gạt, bọn họ chẳng những mặc kệ, còn che chở lẫn nhau khi có khổ chủ tìm tới cửa. Vương Cửu Thắng lần nào cũng treo bộ mặt 'Công ty chúng tôi sao lại có quan hệ với những kẻ hạ đẳng như vậy', dù sao thủ hạ dưới tay hắn đầy, tùy tiện sai khiến cũng khiến người khác không bắt được nhược điểm của hắn.''
''Nói cách khác, tên đại sư khí công đang chạy trốn đó, giờ rất có thể là được đồng môn giấu đi.'' Vu Nghiêm hỏi, ''Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người, lão tổng Phúc Đạt gì đó... Ách, đà chủ gì đó, có khả năng sẽ hợp tác với cảnh sát không? Cho tôi phương thức liên lạc của hắn đi.''
Hàn Đông Thăng đặt dâu tây đã rửa sạch sẽ lên bàn, mấy vị tiền bối võ lâm im miệng nhét dâu tây, ngồi xem Vu Nghiêm ngu ngốc nói linh tinh.
Dụ Lan Xuyên: “Tôi thấy cậu đến bưu điện khiếu nại hắn còn tương đối hiệu quả.''
''Vậy được rồi,'' Vu Nghiêm xòe hai tay ra, ''Mọi người có cách gì không? Có khả năng xâm nhập vào nội bộ của bọn họ không?''
''Hành Cước Bang có rất nhiều người, cũng rất loạn, nghe nói thường xuyên có kẻ gây chuyện ở một chỗ, chạy trốn tới chỗ khác nhờ đồng môn địa phương che chở, làm thân phận giả rồi tiếp tục lăn lộn.'' Trương Mỹ Trân suy nghĩ một chút, nói, ''Ngũ dơi lệnh chính là nước cờ đầu, nhưng có thể thành công hay không còn phải xem xét.''
Ánh mắt Vu Nghiêm sáng lên: ''Giá nhà Yến Ninh rất đắt, giá nhà nghỉ cũng đắt, bọn họ sẽ không có nhiều hang ổ, nếu như thành công xâm nhập vào được, có lẽ có thể tìm được nơi ẩn núp của tên đại sư khí công kia.''
''Ách... cái này,'' Lão Dương đại gia cẩn thận dè dặt nhìn Trương Mỹ Trân một cái, chen lời, ''Mặc dù cháu nói tên 'Đại sư khí công' kia có thể là thuộc Hành Cước Bang, nhưng mấy chuyện cụ già mất tích, có khi không nhất định liên quan đến bọn họ.''
Vu Nghiêm hỏi: ''Tại sao ạ?''
Lão Dương ngập ngừng ấp úng.
''Cái này có gì mà không thể nói,'' Trương Mỹ Trân thản nhiên cắt lời ông, ''Hành Cước Bang có mối hận cũ với Cái Bang, không thể nào lại xúi giục một nhóm cụ già đi xin cơm, loại tình huống cháu lo lắng không thể nào xảy ra được. Còn nữa, tên đại sư kia dựa vào trứng gà lừa tiền, thật vất vả mới bồi dưỡng được một nhóm tín đồ, mọi người đều là cây rụng tiền, tiền còn không vớt đủ, còn phải giữ lại giúp mấy cụ già lấy lương hưu nữa chứ, sao có thể cam lòng đả thương họ được.''
Vu Nghiêm do dự một chút: ''Nhưng bây giờ trừ tên 'Đại sư khí công' kia, chúng cháu cũng không còn manh mối nào khác... Hơn nữa tên này xác thực cần bị tạm giam, hắn ta gạt người mua trứng gà của hắn với giá cao cũng thôi đi, còn phải làm người tq vào giờ Tý ---- cũng chính là nửa đêm giờ, một mạch ăn xong một hộp! Một hộp chính là quả trứng gà lớn đấy! Nhóm cụ già kia nói sau khi ăn xong, cảm thấy đan điền 'Hơi thở bắt đầu khởi động', công lực tăng trưởng, tôi cũng phục luôn, albumin tiêu hóa không được sinh ra rắm cũng coi thành tăng trưởng công lực, bọn họ luyện công này có thối hay không cơ chứ!''
Lỗ tai Dụ Lan Xuyên nghe được mùi, lặng lẽ thả lại quả dâu tây, không ăn nữa.
Vu Nghiêm nghiêm túc nói: ''Bây giờ ăn còn chưa xảy ra vấn đề gì, coi như hắn ta may mắn, tôi thấy xảy ra vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Mấy người kia luyện 'Công rắm thối' còn đặc biệt thành kính, nếu còn để mặc, chờ 'Đại sư' của bọn họ tránh đầu gió trở về, không chừng lại gây chuyện xấu gì, xảy ra biến cố thì đã muộn.''
''Cảnh sát nhỏ, đây không phải chuyện bắt một cá nhân. Mấy tên Hành Cước Bang đó dù đã sớm tẩy trắng, nhưng nói câu không dễ nghe, trước kia chính là xã hội đen. Năm đó lão Dụ còn ở, bọn họ còn dám đến viện theo dõi bắt cóc,'' Trương Mỹ Trân nói, ''Cháu đừng nghĩ bọn họ không dám đánh lén cảnh sát, có khi đánh tàn cháu cháu cũng không thấy rõ là ai làm, đến lúc đó thủ phạm tùy tiện trốn đi đâu đó, những kẻ khác thay nhau làm chứng giả, đùn đẩy trách nhiệm, đời này cháu cũng đừng mong bắt được bọn họ. Bà thấy tốt nhất là cháu suy nghĩ kĩ rồi bàn lại sau.''
Vu Nghiêm nhíu mày, nói thật, những tên du côn vô lại này có lúc thật khó xử lý, giống như con gián trong nhà, dù có dùng thuốc xịt lợi hại thế nào đuổi ra ngoài, cũng đuổi không được bao lâu, trừ phi toàn khu diệt hết, nếu không không được mấy ngày, chúng sẽ lại ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa những kẻ này dù có hư hỏng, nhưng nếu không giết người phóng hỏa, phạt cũng sẽ không nặng, nhiều lắm là tạm giam hời hợt vài ngày rồi vẫn phải trả về.
Mấy nhóm kẻ cặn bã này dù đi ra ngoài từ trại tạm giam thường sẽ có chỗ dựa không hề sợ hãi, có vài kẻ thậm chí còn trả thù cảnh sát phá án. Cảnh sát cũng là người, nhà ai chẳng có già có trẻ, chính mình cũng chỉ học ít đánh nhau không quá chuyên nghiệp, cũng sẽ không vì mặc cảnh phục mà biến thành cao thủ võ lâm, có lúc thật đúng là không chọc nổi bọn họ.
Lúc này, Hàn Đông Thăng chợt nói: ''Nếu không, để tôi thử một chút...''
Anh ta vừa nói ra tiếng, ánh mắt của mọt người đồng loạt rơi trên người anh ta.
''Aiz, vốn chính là chuyện nhà tôi,'' Hàn Đông Thăng theo thói quen mà giương ra khuôn mặt tươi cười, ngay sau đó lại không biết mình đang cười cái gì, không tư không vị mà thu lại, anh ta chà xát bàn tay dày, ''Mặc dù công phu sớm đã gác lại, nhưng ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì, vẫn còn có thể nghĩ cách thoát thân, hơn nữa tôi da dày thịt béo, cũng chịu được đánh.''
''Hả?'' Vu Nghiêm sửng sốt, quả quyết từ chối, ''Việc này khẳng định là không được!''
Cảnh sát phá án, sợ nguy hiểm, trái lại để cho dân chúng đi, vậy thì ra thể thống gì?
''Đồng chí cảnh sát, cho dù cậu có cần tôi hay không, tôi cũng nhất định phải đi dò xét. Không biết thì coi như thôi, hôm nay nếu đã biết được manh mối rồi, mặc kệ là bạch đạo hay hắc đạo, cũng phải thử trước một lần rồi hẵng nói, không có đạo lý ở nhà chờ tin tức được.''Hàn Đông Thăng vẫn là dáng vẻ khúm núm ấy, nhưng trong miệng lại nhẹ nhàng nói, ''Dù sao tôi cũng họ Hàn, không thể làm mất mặt tổ tiên được.''
Họ Hàn thì có gì đặc biệt hơn người?
Cái này người ngoài như Vu Nghiêm không thể lĩnh hội được, nếu nói tới ''Phù Lương Nguyệt'' gì đó, anh cũng chỉ nghe qua lão Dương đại gia tùy tiện đề cập tới một lần, truyền kỳ đều là từ thế kỉ trước, năm đó có bao nhiêu vinh quang, cũng đã theo cảnh đời đổi dời mà mai một.
Huống hồ vị Hàn tiên sinh này giống như một người đàn ông mang thai, nếu là che mặt, trên xe bus còn có thể được cho vào chỗ ngồi đặc biệt cho người già người bệnh người mang thai, anh ta có thể có lực chiến đấu gì chứ?
Vu Nghiêm mệt tâm mà nói: ''Aiz, anh đừng cảm tính...''
Lão Dương đại gia chợt nói: ''Tiểu Hàn đi một chuyến cũng tốt.''
Trương Mỹ Trân cười một tiếng, gỡ ngũ dơi lệnh khỏi vòng chìa khóa ném cho anh ta.
Hàn Đông Thăng giơ tay tiếp được: ''Trước đó mọi người cùng thương lượng tốt là được, cùng nhau hành động luôn tốt hơn là từng người hành động, đồng chí cảnh sát, cậu thấy thế nào?''
Vu Nghiêm cảm thấy chẳng ra sao cả, không còn cách nào khác đành nhìn Dụ Lan Xuyên, ký thác kỳ vọng Minh chủ cơ trí có thể nói một câu.
Kết quả Minh chủ nói: ''Được, vừa vặn tôi cũng muốn gặp Hành Cước Bang một lần.''
Vu Nghiêm: ''...''
Dụ Lan Xuyên bị người khác nhập rồi!
Không biết nhớ ra cái gì đó, trên mặt Dụ Lan Xuyên lộ ra nụ cười lạnh, trong hàm răng phảng phất cắn một đoạn thù mới hận cũ: ''Chủ nhật được không? Cuối tuần này tôi có thể bỏ ra một ngày.''
Khi Trương Mỹ Trân về nhà, Cam Khanh đang điềm nhiên như không mà lau nhà, cô đeo tai nghe, dáng vẻ đắm chìm trong thế giới âm nhạc, có người đi vào cũng không ngẩng lên.
Trương Mỹ Trân đi thẳng tới trước mặt cô, lấy một bên tai nghe xuống.
''Ai,'' Cam Khanh giống như sợ hết hồn, ngẩng đầu cười với bà: ''Mỹ Trân tỷ, trở về rồi ạ?''
Trương Mỹ Trân yên lặng nhìn cô.
Cam Khanh: ''Son môi hôm nay rất đẹp, màu số mấy vậy ạ?''
Nhưng đề tài ngày thường có thể khiến Trương Mỹ Trân thao thao bất tuyệt này, hôm nay lại mất linh.
Trương Mỹ Trân không trả lời cô: ''Mười mấy năm trước, cảnh sát Yến Ninh bắt được một nhóm tên buôn lậu, ở giữa giật dây còn có người thuộc 'Hắc dơi' của Hành Cước Bang, 'Hắc dơi' là 'Nha người'.''
''Nha người'' chính là cò môi giới, đại khái cũng giống với người môi giới nhà đất, cũng coi như là một nghề có thể diện.
Có điều ở cổ đại, ''Nha người” trừ mua bán nhà ở đồ vật gia súc, còn bao gồm một loại mua bán khác ---- chính là nhân khẩu. Nhưng cho dù là xã hội phong kiến, đến sau thời Tống Minh, mua bán nhân khẩu cũng không còn hợp pháp, những bọn buôn người kia gọi là ''Sinh khẩu nha người'', tất cả căn bản đều là những kẻ cùng hung cực ác.
Trong Hành Cước Bang ngư long hỗn tạp, loại người thối tha nào cũng có, suy tàn thành bộ dáng này cũng là chuyện đương nhiên.
''Hắc dơi dĩ nhiên là muốn che chở người của mình, nhưng chuyện này đã lên thời sự, lúc ấy ảnh hưởng quá lớn, Bắc đà chủ Vương Cửu Thắng của Hành Cước Bang thật vất vả mới tẩy trắng mình thành một doanh nhân, bấy giờ không gánh được, liền giao mấy án liên quan ra ngoài, còn đả thương một nhóm người của Hắc dơi.'' Trương Mỹ Trân nói tiếp, ''Vì vậy Hắc dơi không phục Vương Cửu Thắng, muốn kéo hắn ta xuống ngựa. Vương Cửu Thắng lại mặt dày chạy đến viện , tìm lão Dụ làm chỗ dựa, muôn đuổi Hắc dơi ra khỏi bang. Trong Hắc dơi có vài tên đệ tử không biết trời cao đất rộng, điên cuồng không biên giới, để cảnh cáo lão Dụ đừng xen vào việc của người, liền trói đi cháu trai còn đang học trung học của lão Dụ.''
Cam Khanh mở trừng hai mắt, giả bộ không hiểu ra sao: ''Cái ngài nói là xã hội đen đúng không? Đã sớm bị thủ tiêu rồi chứ?''
Trương Mỹ Trân không để ý đến cô: ''Ngày hôm sau lúc chúng ta tìm được thằng bé, phát hiện nó không bị thương chút nào, ngược lại mấy tên... ''Hắc dơi'' kia, cả người cả chó vô cùng chật vật. Có một con chó dữ còn bị người mổ bụng, lôi ruột đi thật xa, quấn quanh cổ một tên 'Hắc dơi' đã ngất, trên ngực tên đó còn bị người dùng máu chó viết mấy dòng chữ ---- Hành Cước Bang, bang vương bát(), đại vương bát không quản được tiểu vương bát.''
()vương bát: con rùa (một câu chửi)
Cam Khanh: ''...''
Chuyện xui xẻo này mơ hồ có chút ấn tượng... Khi còn bé cô nghịch ngợm như vậy sao?
Trương Mỹ Trân nở nụ cười: ''Dòng chữ này là lão Dụ phát hiện ra, lúc ấy cảm thấy vị bằng hữu âm thầm xuất thủ tương trợ này mặc dù trượng nghĩa, nhưng chỉ sợ là một kẻ gây chuyện tinh, sợ chọc phiền toái, cho nên trước khi giao cho cảnh sát, ông ấy lau hàng chữ đi, nhưng vẫn để Vương Cửu Thắng nhìn thấy được. Vương Cửu Thắng xuất thân bần hàn, từ nhỏ lăn lộn trong Hành Cước Bang, khi còn bé có người bắt nạt hắn, đều gọi hắn là 'Vương Bát', sau này lớn lên cá mặn xoay người, mới tự mình đổi tên thành 'Cửu Thắng'. Ngày thường kiêng kỵ nhất là hai chữ 'Vương bát', trên bàn cơm có nói đến con rùa hắn đều sẽ trở mặt, huống hồ bị người dùng máu chó chỉ cây dâu mắng cây hòe ---- chẳng qua kẻ này lòng dạ thâm trầm, lúc ấy không biểu lộ ra, vẫn ghi hận trong lòng.''
Cam Khanh chợt ý thức được gì đó, bỗng chốc mở to hai mắt.
Trương Mỹ Trân lại nhìn cô một cái, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh tháo trang sức.
''Mỹ Trân tỷ!'' Cam Khanh chợt đứng lên, một bên tai nghe treo ngược trước ngực, ''Hắn ghi hận trong lòng, sau đó thì sao?''
''Cái này bà cũng không biết,'' Trương Mỹ Trân nói, ''Vị bằng hữu chấm máu chó viết chữ kia ra tay tàn nhẫn, vừa nhìn liền biết là công phu nhà nào, chẳng qua một chi này của bọn họ ẩn núp kín kẽ, không dễ tìm. Nhưng Vương Cửu Thắng ở Yến Ninh tam giáo cửu lưu, mánh khóe thông thiên, chó săn nhiều như vậy, một hai năm không tìm được, vậy ba năm năm... Ai biết được?''