Phong Cảnh không ngủ sớm như vậy, đèn trong phòng vẫn sáng, máy tính vẫn mở không biết là đang xem gì. Kỉ Tầm nằm úp sấp trên giường, quay đầu nhìn nơi đèn sáng, khuôn mặt thản nhiên của Phong Cảnh trước màn hình máy tính lại thêm chút túc mục mà lạnh lùng.
Kỉ Tầm lại nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy lúc xuống xe, vẫn là cảm thấy có chút thương tâm, chính mình với người ta trước kia làm gì có hình ảnh nào đẹp như vậy, đứa nhỏ Chu Hoàn kia bộ dáng so với mình đẹp hơn nhiều, tính cách so với mình cũng tốt hơn,…… Còn đang miên man suy nghĩ khi mình không nắm chắc được gì đó, con người ta cảm thấy tự ti,cảm thấy mình đứng ở tận cùng của thế giới, Kỉ Tầm đang nằm trong mớ rối rắm này ai oán nhìn về phía Phong Cảnh.
Phong Cảnh nhìn về phía giường, không lâu sau liền tắt máy, tiến về phía giường, hai người điều chỉnh tốt tư thế, cư nhiên lại cảm thấy vô cùng ăn ý.
“Sao còn chưa ngủ?” – Trong bóng đêm, thanh âm thản nhiên của Phong Cảnh vang lên.
Kỉ Tầm cố gắng giãy dụa thân mình, không để ý tới y.
Tay Phong Cảnh tiến đến ôm lấy thắt lưng Kỉ Tầm: “Hôm nay người đi cùng em là ai?”
“Đồng nghiệp.” – Kỉ Tầm rầu rĩ nói, khẩu khí không được tốt lắm.
Phong Cảnh do dự một lát, vẫn là thu lại cánh tay đang rảnh rỗi của mình.
Hôm sau, Kỉ Tầm sáng sớm đã đi làm, ngay cả đồ ăn sáng lấy lòng của Phong Cảnh mua cũng không thiết ăn, bụng đói mà đi.
Công việc bận rộn, cảm giác khẩn trương có thể tránh được những suy nghĩ miên man, nếu có thể không cần nhìn thấy nụ cười chướng mắt của ai đó, Kỉ Tầm nhất định cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đồng chí Hàn Nghệ tuy rằng vốn có thói quen vác bản mặt tươi cười đi khắp thiên hạ, nhưng là nụ cười sung sướng phát ra từ nội tâm. Kỉ Tầm ngoài miệng không nói ra điều gì, nhưng trong lòng có chút ghen tị, khi đi ăn cơm trưa lại gặp được cái người tâm tình bay bổng kia, Kỉ Tầm cuối cùng cũng nhịn không được hỏi gã.
“Anh Hàn, dạo này có vẻ tâm tình anh rất tốt đó nha!”
“Đương nhiên tốt.” – Hàn Nghệ thần thần bí bí ghé sát vào Kỉ Tầm – “Người của tôi cuối cùng cũng sắp được ra ngoài rồi.”
Kỉ Tầm nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, bất quá mấy hôm sau khi tan tầm, Kỉ Tầm cuối cùng cũng hiểu.
Quản lý Hàn Nghệ tao nhã đang đè một người ở góc cầu thang hôn đến không biết trời đất. Kỉ Tầm nếu không phải lúc ấy vô tình đi vệ sinh, chắc cũng không nhìn được cảnh này.
Hàn Nghệ đứng quay lưng về phía Kỉ Tầm, giữ chặt khuôn mặt người kia, hôn đến khi người kia dường như tắt thở mới thôi.
Đến khi Kỉ Tầm ý thức được mình đang nhìn trộm thì đã muộn rồi, người bị Hàn Nghệ hôn đã phát hiện ra cậu, liền kéo đầu Hàn Nghệ vào trước ngực mình, một bên ánh mắt cẩn thận nhìn Kỉ Tầm.
Một nam nhân, diện mạo bình thường, nhưng ánh mắt rất sắc bén. Hóa ra đối tượng trong lòng Hàn Nghệ là nam nhân.
Hàn Nghệ vô cùng bất mãn với hành động của người kia, giãy dụa cố gắng quay đầu nhìn xem tên nào quấy rối, lại bị người kia thì thầm cái gì đó vào tai,muốn ngăn Hàn Nghệ quay đầu, Hàn Nghệ cười ha ha: “Lo lắng cái quái gì chứ, bị nhìn thấy thì cho nhìn.” – Nói xong Hàn Nghệ quay đầu lại, đợi đến khi nhìn rõ mặt vị khách không mời mà đến, Hàn Nghệ cười càng cao hứng – “A, là Tiểu Kỉ!”
Kỉ Tầm xấu hổ, quả thực là không biết phải nói gì, Hàn Nghệ thì lại rất thản nhiên, chỉ người đứng sau lưng gã: “Đây là người yêu của tôi, Thiệu Hoa, đây là đồng nghiệp của anh, Kỉ Tầm, em có thể gọi cậu ấy là Tiểu Kỉ.” – Hàn Nghệ nói xong còn nở một nụ cười tươi như hoa.
Thiệu Hoa tựa hồ rất bất đắc dĩ, tay còn khoác lên vai Hàn Nghệ: “Cần đắc ý như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên quang minh chính đại giới thiệu em như vậy…. Người yêu, quả thực là không sai.” – Hàn Nghệ nhấn nhá, càng cảm thấy thỏa mãn.
Kỉ Tầm hoàn toàn bị hai người kia bơ đi, muốn đi cũng không đi được, cuối cùng vẫn là quay qua chào hỏi Thiệu Hoa: “Xin chào Thiệu tiên sinh.”
Lại là Hàn Nghệ nói tiếp: “Thiệu Hoa, Tiểu Kỉ cũng là bạn học của em đấy, lần trước anh đưa cậu ấy về trường một chuyến….”
Kỉ Tầm kinh ngạc, phát hiện Hàn Nghệ đã toàn tâm toàn sức miêu tả cho người bên cạnh, ngày đó chỉ nhìn thoáng qua một chút mà gã có thể kể được nhiều thứ thế, nhưng mà cái làm cậu bực mình lúc này là Hàn Nghệ biến cậu thành một cái bóng đèn đích thực.
Bình thường Hàn Nghệ đâu có thế, Kỉ Tầm cảm thấy có chút đau đầu.
Sau khi Hàn Nghệ vừa lòng, mới không chút để ý chỉa chỉa Kỉ Tầm: “Tiểu Kỉ đồng chí cũng giống chúng ta, cho nên em không cần phải lo lắng.”
Kỉ Tầm trợn mắt há mồm, lo lắng có nên nói dối một chút không.
Hàn Nghệ tiếp tục nói: “Kỉ Tầm, tôi thấy cậu cũng không có người bên cạnh, tôi với Thiệu Hoa cũng quen biết khá nhiều, có cần tôi giúp cậu giới thiệu vài người không?”
Kỉ Tầm mặc kệ Hàn Nghệ làm sao hiểu rõ mình thế, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt: “Không cần không cần, anh Hàn suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Sao thế? Thẹn thùng sao?”
“Đương nhiên không phải, là không cần.”
“Không cần?” – Hàn Nghệ cười cười – “Không phải là cậu đang độc thân sao? Chả lẽ cậu không phải là đồng chí?”
Kỉ Tầm cảm thấy như chết đuối vớ được cọc, vì thế không ngừng gật đầu: “Đúng, tôi không phải.”
Hàn Nghệ thần thần bí bí cười: “Quên đi, chúng tôi phải đi rồi, tạm biệt nhé. Tiểu Kỉ, đồng chí.”
Kỉ Tầm cảm thấy da đầu run lên, nhìn theo bóng dáng hai người kia thoải mái rời đi, trước khi đi, Thiệu Hoa còn quay lại dặn dò một câu: “Chuyện hôm nay xin cậu đừng nói ra.”
Kỉ Tầm về đến ký túc xá mà vẫn còn trong trạng thái mất hồn vía, bởi vì Hàn Nghệ khiến cậu phát hiện ra một vấn đề rất lớn.
Lúc Hàn Nghệ nói sẽ giới thiệu cho cậu vài người, đúng giây phút đó, Kỉ Tầm hiểu vì sao mình muốn nói dối, không phải vì từ chối, lại càng không phải vì ngượng ngùng, mà là thật sự trong nội tâm cậu có sự kháng cự. Rõ ràng là đã chia tay, còn chưa có tiếp xúc với người nào khác, thậm chí bản nằng cảm thấy bài xích, vấn đề này thực là nghiêm trọng.
Kỉ Tầm kinh ngạc mở máy tính, sau khi khởi động máy thì tự động đăng nhập vào QQ. Thấy báo có tin nhắn offline, dạo này Tống Hàng gửi rất nhiều tin cho Kỉ Tầm, từ sau lần hai người nói chuyện không được thoải mái trước đó, cũng không phải giải thích gì, mà là lo lắng cho trạng thái của Kỉ Tầm.
Kỉ Tầm gửi đi một dòng không cần lo lắng, bên kia đã nhanh chóng trả lời lại.
Tống Hàng: Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng online
Kỉ Tầm: Sao cậu phải gửi tin nhắn trên Q vậy, gọi di động không được sao?
Tống Hàng: Hừ, nhắc đến mới nhớ, tôi có biết số điện thoại của cậu đâu?! Chết tiệt, cậu thay số mà không thèm báo một tiếng.
Kỉ Tầm không để ý, khi tốt nghiệp cậu liền thay đổi số di động, rồi lại công việc bận rộn, nên cũng không để ý thông báo cho bạn bè, sau cũng có thông báo qua loa cho mấy người, về phần bạn học Tống Hàng, không may lại nằm trong danh sách không được thông báo.
Kỉ Tầm: xxxxxxxx, nhớ đấy. Tôi quên mất.
Tống Hàng: Cậu thật là
Kỉ Tầm: Xin lỗi
Tống Hàng: Gần đây thế nào?
Kỉ Tầm: Tống Hàng……..
Kỉ Tầm gãi đầu, tiếp tục gõ chữ: Tống Hàng……. Hình như tôi, vẫn còn để ý người ta.
Tống Hàng: Sao? Hối hận?
Kỉ Tầm: ……. Không biết.
Tống Hàng: Sao không biết sớm? Giờ lại do dự?
Kỉ Tầm: Tống Hàng, cậu đừng có tỏ thái độ âm dương quái khí, tôi… tôi sợ lắm.
Tống Hàng: Cậu cho là chỉ có cậu khó chịu thôi sao, lúc trước câuh nói chia tay với y, y không thương tâm sao? Kỉ Tầm, cậu có nghĩ là cậu rất ích kỷ không? Y chỉ là không biểu hiện thương tâm ra bên ngoài mà thôi.
Kỉ Tầm: ……. Thực ra, tôi vẫn hi vọng anh ấy có thể biểu hiện thương tâm cho tôi xem, đến tận bây giờ, anh ấy vẫn không có biểu tình rõ ràng gì hết……
Tống Hàng: Cậu cũng không phải không biết tính y, y vốn mặt lạnh như thế, cậu sao phải tự mình chui đầu vào sừng trâu làm gì? Y vốn như thế, kiên định mà sống như vậy, cậu tự dưng lại ép buộc làm gì?
Kỉ Tầm:…… Mấy hôm nay tôi cũng đã nghĩ, đại khái là tôi đã sai.
Tuổi trẻ vốn bừa bãi, hành động không suy nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào, gặp khó khăn thì lảng tránh, lảng tránh không được thì ủ rũ, nói tóm lại, ……đại khái là mình đã sai. Trước kia còn có thể đổ lỗi một phần cho đối phương, vì đối phương không quan tâm đến mình nên mới chia tay, hiện tại lại thấy, lí do chính là tại bản thân mình không đủ kiên cường, không đủ niềm tin. Kỉ Tầm cảm thấy chán nản.
Phong Cảnh vốn không phải là người có biểu tình rõ ràng, ở bên người như thế thì mình phải hiểu mới phải, vì sao lại muốn biểu hiện để chứng minh tình yêu, cái này là mười phần sai. Đáng tiếc khi Kỉ Tầm ý thức được điều này thì đã có điểm muộn rồi.
Tình yêu còn chưa chết, nhưng cũng đã không còn nguyên vẹn.
Đã chia tay, mà người kia dường như đã có người mới tốt hơn rồi.