Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, người trong quán cà phê cũng không nhiều, hai người nhìn khắp quán một lượt, chọn chỗ ngồi nhìn ra đường, chính là cái ngã tư với dòng người và xe nườm nượp như nước, mà bên trong, hai người, một khuôn mặt tươi cười tràn đầy chờ mong, còn cái kia thì là bất đắc dĩ.

Trong mùi hương cà phê, nhớ và kể lại những gì trong quá khứ không ngờ lại gian nan như vậy. Tuy rằng có không ít lần hỗn loạn hay đứt quãng, nhưng mà người nói đã muốn dốc toàn lực, người nghe thì mang cái vẻ mặt tươi cười thần thần bí bí, uống cà phê.

Hàn Nghệ chép miệng, chậm rãi nói: “Năng lực biểu đạt bình thường.” – Trong giọng nói mang theo không ít trêu chọc cùng khinh thị.

Kỉ Tầm liếc gã một cái khinh thường, dù sao cũng không mong chờ ý kiến của người kia có ích gì đó cho tình huống hiện tại của cậu. Quãng thời gian có Phong Cảnh trong cuộc sống của mình, Kỉ Tầm không có cách nào mở miệng nói với người khác, trừ bỏ tên Tống Hàng ở ngoại quốc, cùng vị sếp cà lơ phất phơ đang ngồi trước mặt.

“Nghe xong những gì cậu nói, tôi thấy cả hai người đều có vấn đề.” – Hàn Nghệ chậm rãi mở miệng – “Cậu ta chưa cho cậu cảm giác an toàn, làm cho tình cảm ngay từ đầu có vẻ là chỉ từ một phía, cậu ta hiển nhiên là không biết phải chủ động thế nào, khiến cho cậu cảm thấy không có niềm tin vào mối quan hệ này.”

Kỉ Tầm thở dài: “Anh Hàn, không phải lúc trước cũng là anh theo đuổi đối phương đấy thôi, sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó anh bạn nhỏ Thiệu Hoa cũng không giống vị kia nhà cậu khó hiểu như vậy, tôi cũng như cậu thôi, vấn đề mấu chốt là ở chỗ, tôi có thủ đoạn và tự tin hơn cậu.” – Hàn Nghệ nói xong, khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, ánh mắt hàm chứa ý cười.

Kỉ Tầm nghĩ, loại tự tin này, chính mình quả nhiên không có.

“Vấn đề của cậu, ngày càng rõ ràng một chút.” – Hàn Nghệ nói tiếp – “Đầu tiên, cậu không xác định cậu có niềm tin vào tình cảm này, liền mạo muội trêu chọc người ta; Sau đó lại không hiểu được tâm tư của chính mình, liền đem bất an biến thành chán ghét, rồi tự tiện chia tay; Tiếp theo, chia tay không có chút tự giác nào cả, chia tay rồi mà vẫn còn dây dưa khiến chính mình càng thêm phiền não; Cuối cùng, cậu phán đoán tình cảm quá mức quyết đoán, phát hiện chính mình với đối phương không phải là chán ghét mà là mệt mỏi rồi, cậu lại không xác định được có thể vượt qua được vấn đề tiên quyết trước kia của hai người không, trong lòng bắt đầu có ý muốn tái hợp.”

Cuối cùng, Hàn Nghệ tổng kết: “Hành vi cùng tâm tình của cậu có thể cho thấy cậu xử lý tình cảm còn chưa thành thục. Dục tốc là bất đạt. Đúng là tuổi trẻ!”

Kỉ Tầm phiền muộn uống một ngụm cà phê, những gì Hàn Nghệ nói không phải là cậu chưa từng nghĩ tới, bất quá, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, khi đó cậu không có dủ dũng khí, cũng không dám thừa nhận mình vẫn còn tiếc nuối lẫn không cam lòng.

Bất quá bị ngoại nhân như Hàn Nghệ nói như vậy, lại đột nhiên thấy không thể trốn tránh hiện thực: “Tôi thừa nhận là anh nói đúng, nhưng có đôi khi phán đoán là một chuyện, quyết định lại là một chuyện khác.”

Hàn Nghệ vẫn cười như cũ, nhưng lại mang thêm một chút tang thương: “Tuổi trẻ có ai mà không có ghập ghềnh, chờ khi hai người cùng nhau trải qua sóng gió, tự nhiên sẽ thêm quý trọng lẫn nhau, các cậu hiện tại, không mưa không gió, bình an quá mà vẫn không biết trân trọng.”

Kỉ Tầm nghĩ nghĩ, hai năm ở bên Phong Cảnh thật là không có gì xảy ra, bệnh tật, chia lìa, người ngoài, nghèo khổ, tất cả đều không có, rất an thuận, chẳng lẽ thật sự là ép buộc hạnh phúc sao? Kỉ Tầm cười khổ, có ép buộc hay không thì cũng có vấn đề, nhưng nó không hiện rõ, cứ đau âm ỉ, cuối cùng thì cũng bạo phát.

Kỉ Tầm mở miệng: “Tôi nghĩ, tôi vẫn muốn ở bên anh ấy.”

“Cậu nghĩ tới vấn đề ban đầu của hai người sao?” – Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn cậu – “Nếu như cậu ta vẫn đối xử với cậu như cũ, cậu có thể chịu được sao? Cậu muốn tái hợp, vậy có nghĩ đến vấn đề sau đó không?”

“Kì thật,” – Kỉ Tầm chậm rãi mở miệng – “Tôi cảm thấy anh ấy đã thay đổi.”

“Sao?”

“Trước kia anh ấy không hề tự nhiên chạm vào tôi, trừ bỏ cái thời điểm kia, nhưng hiện tại, anh ấy còn xoa đầu tôi, có đôi khi còn chủ động ôm tôi.”

Hàn Nghệ nhìn Kỉ Tầm như nhìn động vật quý hiếm: “Yêu đương vụng trộm mà cũng đứng đắn như vậy? Tiểu Kỉ, tôi cảm thấy người nhà cậu có chút trì độn thì phải?”

Kỉ Tầm xấu hổ khụ một tiếng: “Có lẽ thế, nhưng anh ấy tốt lắm, lại rất kiên định….”

Hàn Nghệ mỉm cười (đểu) nhìn Kỉ Tầm, khiến cho cậu ngượng ngùng: “Cho nên, hiện tại nghĩ lại, nếu hiểu được chính mình đã không muốn chia tay, thì phải cố gắng tái hợp thôi, hơn nữa lần này tôi sẽ hỏi rõ ràng, sẽ không để anh ấy tiếp tục yên lặng nữa.”

“Nếu như cậu ta thực sự không thèm để ý đến cậu, hoặc là cậu ta bảo hiện tại đã không còn cần cậu nữa?”

Trong mắt Kỉ Tầm vốn có chút ánh sáng lại trở nên ảm đạm: “Nếu, nếu đã vậy, thì chia tay thôi.”

“Không dây dưa?”

“…….. Không.”

Cuộc nói chuyện cũng không làm cho con đường phía trước của Kỉ Tầm sáng hơn chút nào, nhưng cũng làm cho tâm tình cậu thoải mái không ít. Hai người cùng nhau ăn tối, sau đó Hàn Nghệ đưa Kỉ Tầm về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, Hàn Nghệ quay sang bảo Kỉ Tầm: “Vừa rồi cái tên kia gọi điện đến.”

“Cái gì?”

“Lúc ăn cơm, tôi nghe giúp cậu một cuộc điện thoại.”

Kỉ Tầm vội lấy điện thoại ra xem thì thấy quả nhiên là số của Phong Cảnh: “Anh nói cái gì?”

“Đừng lo.” – Hàn Nghệ cười hì hì an ủi – “Tôi không nói lung tung gì đâu.”

Biểu tình của Hàn Nghệ làm cho Kỉ Tầm cảm thấy, gã không nói lung tung mới là chuyện lạ.

“Cậu không nói với cậu ta về chuyện của tôi à?” – Hàn Nghệ tiếp tục hỏi, sau đó lại lầm bầm – “Cũng đúng, hai người còn có vấn đề chưa giải quyết xong, làm gì có rảnh rỗi để nói về tôi chứ.”

Không thể công nhận Hàn Nghệ đã làm hết bổn phận của mình.

“Anh ấy gọi đến làm gì?” – Kỉ Tầm hỏi

Hàn Nghệ lười biếng trả lời: “Cậu có thể gọi lại hỏi cậu ta, đây là cơ hội tốt đấy.”

Kỉ Tầm nghĩ nghĩ, vẫn là nhét điện thoại vào túi, quên đi, muốn gọi cũng để khi về kí túc rồi gọi, không cần phải để cho tên này xem náo nhiệt.

“Tiểu Kỉ, cố lên.” – Hàn Nghệ cũng không miễn cưỡng, tặng Kỉ Tầm môt câu cổ vũ không đầu không đuôi.

Kỉ Tầm vừa về đến nhà liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Phong Cảnh, rất nhanh bên kia có người nghe máy.

“Uy, Phong Cảnh.”

“Ân. Em đang ở đâu?”

“Về ký túc xá rồi.”

“Có mắc mưa không?”

“Không, có đồng nghiệp đưa em về.”

“……Là người ăn tối cùng em? Cũng là người lần trước đưa em đến trường?”

“Vâng.”

“…..”

“Hôm nay anh gọi điện đến có việc gì không?”

“Không có gì……” – bên kia rõ ràng là ngừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy Phong Cảnh có chút vội vàng – “Cái kia, anh vốn định đến đón em, nhưng vì trên đường kẹt xe, đến nơi có chút muộn, liền gọi điện thoại cho em.”

Kỉ Tầm cảm thấy khí nóng bốc lên, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng cảm thấy nóng, mãi mới hỏi: “Hiện giờ anh đang ở đâu?”

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó là thanh âm trầm thấp của Phong Cảnh: “Mới ăn tối ở gần công ty em, đang định về.”

“Giờ anh về có muộn không? Anh đến đây đi.” – Kỉ Tầm không tự giác nói nhanh – “Em cho anh địa chỉ, giờ chắc không còn xe bus, anh vẫy taxi đến đi, không xa lắm.”

Hồi lâu mới thấy bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng: “Được.”

Bạn cùng phòng vì trời mưa nên đã đi đón bạn gái, chắc cũng sẽ không về. Kỉ Tầm sửa sang lại căn phòng nhỏ của mình, chờ Phong Cảnh đến.

Lại nói tiếp, không chỉ hiện tại, cho dù trước kia, việc Phong Cảnh chủ động đến đón người, cũng la chuyện không tưởng. Vậy mà hiện tại……..

Kỉ Tầm đang suy nghĩ thì Phong Cảnh một thân ẩm ướt đến. Phong Cảnh vừa vào cửa liền nhìn quanh căn phòng nhỏ, cũng có thể coi là chỉnh tề.

Kỉ Tầm đem khăn mặt với áo ngủ đưa cho Phong Cảnh: “Phòng tắm ở bên ngoài, anh đi tắm rửa đu, đừng để bị cảm lạnh.”

Phong Cảnh gật gật đầu, chuyển qua phòng ngủ.

Giường ở ký túc của Kỉ Tầm cũng không lớn hơn giường ở ký túc của Phong Cảnh là bao nhiêu, nên hai người lại nằm sát bên nhau, trong bóng đêm, Kỉ Tầm mở miệng hỏi người phía sau: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh nghĩ là em chắc chắn không mang ô.”

“….. Anh có thể gọi điện nhắc em là được.”

Phong Cảnh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nắm lấy cánh tay Kỉ Tầm: “Anh cũng muốn có cơ hội nhìn xem nơi em ở thế nào, lại vừa đúng lúc .”

Kỉ Tầm có chút kinh ngạc: “Ân, bên này cũng rất tốt.”

“Kỉ Tầm,” – Phong Cảnh đột nhiên nói – “Hôm nay ở phòng thí nghiệm, mọi người đều về sớm.”

“Vì sao thế?”

“Vì trời mưa, đều đi đón bạn gái tan tầm.” – Phong Cảnh thong thả nói từng tiếng – “Sau đó anh liền đi tìm em. Em đã nói địa chỉ công ty cho anh một lần, anh cứ sợ là sẽ đi nhầm, không nghĩ là lại tìm được dễ dàng thế, nhưng mà đến đây mới phát hiện, em đã đi cùng người khác rồi.”

Nếu không phải Kỉ Tầm đang rất bối rối, chắc chắn cậu có thể nghe ra những lời của Phong Cảnh chất chứa một chút ủy khuất cùng bất an.

Kỉ Tầm nghe xong bắt lấy cánh tay của Phong Cảnh trước ngực, mơ màng trấn an y: “Ngại quá, hôm nay đồng nghiệp đưa em về.”

“Về sau em hạn chế đi với người kia đi.” – Ai đó nói năng ngọt xớt.

Kỉ Tầm mơ hồ ừ một tiếng, dùng đầu cọ cọ vào hõm vai Phong Cảnh, đầu cậu đã bị cảm giác an tâm cùng buồn ngủ xâm chiếm, thậm chí còn không đợi được câu ngủ ngon của đối phương.

Kỉ Tầm cả ngày làm việc mệt mỏi, khi tan tầm lại được vị sếp kia mời đi tâm sự nên nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Một bàn tay của Phong Cảnh bị Kỉ Tầm ôm vào lòng, cánh tay kia ở giữa hai người, Phong Cảnh ghé sát vào mái tóc bù xù kia, có mấy sợi nhếch lên đâm vào miệng Phong Cảnh, y hôn nhẹ lên đỉnh đầu Kỉ Tầm: “Kỉ Tầm, anh sẽ thay đổi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio